Gần đây Na Mộ Nhật gần đây có thêm một sở thích, đó là không ngừng nhặt
nhạnh mọi thứ, từ khi nhặt được con dê nhỏ ở chỗ Trình Xử Mặc, nàng
không ngừng hành trình may mắn này, hôm nay nhặt được một con trâu, ngày mai nhặt được một con ngựa, cho tới chủ mất đồ tới cửa Vân Diệp mới
biết Na Mộ Nhật nhặt được chiến mã của Trương Công Cẩn, còn cả bảo đao
của ông ta.
Hà Thiệu mặt nhăn nhó như quả mướp đắng, chỉ vào bảy tám con trâu trong lều của Na Mộ Nhật, ý bảo đó là trâu của hắn.
Vân Diệp nổi giận, tóm lấy Hà Thiệu đấm đá một trận, ai bảo đó là trâu của
ngươi? Ngươi gọi xem chúng nó có thưa không? Nếu như Na Mộ Nhật nhặt
được ở ngoài lều thì đó là của nàng, cho dù có nhặt trong lều của ngươi
thì cũng là của nàng. Vừa rồi mới bị Trương Công Cẩn tới nói móc nói máy tơi bời, đang không tìm được chỗ xả giận, tự nhiên có tên này mò tới
nạp mạng.
Hà Thiệu cuống lên rống to:
- Được rồi, được rồi, là của nàng ấy, của nàng ấy hết, ta nhận được chưa?
Vân Diệp đánh Hà Thiệu, Na Mộ Nhật nhìn mà cười tít mắt, sau khi Vân Diệp
xả giận xong, nàng tung tăng chạy tới khoác tay Vân Diệp làm nũng, nàng
cực kỳ hài lòng về nam nhân của mình.
Hà Thiệu không có cái bụng
phệ nữa, cho nên đấm không đã tay như trước kia, ai bảo hắn làm nam tước sướng thân thì không, chạy đi làm thương cổ, không biết thương cổ ở
thời xưa không có địa vị à?
Hà Thiệu rất lo mấy trăm con trâu của mình bị Na Một Nhật nhặt mất, đem trâu rời khỏi hậu trướng, đặt cách xa ngoài doanh, không chỉ có hắn, hiện giờ các phụ binh có chút tiền tài
cũng dựng lại lều ở gần chuồng trâu.
Hai ngày qua Na Mộ Nhật buồn bực vì không nhặt được cái gì, nàng cực kỳ mất hứng, cho tới khi nàng
nhặt được ba người Đột Quyết mười một mười hai tuổi mới lại nở nụ cười
Na Mộ Nhật hiện giờ mỗi ngày cần rất nhiều thức ăn, bát hành quân cực lớn
chất đầy cơm cũng không đủ cho nàng ăn, may mà đội xe của Vân Diệp chưa
bao giờ ngăn người ta ăn cơm, chỉ cần ngươi ăn được, ăn bao nhiêu cũng
không ai quản ngươi, nhưng không cho phép lãng phí.
Một tiểu cô
nương tắm rửa sạch sẽ luôn khiến người ta yêu thích, đầu bếp luôn bị
nàng bê đi cái nồi lớn trong tiếng "ca ca" ngọt ngào, rồi lắc đầu đi nấu nồi cơm khác. Trong đội xe cũng chưa bao giờ thiếu một nồi cơm của
nàng.
Nàng hình như luôn đói, mỗi lần về tới chỗ Vân Diệp đều
đúng giờ cơm, chẳng những bản thân ăn như chết đói chết khát còn lén lút giấu bánh vào trong lòng, điều này khiến Vân Diệp tò mò, một tiểu cô
nương làm sao mà ăn được nhiều như thế?
Đi tới lều của nàng, Vân
Diệp hiểu ra, Na Mộ Nhật đang chia bánh trong lòng cho mười mấy đứa bé
Đột Quyết, bọn chúng thấy Vân Diệp tới cứ như đàn dê thấy sói, tức thì
trốn cả sau lưng Na Mộ Nhật.
Lý Tịnh đang giảm bớt phân phối cho
tù nhân, dưới tình huống tuyết lớn lấp đường này, làm thế cũng chẳng ai
nói được gì, nếu như không phải hôm qua tìm được một mảng rừng tùng thì e rằng tất cả mọi người đã không có cơm nóng mà ăn rồi, phải biết rằng
hôm kia làm cơm Vân Diệp đã hạ lệnh rỡ hai cái xe trượt tuyết lấy gỗ đốt lửa, mọi người mới có thức ăn nóng.
Không cần tới xem thảm cảnh ở doanh tù binh, nhìn cảnh ngộ những nô lệ người Hán được cứu về là Vân
Diệp có thể tưởng tượng ra được Lý Tịnh đối xử với tù binh Đột Quyết ra
sao.
Vân Diệp kéo Na Mộ Nhật đang kinh hoàng luống cuống ra khỏi lều, đưa nàng tới chỗ nô lệ người Hán, Tôn Tư Mạc đang trị thương cho
bọn họ.
Đó là địa ngục nhân gian, bọn họ gầy như những bộ xương
khoác da người, những nữ tử thì càng thê thảm, âm hộ nát bấy lộ ra giữa
thanh thiên bạch nhật, bọn họ tựa hồ chẳng hề biết hổ thẹn, mặc cho các
phụ binh bôi thuốc lung tung trên người, không khí toàn một mùi thối
rữa.
