Đường Chuyên

Chương 3: Q.23 - Chương 3: Thiệp mời của lão nông




Văn võ đại thần cũng không dám hỏi lại, chỉ có đám thương tào cười toe toét, cuối cùng cũng có thể xả bớt lúa rồi, vì vậy giá lương thực vừa biến động lập tức chạm đáy. Ai cũng biết kho lúa quan gia có bao nhiêu lúa, năm nào cũng phải lập kho mới. Kho Bắc đại giờ đã toàn là lương thực, nguyên nhân có lẽ cũng là do bách tính quá thông minh, không ai muốn đóng thuế bằng tiền mà thay bằng lúa. Gặp phải nạn này không chỉ có triều đình, kho lúa Vân gia cũng chung số phận như vậy. Tân Nguyệt giờ rất hối hận, vì năm đó không nghe lời Vân Diệp đổi lương thực thành tiền.

Giờ cứ ba ngày phải chọc lương kiểm tra một lần, chỉ cần có thóc hỏng là như trời sập. Tửu phường Vân gia làm ngày làm đêm vẫn không thể chuyển hết lúa thành rượu. Hiện giờ rượu ở tửu phường đối diện thôn trang đã chất cao như núi, một nửa tôi tớ Vân gia phải thay phiên nhau đến giúp mỗi lúc tửu phường bận rộn, nhân thủ lúc nào cũng thiếu. Nhưng Trường An như cái động không đáy, bất kể Vân gia nấu ra bao nhiêu rượu mạnh cũng không thể thỏa mãn bao tử của người trong thành.

Dân chúng thì chỉ cần no bụng là sẽ không tạo phản, nên mấy năm nay Vân Diệp không phải xuất ra một công văn thảo phạt nào.

Một mùi thơm từ phía sau truyền đến, Vân Diệp buông sách, đưa tay vuốt má khuê nữ nói:

- Đừng nghe mẹ con, năm nay con mới đôi chín mà thôi, đừng vội gả ra ngoài, cha còn muốn con bên ta vài năm nữa, không cần vội.

- Không vội? Phu quân, khuê nữ nhà người ta 18 đã làm mẹ, Vân Mộ tính tuổi mụ năm nay cũng đã 19, chàng phải đi tìm hiểu xem tiểu tử nhà nào thích hợp mới được.

Na Nhật Mộ vội nhảy từ phòng ra nói với Vân Diệp.

- Tiểu tử thì không thiếu, nhưng lọt vào mắt khuê nữ nhà ta sao? Toàn lũ ăn chơi lêu lổng, không thì cũng chuyên nịnh bợ. Những tên đó đến ta gặp còn muốn sút cho mấy cái, làm sao khiến khuê nữ nhà ta coi trọng đây?

Tân Nguyệt không biết từ kho lúa về lúc nào, cười nói:

- Năm xưa chàng chẳng đàn đúm mấy người nổi khắp Trường An đó sao? Đừng nói người ta hoàn khố, chàng thì khác gì? Nhưng ai so được với đám chàng đây?

Vân Diệp kề tai khuê nữ nói xấu Tân Nguyệt, Vân Mộ liền che miệng cười trộm. Tân Nguyệt tức giận, đuổi Vân Diệp nhanh đến nhà Lưu lão hán chúc mừng.

Vân Diệp chắp tay sau đít bước ở phía trước, Lưu Tiến Bảo xách theo hai giỏ lễ vật theo phía sau. Đường trong Vân gia thôn trang đã được đổ cứng, cho nên rất ít bụi bặm. Chợ trước cửa đã biến thành chợ lớn dài hơn 3 dặm, kéo dài tận đến chân núi. Đó là nơi giao dịch gia súc, Vượng Tài rất thích đến đó, giờ lúc nào cũng lang thang xem náo nhiệt. Thấy Vân Diệp từ xa, nó liền hí vang rồi chạy tới. Vân Diệp vỗ vỗ người nó, xong dắt cùng đi dự tiệc, rượu gạo nhà Lưu lão hán cũng không tệ.

Không khí tửu yến nhà nông rất vui vẻ, không có vũ cơ nửa thân trần tạo dáng, cái để ngươi nhìn chỉ là các khuôn mặt chất phác tươi cười, mặt tuy đen nhưng tửu lượng rất tốt, Oa đầu tử của Vân gia là rượu rất mạnh, người khác không có mà mua, bởi chỉ đủ dùng cho việc hiếu hỉ, tang sự của người trong trang, mà phải báo tửu phường từ sớm mới có thể có.

Vân Diệp uống liền ba chén, Vượng Tài muốn uống lại bị Vân Diệp đẩy ra, Tôn Tư Mạc nói uống rượu không tốt cho sức khỏe của nó, nên giờ nó phải kiêng rượu, hơn nữa mỗi ngày còn phải ăn thảo dược. Điều này khiến Vượng Tài khổ không chịu nổi, toàn bộ Vân gia trang giờ không ai cho nó uống rượu.

Không được uống rượu là Vượng Tài lại lăn ra ăn vạ, trong sân liền bốc bụi mù mịt, chủ nhân đã sớm biết tật xấu của Vượng Tài, hai tên hậu sinh bèn cầm một tấm rèm rất lớn ngăn ở giữa ngăn bụi, các khách nhân tiếp tục cười ha ha rót rượu cụng ly, Vượng Tài thấy thủ đoạn thường dùng không có tác dụng thì ngoan ngoãn nằm sau lưng Vân Diệp ngủ gà ngủ gật.

