Biết ngay là không thể nói chuyện này với họ mà, giết người gần như
thành bản năng của bọn họ rồi, thủ đoạn giải quyết sự việc của bọn họ là dùng đao nói chuyện. Lần này vì Lục Trúc ra tay, Vân Diệp không hề hối
hận, bất kể là đứng ở tầm cao đạo đức hay là bản tâm, đều không cần hối
hận. Đậu Yến Sơn uy hiếp tới an toàn của người nhà, lúc cần thiết, Vân
Diệp không ngại diệt luôn chút hương hỏa cuối cùng của Đậu gia.
Các lão binh vây quanh Vân Diệp đi lên núi, thi thoảng bình phẩm cảnh đẹp Ngọc Sơn, nhưng vũ khi chưa từng rời tay.
Sương khói ẩn hiện quanh ngọn núi chính, thác nước mang theo sức mạnh vạn
quân đổ xuống, một bánh xe nước làm bằng sắt quay ầm ầm, trục sắt đặt
trên giá bốc khói, không có ổ trục, không có mỡ bôi trơn, cái bánh xe
này chẳng duy trì bao lâu, trục sắt sẽ mài mòn nó, hoặc bị nó mài mòn,
không có khả năng thứ ba.
Làm loại chuyện này chỉ có Lý Thái, hắn nhiều tiền tới mức không có chỗ tiêu, nên mới chế tạo đủ các loại máy,
thành công của ròng rọc làm lòng tin của Lý Thái tăng vọt, luôn nghĩ
cách mượn sức của tự nhiên để dùng.
Công nghiệp cần đầu tư liên
tục, không ngừng cải biến mới có thu lợi, rất thích hợp cho Lý Thái
dùng, một tên lắm tiền, đầu óc lại cố chấp.
Giống như hiện giờ
Vân Diệp rõ ràng biết đáp án, nhưng lại không nói cho hắn, thứ dễ dàng
có được sẽ không biết quý trọng, niềm vui thành công của Lý Thái sẽ giảm đi một nửa, nếu như chỉ thiếu một bước chân nữa thôi, vậy cứ để hắn mày mò.
Chưa đi qua chân núi đã nghe thấy tiếng khung sắt đổ sầm
sầm, Vân Diệp chỉ hơi dừng bước chân một lúc rồi tiếp tục đi về phía thư viện.
Lý Thái dẫn hộ vệ vội vàng chạy tới, cái khung sắt này chỉ chịu nổi ba ngày, trục quay của bánh xe là do hắn chuyên môn kiếm hảo
thủ dùng thép bách luyện rèn ra, chỉ cần chịu thêm hai ngày nữa, bánh xe có thể nối liền với cái búa lớn trên bờ, rèn sắt thay cho thiết tượng,
như vậy chất lượng sắt sẽ cao lên một mức, ý nghĩa cực kỳ trọng đại với
Đại Đường, phụ hoàng cũng vô cùng tán thành, lần trước mẫu hậu tới thư
viện còn chuyên môn cùng hắn tới xem bánh xe nước vận chuyển, tuy hôm đó bánh xe chỉ chịu nổi một ngày, mẫu hậu rất thưởng, làm Lý Thái tràn
ngập tự tin.
Khi Lý Thái nhìn thấy Vân Diệp thì thị vệ của hắn
rất căng thẳng, bởi vì những hộ vệ Vân gia trông như lão nông kia đã
đứng thành đội hình công kích dạng mũi tên. Đầu lĩnh thị vệ lách mình
bảo vệ Lý Thái sau lưng, hoành đao ở hông đã rời vỏ, hắn nhận được cảnh
báo của Bách kỵ ti, có ác tặc ý đồ tấn công hoàng gia, phải bảo vệ Ngụy
vương chu đáo, nếu không chẳng phải một cái mạng của hắn là đủ trả lời.
Hành trình mỗi ngày của Ngụy vương là cố định, còn may đại bộ phận thời gian là ở thư viện, chỉ mỗi đi quan sát bánh xe ở thác nước là không thể
thiếu, đã ba ngày rồi, nếu may mắn hai ngày nữa Ngụy vương sẽ ở lỳ trong thư viện không ra, đó là phúc của kẻ làm thị vệ.
Lý Thái đẩy ngay thị vệ ra, vội vàng chạy tới khoe:
- Diệp Tử, lúc ngươi lên núi có thấy bánh xe nước ta chế ra không, thế
nào, động lực mạnh mẽ chứ, hiện giờ chỉ cần lắp công cụ kết nối ở bên bờ là có thể rèn sắt thay thiết tượng rồi, làm ngày đêm không nghỉ, như
thế sản lượng sắt của Đại Đường sẽ tăng lên gấp bội.
