Trong thôn toàn là lão binh
đã lập công, hoặc là nông phu biết chữ, không thuyết phục được bọn họ sẽ chẳng có ai để ý tới huyện nha. Huyện lệnh rất muốn hỏi xem Binh bộ
Thượng thư ở cao quan như vậy liệu có cao kiến gì để giải quyết cục diện trước mắt hay không.
- Không có, nói cho cùng luật pháp Đại Đường cũng không theo kịp thay
đổi của bách tính, cho nên giờ quan viên mới bị bách tính vặn cho á
khẩu. Ta thì đỡ hơn một chút, nhưng các trang hộ cũng đang muốn tham gia vào Vân gia thương đội, không muốn trồng hoa màu cho ta nữa. Giờ nhân
thủ chỗ nào cũng thiếu, mùa hè lại là mùa chưng cất rượu, không có nhân
lực, người Vân gia ta cũng đành thay nhau làm, nhắc tới thật mất mặt.
Đối với quan phụ mẫu quê nhà không được có kiểu cách nhà quan, người ta
thanh y tiểu mạo mang chút quà điểm tâm đến cửa lĩnh giáo, Vân Diệp
không thể không kiên nhẫn khuyên giải. Hắn tới cũng là để biểu thị chút
công trạng, chỉ cần khổ cực của mình được thượng quan để ý là được, về
phần quản lý bách tính thế nào không cần ai phải dạy hắn.
Huyện lệnh cơm no rượu say xong say khướt ngồi xe về nhà, được đàm đạo
hồi lâu với Binh bộ Thượng thư ở Vân gia là vinh dự rất lớn, cho nên
trước khi về còn quay đầu lại, thấy mọi người nhìn mình thì mới hài lòng đi.
Vân Diệp biết mình chỉ là đạo cụ biểu diễn, là đạo cụ biểu diễn thì phải tự giác hoàn thành vai trò, nhất định phải để cho người diễn hài lòng
thì mới xong trách nhiệm.
Không chỉ Vân Diệp nói như vậy, gần đây Lý Nhị cũng nói như vậy. Hắn nói giờ hắn chỉ là một cái dấu hình người, chỉ cần đóng dấu lên tấu chương
là được. Vui thì đồng ý, không vui thì thôi, nếu như đang giận thì mắng
mỏ trong tấu chương. Nhưng bất kể hắn làm gì, hắn đều nhận ra nội dung
tấu chương tam tỉnh đưa lên cũng chẳng có gì khác biệt.
Phòng Huyền Linh rốt cuộc có thể thoái ẩn, vì Lý Thừa Càn tiếp thủ Tỉnh
trung thư. Trưởng Tôn Vô Kỵ bảo đao không già đảm nhiệm Tả phó xạ của
Môn hạ tỉnh. Thượng thư tỉnh không có đại đầu mục, Hộ bộ Thượng thư Chử
Toại Lương đảm nhiệm Tả phó xạ, Binh bộ Thượng thư Vân Diệp đảm nhiệm
Hữu phó xạ. Do lực lượng tương đồng, hai phái đành phải chuyển từ đối
lập sang hợp tác. Vân Diệp không thể biến Trưởng Tôn Xung thành bù nhìn, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không thể ngăn Hứa Kính Tông bộc lộ tài năng
trong Môn hạ tỉnh.
Bất kể Lý Thừa Càn, Trưởng Tôn Vô Kỵ hay Vân Diệp thì cũng đều là người
rất quen thuộc Lý Nhị. Tấu chương và văn thư từ ba người bọn họ xuất ra
đã có tính hợp pháp, ý kiến của Lý Nhị thậm chí cũng không còn quá trọng yếu nữa. Cho nên việc nắm quyền thập lục vệ chưa bao giờ Lý Nhị cho
người khác đụng tới.
Hai năm trôi qua, quan lại Đại Đường đã hoàn toàn chấp nhận cục diện
trước mắt. Quan viên hệ phái Trưởng Tôn bị hệ phái của Vân Diệp và Hứa
Kính Tông gây khó dễ. Ngược lại hệ phái của Vân Diệp cũng bị Trưởng Tôn
Vô Kỵ cùng Chử Toại Lương cật vấn. Về phần Lý Thừa Càn thì cứ ai có lý
thì giúp, nhưng cũng không có cách quyết định, cuối cùng cũng lại vào
tay Lý Nhị để hắn xử trí.
Đại Đường quá lớn, một mình Lý Nhị không thể nào cáng đáng hết được.
Lượng văn thư bí thư giám cần thiêu hủy mỗi ngày lên đến hơn 3000 cân.
Hoàng cung hủy Huyền vũ môn, đặt bí thư giám khổng lồ đặt trên khoảng
diện tích 30 mẫu, máu tanh năm xưa nay đã bị thư lại rộn ràng bao vây.
Lý Nhị khoác áo dài chậm rãi bước đi dọc theo lan can bạch ngọc của Vạn
Dân cung. Đây là thông lệ sáng sớm, dưới chân hắn khắp nơi đều là người
tụ tập, số lượng người khổng lồ này giúp hắn thống ngự cái quốc gia
khổng lồ này. Giờ thời gian làm việc nghỉ ngơi của Lý Nhị rất quy củ,
giống như một lão nông vậy, mặt trời mọc là bước vào ngày làm việc. Lý
Tượng ôm hộp gấm theo phía sau, bên trong là rượu bồ đào của hắn. Tay
hắn vẫy một cái, Lý Tượng liền nhanh chóng rót rượu cho tổ phụ mình.
