Lý Tịnh không nỡ, trong thức ăn mà ông ta ăn thi thoảng còn có mấy thứ
như móng tay, lúc gian nan trong nồi có chuột nổi lềnh phềnh nữa kìa,
ông ta nấu một nồi lạp xường bị Vân Diệp vứt đi, ăn ngon lành, còn lớn
tiếng khen tuyệt.
Đây rõ ràng ràng chơi nhau mà, cằm lão Thiệu
hếch lên tới tận trời rồi, còn cầm một cái lạp xường bị vứt đi ăn tới
chảy mỡ ra miệng, làm đám quân tốt nhìn mà nuốt nước bọt. Đệch mợ, điều
lệ phòng dịch vệ sinh thực phẩm đếch có thị trường ở đây, Vân Diệp chỉ
đành trơ mắt nhìn nhìn đám khốn kiếp ngu dốt mỗi tên cầm một cái lạp
xường nướng ăn.
Rồi sẽ tới lúc các ngươi hối hận, khi gạo có độc, dầu ăn từ nước cống chất đầy bàn, Vân Diệp rất muốn nhìn thấy cái bộ
mặt khóc không ra nước mắt của bọn chúng. Hiện giờ vật chất thiếu thốn,
thậm chí khan hiếm, Vân Diệp không hiểu nổi vì sao Lý Nhị định giá mỗi
đấu gạo ba đồng, lương thực thực sự nhiều tới mức bán không nổi sao?
Vì sao còn có nhiều ăn mày như thế? Vì sao có nhiều người chết đói như
thế? Trinh Quan thịnh thế chỉ là cảnh giả dối, một cảnh giả béo đám hào
môn, khổ cho bách tính.
Vân Diệp bảo những phụ nữ kia làm một ít
nịt gối, đã chuyên môn dùng da sói làm cho Lý Nhị một bộ rồi, bệnh phong thấp lúc tuổi giả đủ khiến ông ta nằm trên giường mười năm.
Sau
khi tuyết dừng, thảo nguyên có thể hình dung là nhỏ nước thành băng, quá lạnh, lều bạt căn bản không có một chút tác dụng nào, gió bắc thổi qua, lạnh tới thấu xương. Buổi tối đi ngủ, sáng hôm sau là biến thành cột
băng, đã bị còn bị người khác ôm lấy sưởi ấm, nói là chen chúc chút cho
ấm.
Vân Diêp nhìn bàn tay sưng lên như cái bánh bao của mình mà
không có cách nào, tay của Na Mộ Nhật cũng sưng, nàng lại như không hề
nhìn thấy, vẫn cứ vội vội vàng vàng làm chuột chũi trong quân doanh, tới khắp nơi tìm thức ăn, đi nuôi mười mấy cái miệng ăn kia.
Lý Tịnh đang trông đợi cái lạnh, càng lạnh cơ hội thành công của ông ta càng
lớn, Vân Diệp chưa bao giờ trải qua cái lạnh như thế này, từ sáng tới
tối gần như bản thân đều run rẩy, đống lửa càng lúc càng lớn, người càng lúc càng tới gần, ngực sắp bị lửa nướng chảy mỡ rồi mà lưng vẫn cứ lạnh thấu xương, đây thực sự là lửa thiêu lồng ngực ấm, gió thổi sống lưng
lạnh.
Hà Thiệu đã sốt tới bất tỉnh nhân sự, Trình Xử Mặc chuyên
môn chuyển tới chiếu cố hắn, theo Vân Diệp thấy, chiếu cố chó gì chứ,
thuần túy là muốn tìm một cái lò sưởi, nhìn Trình Xử Mặc ôm Lão Hà ngủ,
Vân Diệp chỉ muốn bóp chết hắn.
Nếu không nghĩ ra biện pháp giữ
ấm thì Lão Hà sẽ chết trên thảo nguyên, nhìn cái môi khô nứt của Lão Hà, Vân Diệp lấy thìa đút cho hắn một thìa nước nóng, hắn há miệng như đứa
trẻ con, muốn uống thêm một chút, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy làm
Vân Diệp không sao đút vào được, nước đổ ra ngoài còn nhiều hơn nước hắn uống vào.
Con người kiên cường tới đâu cũng có cực hạn, ở thời
cổ thiếu thốn cách giữ ấm này, nhiệt độ xuống dưới âm 30 độ sẽ chết rất
nhiều người, trên lịch sử chi ghi lại sự thành công của Lý Tịnh, nhưng
không ghi bao nhiêu người chết, tựa hồ những người đó là cái giá cần
thiết cho thắng lại.
Cẩu Tử cho tay vào quần sưởi ấm, vì đó là chỗ ấm nhất trên người, trước kia làm thế sẽ bị người ta cười thối mũi, nhưng
hiện giờ chẳng ai cười nữa, mặt hắn càng thảm, lạnh thành màu tím rồi,
nước mũi đóng băng treo trên môi, bọn họ phụ trách chặt củi, mấy ngày
qua chặt bao nhiêu cũng không đủ đốt.
Vân Diệp không biết người
Eskimo sống qua mùa đông khắc nghiệt thế nào, mùa đông ở chỗ bọn họ chắc lạnh hơn nơi này nhiều lắm, làm một cái nhà tuyết thực sự có hiệu quả
sao? Hết cách, Vân Diệp đành thử một lần, dù sao cũng không thiếu tuyết.
Y gọi thêm Trình Xử Mặc, hai người lấy xẻng từ từ đắp nhà tuyết.