Tặng vòng bạc khiến chủ nhân vui vẻ, sau đó chủ nhân đeo ngay vào người hài tử, nói là cho dính chút quý khí. Rượu qua ba tuần, món ăn qua ngũ vị, vài lão đầu bạc mới cung kính mời Vân Diệp vào nhà nói chuyện.

Vân Diệp biết họ hôm nay mời mình tới đây ắt là có chuyện, cho nên cứ ngồi chưa về để chờ họ nói. Phỏng chừng chuyện này cũng khó nói, mặt già cũng đã đỏ mà mãi chưa thành lời, cứ mời Hầu gia uống trà.

Vân Diệp cười nói:

- Không thể uống nữa, uống nữa sẽ phải đi vệ sinh. Nói đi, đều là hương thân hương lý có gì phải ấp úng, mấy năm nay cuộc sống của mọi người tốt hơn, nếu như có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chúng ta sẽ thương lượng.

Lưu lão hán đỏ mặt chắp tay nói:

- Hầu gia, theo lý mà nói thì đám lão hán không nên nảy ra chủ ý xấu xa này, nhưng giờ đã gấp đến độ không thể không nói. Nếu Hầu gia đã nói mọi người có thể thương lượng thì lão hán xin dày mặt trình bày, nói sai xin ngài đại lượng cười bỏ quá cho.

Vân Diệp nói trước:

- Nói, ta nghe đây, nghe có vẻ là đại sự.

- Hầu gia, ngài cũng biết, thôn trang chúng ta mấy năm nay cuộc sống tốt hơn, nhà nào mỗi ngày cũng tích chút bạc vụn, đến giờ cũng đã có một khoản kha khá. Ngài cũng biết, trước kia lão hán thường chôn tiền trong chuồng lợn khiến mọi người chê cười, sau nghe lời ngài gửi tiền vào tiền trang. Mấy năm trước còn cầm được chút lợi tức, nhưng hai năm rồi không tốt, lợi tức tiền trang cứ giảm dần, đến giờ đã chẳng còn là bao. Cho nên lão hán muốn lấy tiền ra cho vào thương đội, không dám đòi cổ phần, chỉ cầu kiếm thêm vài đồng bạc lẻ là được.

Vân Diệp nghe xong vô cùng giật mình, giờ mới có mấy năm mà các lão nông cũng đã biết đầu tư. Tiền trang từ khi triều đình hoàn thành xong mấy hạng mục khổng lồ, thì tiền vay ra đã không nhiều như trước. Thiếu lợi tức cho vay, đương nhiên là phải giảm lợi tức tiền gửi. Vốn tưởng lão bách tính chỉ biết chăm chăm gửi tiền vào tiền trang, không ngờ bọn họ đã xuất hiện ý tưởng đầu tư đơn giản.

Lưu lão hán thấy Vân Diệp đang trầm tư thì nghĩ rằng mình làm quá, bèn vội nói:

- Hầu gia, ngài đừng khó xử, để lão hán nói cách khác, nói đặt ở thương đội nghĩa là thương đội của chúng ta, nếu không được thì cứ coi như lão hán ta chưa nói gì hết, để lão hán tiếp tục giấu bạc trong chuồng lợn vậy, như vậy sẽ yên tâm hơn chút.

Vân Diệp lắc đầu:

- Không phải ta không đồng ý, mà là không nghĩ tới. Nhà trong thương đội mọi người cũng đều biết, nhiều hài tử nhà trong nhà mọi người còn làm tiểu nhị trong đó, cho nên đầu tư vào đó cũng tốt. Đã như vậy mọi người gom tiền lại đi tìm lão Tiền đăng ký, rồi đàm luận với phu nhân, cứ nói chuyện này ta đã đồng ý rồi, về phần mọi người muốn đầu tư vào hải thuyền hay đà đội thì theo ý mọi người, nghĩ xong thì quyết định luôn. Có điều cần cẩn thận, cái này không giống với gửi tiền trong tiền trang, về lợi tức thì tiền trang không thể so, nhưng rất có thể sẽ gặp bất trắc, điều này cần nói cho rõ ràng.

Mấy người Lưu lão hán cười hề hề, bọn họ đương nhiên biết chuyện có thể xảy ra, quan trọng nhất là vào được hệ thống thương nghiệp của Vân gia. Có thương đạo này, bọn họ tự nhiên sẽ có người theo thương đạo đi khắp nơi tìm kiếm cơ hội cho nhà mình.

**********

Sau thu hoạch hè, huyện lệnh Lam Điền sẽ tới Vân gia bái phỏng Binh bộ Thượng thư, đây là lễ nghi nên có, Huyện lệnh nào cũng làm như vậy. Chủ đề nói chuyện với Vân Diệp năm nay chính là vấn đề trị điêu dân.

Huyện lệnh vô cùng buồn, năm ngoái muốn điều động bách tính lao dịch thì chỉ cần văn thư của huyện nha là được, nhưng giờ khác rồi, phải nói rõ ràng cho bọn họ hiểu, trong quốc pháp quy định rõ ràng bọn họ nhất định phải lao dịch trong năm nay, không nói rõ ràng sẽ bị từ chối, thậm chí thư lại đi báo có khi còn bị đánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.