Na Mộ Nhật ở đó, nấp ở bên
lều không chịu ra, ôm một con dê, Trình Xử Mặc bất lực không làm gì nổi
nàng, Na Mộ Nhật nhìn thấy Vân Diệp tới vội vàng ôm con dê chạy tới chỗ
y.
Nhìn con dê trong lòng nàng, chỉ mới chừng một tháng tuổi, lông trắng
toàn thân mềm mại, là vật liệu làm áo tốt nhất. Na Mộ Nhật giơ con dê
tới trước mặt Vân Diệp, nói liến thoắng cái gì đó, Vân Diệp nghe không
hiểu, phụ binh hiểu tiếng Đột Quyết phiên dịch:
- Hầu gia, Na Mộ Nhật nói đây là một con dê cái nhỏ, năm sau sẽ sinh ra
rất nhiều dê con. Không thể giết, nàng ấy còn nói, mục dân muốn sống đều không giết dê cái nhỏ.
- Xử Mặc, vậy giết con dê khác được không? Sao cứ phải chấp nhặt với nàng ấy?
Vân Diệp trợn mắt lên:
- Diệp Tử, cô nàng của ngươi khó tính quá đấy, thiếu chút nữa làm ta bị ngã lộn cổ, ta không muốn ăn thịt dê, mà là muốn tấm da.
Vân Diệp bảo Na Mộ Nhật xin lỗi Trình Xử Mặc, không ngờ nàng bĩu môi
không thèm nhúc nhích, ôm con dê quay đầu ra ngoài nhìn tuyết, rất lâu
sau mới nói:
- Không có, phân trâu, chúng ta sẽ chết.
Lời này phát ra Trình Xử Mặc không còn tâm tư dây dưa với nàng nữa, hắn
không biết Đại tổng quản đang đợi cái gì, vì sao thời tiết như vậy còn
kiên thủ trên thảo nguyên, đây không phải là quyết định của một tướng
lĩnh sáng suốt.
Hắn và Vân Diệp đi ra ngoài, tản bộ trong tuyết lớn, lớp tuyết xốp bị
dẫm rào rạo, Trình Xử Mặc nhìn tuyết dính trên mũ Vân Diệp hỏi:
- Diệp Tử, nay thiên thời địa lợi đều không ở trong tay chúng ta, Đại
tổng quản vì sao cố chấp ý mình? Hiệt Lợi qua trận vừa rồi đã không làm
nên trò trống gì nữa, vì sao chúng ta không về Định Tương?
Vân Diệp phủi tuyết trên mũ, lấy đậu phộng đã rang trong túi ra, chia
cho Trình Xử Mặc một ít, ném một hạt vào miệng rôm rốp, nhìn tuyết trắng mênh mông bốn phương, tựa hồ không nghe thấy hắn hỏi.
- Diệp Tử, rốt cuộc ngươi biết cái gì, nói cho ta được không?
Trình Xử Mặc truy hỏi:
- Xử Mặc, ngươi biết điều lệ đầu tiên của quân nhân là gì không?
Vân Diệp nhìn Trình Xử Mặc có chút sốt ruột, cuối cùng cũng chịu nói:
- Tất nhiên là ta biết, dũng mãnh. Đó chính là điều lệ đầu tiên, chỉ có
dũng mãnh không biết sợ mới có thể đánh thắng trận, quân nhân Đại Đường
dựa vào giáp cứng kiếm sắc, dũng mãnh không sợ sệt mới quét sạch khói
lửa các phương, lập nên thiên hạ Đại Đường.
Máu của Trình Xử Mặc lúc nào cũng nóng cháy:
- Ta lại không cho là như vậy, quân đội chỉ có dũng mãnh, không có kỷ
luật thì bất kể thế nào cũng không thể hùng mạnh được. Chuyện Tôn Vũ
chém sủng phi, còn cả chuyện Tế Liễu Doanh, không cái nào không nói lên
một đạo lý, quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, nay ngươi ở dưới trướng Đại tổng quản, phải phục tùng quân lệnh của Đại tổng quản,
chứ không phải mang oán giận trong lòng, đó là đại kỵ làm tướng, cũng là đại kỵ của kẻ làm thuộc hạ. Từ biểu hiện của ngươi hôm nay mà xét,
ngươi chưa xứng là một quân nhân hợp cách, tiến như núi lở biển gầm, lui như sông lớn vỡ đê, vạn người một lòng mới là đạo giành phần thắng trên chiến trường. Hôm nay ngươi đầu tiên là nặng tay với Hồng Thành, sau
lại xung đột với Na Mộ Nhật, những điều đó nói lên lòng ngươi không bình tĩnh, trong lòng ngươi đầy phẫn nộ, vì sao thế?
Từ lúc gặp nhau ở Sóc Phương tới giờ Vân Diệp chưa cùng Trình Xử Mặc tâm sự đàng hoàng lần nào, y luôn cảm thấy hiện giờ Trình Xử Mặc trở nên
xao động hấp tấp, không biết phiền muộn của hắn từ đâu ra.
Trình Xử Mặc nằm thẳng cẳng trên tuyết, mở to mắt nhìn bầu trời, dù tuyết rơi vào mắt cũng không nhắm lại.