- Diệp Tử, cái nhà tuyết này sưởi ấm được thật à?
Trình Xử Mặc lạnh tới mức ngay một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được:
- Trước kia nghe sư phụ nói, ta cũng chưa từng thấy, hiện giờ chúng ta
phải đợi đám Đại tổng quản về, ít nhất phải mười ngày, ta không muốn
chết cóng, cứ thử đi, mong sư phụ không lừa ta.
Vân Diệp môi cũng toàn băng, miệng không có tri giác nữa:
- Lão gia tử không lừa hai chúng ta đâu, chúng ta làm mau, còn chút hơi ấm.
So với vị sư phụ thần tiên trong truyền thuyết kia, Trình Xử Mặc rõ ràng tin tưởng hơn Vân Diệp:
Một canh giờ sau, khi Vân Diệp thấy sắp chết cóng đến nơi thì nhà tuyết
cuối cùng cũng làm xong, cửa xoay lưng lại với gió, không biết có phải
nguyên nhân tâm lý hay thực sự có hiệu quả, hai người thấy được hơi ấm
đã mất từ lâu.
Lại rưới nước lên nóc nhà tuyết, tích tắc thôi đã
biến thành băng, thực ra nhà tuyết của Vân Diệp rất đơn giản, là đắp
tuyết lên lều rồi rưới nước, bồn lửa đốt lên, chẳng bao lâu cả nhà liền
ấm áp, ngọn lửa cũng không vàng vọt leo lét như ở bên ngoài, mà có một
màu lam nhạt ấm cũng.
Vân Diệp khiêng Lão Hà vào nhà, đắp cho hắn chăn dày, cuối cùng hắn không lạnh nữa, ngáy khò khò ngủ mất.
Lý Tịnh xuất phát rồi, Vân Diệp thậm chí không biết ông ta xuất phát lúc
nào, sau khi ngủ trong nhà băng một giấc ngon lành, y cảm thấy sảng
khoái chưa từng có, trừ mu bàn tay ngứa tới mức làm người ta phát cuồng
ra thì trong thời tiết giá rét thế này, thực sự không có gì để than
phiền hết. Hà Thiệu vẫn đang ngủ, trên người bốc ra múi mồ hôi khó ngửi, hôm qua hắn đổ mồ hôi cả đêm, Vân Diệp phải dậy mấy lần cho hắn uống
nước, bên trong thêm ít muối, còn cả đường.
Bữa sáng là mỳ khô,
dùng nước sôi ngâm, quấy lên, Hà Thiệu ăn hai bát, có thể ăn được là dự
báo các loại cơ năng của thân thể đang khôi phục.
Thực ra Hà
Thiệu tỉnh lại từ đêm hôm qua rồi, hắn biết Vân Diệp đút nước cho mình,
hắn cũng biết Vân Diệp thay khăn ướt trên đầu mình hết lần này tới lần
khác, dưới ánh lửa tù mù, hai bàn tay như cái móng gió của Vân Diệp
không ngờ còn tỏa sáng. Vì trừng phạt chuyện mấy hôm trước y đánh mình,
Hà Thiệu quyết định tiếp tục vờ hôn mê, nhưng nước mắt không ngừng chảy
ra, hại Vân Diệp còn tưởng nước ở khăn quá nhiều, vắt thêm mấy cái nữa
mới đặt lên trán Hà Thiệu.
Đem mấy cái quần dài bằng vải bông của mình cho Trình Xử Mặc, hắn là đội thứ hai phải chi viện cho Lý Tịnh,
Trương Công Cẩn lệnh đại tướng Lương Thành đem theo năm nghìn binh mã
tới Âm Sơn, nơi đó có lẽ đang chém giết tưng bừng, xe trượt tuyết bị
trưng dụng, ngựa cũng bị trưng dụng. Phụ binh để lại cho Vân Diệp mười
người, còn đều là người già yếu, cả trại xe đội rộng lớn trở nên vắng
vẻ.
Buồn chán không có việc gì làm, Vân Diệp kiếm một cái nồi đặt lên bếp lò hầm xương, lại bảo đầu bếp thái thịt dê thành lát mỏng, chạy tới kho lục lọi kiếm được một vò tỏi, gừng, chỉ có miến khô, có còn hơn không vậy, lấy mỡ đảo qua hoa tiêu vỏ quế, ớt xong liền rời lều đi tìm
Công Thâu Giáp.
Nhìn Công Thâu Giáp làm bộ bận rộn, Vân Diệp hiểu phải cởi bỏ tâm kết cho ông ta, nếu không loại áy náy này nói không
chừng sẽ có một ngày biến thành thù hận.
Con người là một quái vật kỳ quái bị tư duy khống chế, mới đầu có khả năng là lòng mang hổ thẹn, áy
náy, nhưng lâu dầu sẽ không cảm thấy như thế nữa, kẻ khiến người ta khó
chịu ấy sẽ dần dần biến thành bất mãn, rồi lâu hơn nữa nói không chừng
sẽ nổi tâm tư muốn làm thịt ngươi, vì chỉ có thể mới bỏ đi được áp ức
trong lòng.
Nếu như một người nói xin lỗi với ngươi, vậy ngươi
nhất định phải đề phòng, hắn sẽ không sửa đổi đâu, chỉ sẽ có lỗi với
ngươi mãi thôi, vì đã có lỗi với ngươi một lần rồi, thêm lần nữa có sao? Lạ rồi sẽ thành quen.