Tôn Tư Mạc lạnh băng nhìn Na Mộ Nhật một cái rồi cúi đầu
châm cứu cho một người đang ra sức ăn cơm, nhưng bất kể thế nào cũng
không nuốt xuống nổi.
Na Mộ Nhật toàn thân run lên, sợ hãi cực
độ, nàng biết vì sao những người kia thành ra như thế, náng sợ Vân Diệp
sẽ trút giận lên người những đứa bé đáng thương kia.
Gọi một phụ binh hiểu tiếng Đột Quyết tới, Vân Diệp nói:
- Đem mỗi chữ ta nói dịch cho nàng nghe.
Phụ binh gật đầu.
- Na Mộ Nhật, mỗi một vết thương trên người những người kia cần sự diệt
vong của Đột Quyết mới trả hết được, tập tính của người Đột Quyết định
sẵn sẽ có một lần đồ sát không gì thể thay đổi được. Na Mộ Nhật, nàng
rất may mắn, nhưng loại may mắn ta mong chỉ giữ trên người nàng, đừng
thu giữ thêm người Đột Quyết khác nữa, bọn họ sẽ bị trừng phạt, nếu
không sẽ bất công với những người kia.
Vân Diệp nói xong rồi đi, chỗ
này y tới hai lần, y không có thần kinh như giây thép của Tôn Tư Mạc,
lần nào tới y cũng kích động chỉ muốn giết sạch người Đột Quyết.
Trở về lều, Na Mộ Nhật cũng cúi đầu quay về, nàng phủ phục dưới chân Vân Diệp, không biết miệng lẩm bẩm cái gì.
Vân Diệp cúi người xuống, vuốt ve mái tóc rất dài của Na Mộ Nhật, chỉ biết
buông một tiếng thở dài, hai bên thù oán quá sâu, không có khả năng hòa
giải. Người Đột Quyết luôn cho rằng chỉ cần nhận sai, vương triều Trung
Nguyên sẽ tha thứ cho lỗi lầm của bọn họ, nhưng lần này thì không, vì
hoàng đế Trung Nguyên là Lý Nhị, ông ta có huyết thống người Hồ, quá
hiểu rõ tập tính của người Hồ, biết rõ người Hồ không qua lễ rửa tội
bằng máu thì sẽ không thuần phục, trên thảo nguyên chỉ có kẻ mạnh làm
vua.
Vân Diệp vẫn chưa thay đổi được tâm thái, y luôn dùng ánh
mắt đời sau nhìn người Hồ, khung cảnh tàn khốc kia cách y quá xa, lần
này tận mắt nhìn thấ thu lại lòng từ bi dư thừa của mình, sự thực, thảo
nguyên cũng không cần lòng từ bi.
Rốt cuộc Vân Diệp không đuổi
những đứa bé kia về doanh tù binh, y ngầm thừa nhận cách làm của Na Mộ
Nhật, không cổ vũ cũng không phản đối, sự mềm lòng đó là nhắm vào những
đứa bé, y thực sự không tàn nhẫn được, đó là hậu di chứng y mang theo từ đời sau.
Lý Tịnh tựa hồ không định đợi nữa, ông ta chọn một vạn
quân tốt cường tráng, toàn là kỵ binh, ông ta muốn vượt tuyết tới doanh
trại của Hiệt Lợi, Trương Công Cẩn ở lại phòng thủ, một khi Lý Tịnh
thành công, sẽ đưa đại doanh tiến về phía Âm Sơn.
Vân Diệp đem
toàn bộ bánh khô của đội xe giao cho Lý Tịnh, còn cấp cho một vạn tướng
sĩ găng tay được may đơn sơ bằng da dê, những nữ tử Hán gia bị làm nhục
kia Vân Diệp tiếp nhận hết, khi may găng tay, cho dù là nữ tử yếu ớt
nhất cũng đều gắng sức bò dậy, bất kể ngày đêm may bên đống lửa.
Hà Thiệu hiến ra thịt bò khô, đem chúng
chia thành những miếng nhỏ, rồi dùng túi vải gói lại, lạp xường cũng
được hắn hiến ra, khiến Lý Tịnh tán thưởng cao độ. Vân Diệp dùng nồi lớn rán bột, muốn làm chúng thành mì khô, y chưa từng làm thứ này, chỉ nghe nói thôi, mặc kệ, chỉ cần chín là được, dù sao quân sĩ ăn cũng như lợn
ăn, quân lương của bọn họ không sao chấp nhận nổi, cả một cái nồi dinh
dính, như là nước mũi trong nồi vậy, còn gọi mỹ miều là "bánh canh".
Nếu như cả bánh canh cũng có thể ăn ngấu ăn nghiến thì chẳng có lý do gì mà không ăn được mì khô, trước tiên cho rất nhiều mỡ trâu, đợi nó sôi lên, cho bột vào, dùng xẻng công binh đảo đi đảo lại, cuối cùng cho ít muối
được nghiền mịn, cho đến khi bột rán vàng mới thôi.
Lý Tịnh dùng
nước sôi ngâm một bát, rất hài lòng với mùi vị của nó, lập tức toàn quân bắt đầu làm, khẩu phần lương thực hai mươi ngày cho một vạn người, Vân
Diệp không dám có chút sơ xuất nào, lấy bánh khô, lấy thịt khô, ngay cả
lạp xường cũng không bỏ qua. Một đống lạp xường bị vứt đi khiến Hà Thiệu đau như cắt, chỉ bởi vì phát hiện ra mấy sợi lông ngựa mà mấy trăm cân
lạp xường bị vứt ra đất, nói cái gì mà phế phẩm.