Đi qua mặt tây đại điện, trên Chu Tước đại nhai đặt một pho tượng rất
lớn, đây là thứ Lý Nhị đã muốn có từ sớm, cũng là đồ nịnh hót của Vân
Diệp. Một pho tượng to lớn điêu khắc bằng đá hoa cương, hôm nay sẽ được
dựng lên.
- Tượng nhi, ngươi nói Viễn đảo là nơi thế nào? Thật có thể ngăn cản hạm đội đế quốc chinh phạt sao?
Lý Nhị uống một hớp rồi hỏi Lý Tượng sau lưng.
- Hồi bệ hạ, năm ngoái có mật thám của Thủy giám từ Viễn đảo trở về nói, Viễn đảo chẳng qua chỉ là một cái hải đảo xa xa, ngoài ra chẳng có gì
kì quái. Từ ghi chép gần 10 vạn chữ của hắn mà xét thì quả thật như vậy, Viễn đảo chính là một hải đảo ở xa.
Lý Nhị gật đầu ra hiệu đồng ý, triều chính rốt cuộc an định lại, bớt rất nhiều kẻ quỷ quyệt, lại thêm nhiều kẻ không biết. Hôm nay đế quốc đã
đặt trọng tâm về biên viễn, Lý Nhị biết chỉ có tăng cường giao lưu thì
mới tránh cho đế quốc sụp đổ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đang vén bào phục bước lên thềm, mái đầu hoa râm dưới
ánh dương thật nhức mắt. Hiện tại bạch lão thần trên triều đình cực kì
hiếm hoi, Trưởng Tôn Vô Kỵ vì vậy trở thành người đức cao vọng trọng.
Lý Nhị ung dung cười một tiếng, đặt ly rượu xuống rồi dẫn Lý Tượng về
lại Vạn Dân cung, nếu như đoán không sai, vấn đề Trưởng Tôn Vô Kỵ hôm
nay nói vẫn là vấn đề thuộc về Đông hải hạm đội.
Nam hải hạm đội không phải là không được tranh, mà Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ
muốn Đông hải hạm đội. Nhưng Trương Lượng nhất quyết không đồng ý, không thèm đếm xỉa đến yêu cầu của phe Trưởng Tôn, lão cho rằng chỉ có chỉ ý
của bệ hạ mới có thể quyết định được. Về phần văn thư của Tam tỉnh lão
cũng mặc, lão đặt mình ở vị trí gia nô của hoàng gia, chỉ một mực chờ
đợi quyết định của Lý Nhị.
Trưởng Tôn dắt theo Lý Trị nước miếng từa lưa bước chậm bên Thái Dịch
trì, trông nàng giờ trẻ hơn mấy năm trước nhiều, có lẽ do nhi tử lớn
lên, tâm tình của nàng cũng trở nên vui vẻ.
Chim cực lạc từ trong lồng bay ra, đậu trên đầu ngón tay kêu hai tiếng,
Lý Trị nhặt một viên đá ném nó làm nó sợ hãi bay lên, nhưng chỉ quanh
quẩn bên Thái Dịch trì chứ không bay mất.
- Tùng Tán Can Bố chết rồi sao? Nếu như trẫm không nhớ lầm thì năm nay
hắn mới chỉ 32 tuổi chứ mấy? Sao trẻ vậy đã toi rồi? Tán phổ Thổ Phồn
giờ là ai? Lộc Đông Tán xử lý thế nào?
Lý Nhị xem qua văn thư rồi cười hỏi Trưởng Tôn Vô Kỵ.
- Bệ hạ nói chí phải, Tùng Tán Can Bố năm nay quả thật chỉ có 32 tuổi,
nghe nói là chết vì bệnh nhức đầu. Con trai Tùng Tán Can Bố là Công Tùng Công Tán đã sớm mất, cho nên vương vị Thổ Phồn do cháu còn bé của hắn
đảm nhiệm, Đại tướng Lộc Đông Tán tiếp tục nhiếp chính, trông coi quân
chính sự vụ Thổ Phồn.
- Nói như vậy Thổ Phồn chân chính coi như là của Lộc Đông Tán rồi?
- Quả thật như vậy thưa bệ hạ.
Lý Nhị sau khi đi một vòng quanh đại điện thì cười với Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Truyền chỉ ý của trẫm, sai sứ phúng viếng, đồng thời gia phong Lộc Đông Tán là Tư Vương, Lâm Khâm làm Lư hầu, phong 3 vạn hộ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mặt không biểu tình nói:
- Lộc Đông Tán cũng là nhất đại người tài, nếu bệ hạ làm vậy, rất có thể vì để trừ bỏ mâu thuẫn quốc nội, hắn sẽ lĩnh binh xuất chinh, mục tiêu
chính là Hà Tây của Đại Đường ta. Tiết Nhân Quý của Vu Điền, Tô Định
Phương của Hà Tây không phải là đối thủ của hắn, vi thần cho rằng Vân
hầu nên xuất chinh.
Lý Nhị khoát tay:
- Sẽ không, nói về chính vụ ngươi toàn tài, nhưng về chiến sự thì ngươi
nên ít nói một chút, nói ra sẽ khiến người cười nhạo. Lúc này Lộc Đông
Tán cần là chiến công hiển hách, nơi có chín thành có thể tấn công chỉ
có thể là Thiên Trúc. Hắn muốn công vào Hà Tây hoặc binh ra Hắc Thạch
cốc chỉ là vọng tưởng. Hắn sẽ không lựa chọn như vậy, một khi khai chiến với ta mà thất bại, thì kết cục của hắn và bộ tộc sẽ là diệt vong.