- Thanh
Tước, không tệ đâu, ngươi đã nắm được một số kiến thức cơ bản nhất đã có thể làm tới mức này, đáng quý. Ngươi đúng là khiến ta phải giật mình,
cứ tiếp tục như thế này, ngươi lưu danh sử sách là chuyện có thể dự đoán được, không phải với thân phận Ngụy vương mà với cái tên Lý Thái, sẽ
lưu truyền muôn đời. Ngươi nghĩ xem, bánh xe nước có thể làm gì? Nông
phu giã gạo có cần tới không? Lừa kéo cối xây có dùng tới không? Nghiền
khoáng thạch có cần tới không? Không chỉ riêng rèn sắt, Thanh Tước, tuy
duy tính mở rộng rất quan trong, khai thác toàn bộ công năng của nó,
ngươi sẽ là người đứng đầu đạo cách vật, tới khi đó mọi người phải
ngưỡng mộ ngươi.
Cái mặt tròn tròn của Lý Thái cười rạng rỡ như mặt trời, còn hơi xấu hổ, nắm cánh tay Vân Diệp nói:
- Diệp Tử, ngươi nói cực đúng, chúng ta đi xem bánh xe nước, ngươi nhìn
kỹ vào, trục sắt do thép bách luyện rèn lên rất bền, tối qua ta đi xem
rồi, vẫn quay rất trơn tru, hai ngày nữa thôi là có thể xác định nó có
thể sử dụng trên quy mô lớn hay không.
Nhìn ánh mắt chờ mong của
Lý Thái, Vân Diệp thấy đem chân tướng nói cho hắn tựa hồ có hơi tàn
nhẫn, đường đường Ngụy vương thiên tuế, mỗi ngày ăn cơm thừa đơn giản,
khi các vương gia khác sống hưởng thụ xa hoa vô mục đích thì hắn lại
ngồi trong phòng thiết tượng xem thiết tượng rèn sắt, đối diện với sự
thất bại hết lần này với lòng khác nhưng vân kiên trì.
Cứ như thế này Ngụy vương Lý Thái sẽ thành thánh nhân, cho dù hắn có đủ các loại
tất xấu chăng nữa, kiên trì hai ba mươi năm, Vân Diệp có thể dùng ánh
mắt nhìn thần để nhìn hắn rồi.
- Thanh Tước, thế giới này không
phải đã định hình thì không thay đổi nữa, biến đổi về lượng sẽ dẫn tới
biến đổi về chất, đó là căn bản phát triển của tất cả sự vật, cái gọi là thừng cưa gỗ gãy, nước chảy đá mòn là vậy.
Vân Diệp nói rất có thâm
ý, ít nhất mấy ông già bên cạnh cho rằng đó là học vấn rất sâu, phàm là
thứ bọn họ nghe không hiểu nhất định là học vấn tốt.
- Ta muốn ngươi đi xem bánh xe nước với ta, không muốn ngươi lèm bèm một đống lời rắm chó, mau tới thác nước.
Câu nói này xuất hiện lập tức Vân Diệp thấy lòng thương hại của mình thật
ngu, tên khốn kiếp này cần phải tiếp tục rèn luyện trên con đường khoa
học.
- Thanh Tước, không cần phải xem, bánh xe nước của ngươi lại sập rồi, ngay vừa rồi thôi, ngươi lại nhận được một bài học, thành công rất gần rồi, giờ ngươi đi chỉ thấy nó nằm dưới đáy ao.
Lý Thái
giống như trúng tên vào mông, tru lên lao về phía thác nước, đám thị vệ
đằng sau vội đuổi theo, miệng luôn mồm xin Ngụy vương điện hạ chậm lại.
Hôm nay người lên núi rất nhiều, Trình phu nhân và Ngưu phu nhân lên núi từ ba ngày trước, ở trong tiểu lâu nhà mình, không tùy tiện gặp khách, mấy ngày qua Tân Nguyệt ở trên núi bồi tiếp hai vị phu nhân du lãm Ngọc
Sơn.
Cầm ô đi dạo trong mưa xuân là một loại hưởng thụ, con đường nhỏ lát đá quanh co uốn lượn dần bị màu xanh của rêu che lấp, chỉ có
chiếc ô đủ màu không thể chê được.
Quý phụ cao sang, thị nữ búi tóc hai chỏm, thi thoảng có tiếng cười khẽ truyền tới, làm Ngọc Sơn thêm sắc xuân dào dạt.
Vân Diệp quay đầu sang nhìn, cả đám đám đông trước mắt, có quý phụ có thiếu nữ, nhưng trong mắt y chỉ thấy một người con gái áo xanh xòe chiếc ô
tím bằng giấy dầu đang cười với người bên cạnh, vẻ đẹp của nàng thực sự
khiến ai thấy cũng phải ngẩn ngơ.
Mưa nhỏ lất phất, đường lát đá
phủ rêu, nàng mỉm cười lướt nhẹ bước trên cảnh đẹp cổ kính trữ tình ấy,
kiều diễm mà trang nhã, mềm mại và ngọt ngào, nàng làm cảnh sắc mùa xuân phải ghen tỵ, không phải người con gái sắp trở thành thê tử của y thì
còn là ai, tim Vân Diệp như ngừng đập trong một khoảnh khắc, cảm thấy
sao mình may mắn đến thế.