Vân Diệp nằm bên cạnh hắn, cũng không nói gì, cứ thế nằm cùng hắn, mặc
cho tuyết bao phủ hai người, giống như trên đống cỏ ở Lũng Hữu, Trình Xử Mặc im lặng bầu bạn cùng y.
- Ta có mấy huynh đệ đều chiến tử ở Sóc Phương, đương nhiên ta đã báo
thù cho bọn họ, nhổ tận gốc cái bộ tộc nhỏ đã hại bọn họ, đó không phải
là điều ta muốn nói. Ta muốn nói là buổi sáng bọn ta còn cùng nhau nói
cười, ta hứa với bọn họ, sau khi thắng lợi về Trường An, ta sẽ mời ngươi làm cho họ ăn một bữa ngon chưa bao giờ có, bọn họ cũng mong chờ ngày
ấy, nhưng đến tối bọn họ không về, ngày hôm sau ta tìm thấy bọn họ, toàn bộ đều đã chết, ngay cả y phục cũng bị người Đột Quyết lột sạch, có thi thể còn có dấu vết bị dã thú cắn xé, ta chôn bọn họ, nhưng không lập
bia, ta biết ở đó sẽ không ai tới tế bái bọn họ. Ta mai phục nơi đó,
giết sách lũ người Đột Quyết khốn kiếp, chỉ là ta thấy hụt hẫng vì họ,
bọn họ dũng cảm như thế, không biết sợ như thế, nhưng chết một cách lặng lẽ, giống như lá cây mùa thu rụng xuống. Ta lớn lên trong quân doanh từ nhỏ, cho nên ta không sợ chết, ta chỉ sợ chết lặng lẽ như họ.
Gạt đi nước tuyết trên mặt, Vân Diệp nói:
- Thì ra ngươi định sống kiểu đại pháo, hơi khó đấyy, đến ngày tác chiến với Đột Quyết, ngươi chỉ cần đơn thương độc mã xông vào trận địch, giết mấy tên địch xong bị một đám địch băm thành mấy đoạn, thế là có người
nhớ tới ngươi rồi.
- Chiến sĩ dùng để tác chiến, chuyện chết trận là khó tránh được, bọn họ đều chết khi tác chiến, ngươi còn có gì không hài lòng? Bọn họ đã hoàn thành trách nhiệm của mình, ngươi phải cảm thấy cao hứng, chứ không
phải lo chuyện sau này, nếu như ngươi cứ mang cái tâm thái ấy, ta sẽ bảo Trình bá bá kéo ngươi khỏi quân ngũ, kiếm cho ngươi chức quan nhỏ ở
Trường An, để ngươi sống an lành tới tám mươi tuổi nhé.
- Vậy chẳng bằng hiện giờ để tuyết chôn luôn ta đi cho xong.
Trình Xử Mặc làu bàu:
- Không muốn chết thì đứng dậy, mấy ngày qua toàn gặp loại không biến
thái thì ngu xuẩn, giờ thêm cái tên dở dở ương ương ngươi nữa, ngay tâm
tình bản thân không kiểm soát nổi, còn hi vọng ngươi chống đỡ cho ba nhà chúng ta à? Đại nam nhân mà mang tâm tư tiểu nữ nhân, mất cả mặt, bớt
nghĩ chuyện vô dụng đi, giờ nên nghĩ làm sao kiếm thêm củi ấy, ta không
muốn chưa giết được Hiệt Lợi thì cả đám đã chết cóng rồi.
Tâm sự với Trình Xử Mặc đúng là chuốc bực vào thân, hắn luôn có những
suy nghĩ kỳ quái, luôn bị tâm tình chi phối, không biết Trình bá bá làm
sao lại sinh ra cái loại biến thái bề ngoài thô tục nội tâm tinh tế như
vậy.
Bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười, bật lưng đứng dậy, Vân Diệp học
theo cong lưng mấy cái không đứng dậy nổi, cuối cùng được Trình Xử Mặc
kéo lên, trông rất nhếch nhác, áo khoác sạch sẽ trên người đã lấm lem
hết cả, không biết phía dưới có cái gì.
Lịch sử đời sau không thể nói cho Trình Xử Mặc biết được, hiện giờ đại
khái Lý Tịnh đang tính làm sao có Hiệt Lợi một đòn bất ngờ, cho nên mới
không rút lui, Đường Kiệm hiện chắc đang lừa gạt Hiệt Lợi, Tô Định
Phương thì từ lúc tới đại doanh chưa thấy mặt đâu, nói không chừng đang
nấp ở ngóc ngánh nào đó chuẩn bị đánh lén Hiệt Lợi.
Cùng Trình Xử Mặc suy diễn biến hóa quân sự trên bản đồ, nói trắng ra
là lấy Lý Tịnh và Hiệt Lợi ra chơi đùa, nói tới lập kế hoạch quân sự
thì đánh giá cao hai người bọn họ quá rồi, có điều nhìn Hoàng Hà trên
bản đồ, Vân Diệp phát hiện ra mình cách Hô Hòa Hạo Đặc không xa lắm.
Có chút ủ rũ, tòa thành đó từng có ký ức sâu sắc nhất của mình, giờ chỉ
là một vùng cỏ bị tuyết trắng bao phủ, người ta có câu thương hải biến
tang điền, tới Vân Diệp thì nó thành tang điền biến thương hải, giống
như có một cuốn phim quay ngược không ngừng chiếu trong đầu y.