Ở trong nhà không ăn không uống cả một ngày, nãi nãi tới thăm không
dưới mười lần, Vân Diệp trong lúc mông mông lung lung biết nãi nãi tới,
nhưng không mở mắt ra nổi, mấy ngày qua không được nghỉ ngơi thực sự,
đầu óc sử dụng quá độ, dù là ngủ cũng lo có sát thủ tới nhà, giờ thấy
điều nãi nãi làm thì yên tâm rồi, vừa mới thả lỏng một cái, mệt mỏi từ
cơ thể lẫn tinh thần cũng kéo tới, phải ngủ sâu bù lại.
Y nghe thấy nãi nãi thở dài, cũng nghe thấy tỷ tỷ muội muội khóc rẩm rút, nãi nãi xoa mặt Vân Diệp, luôn mồm nói:
- Đứa cháu đang thương của ta, đứa cháu đáng thương của ta ...
Gà chỉ gáy một lượt là Vân Diệp đã bật dậy, tinh thần phấn chấn vô cùng,
bụng cũng đói meo, thẩm thẩm ngồi bên cạnh Vân Diệp ngủ gật bị giật
mình, dụi mắt thấy Vân Diệp tỉnh rồi thì rất cao hứng, vừa lớn tiếng sai nhà hoàn chuẩn bị cơm nước cho hầu gia, vừa mặc quần áo, rửa mặt, chải
đầu cho Vân Diệp. Vân Diệp chạy vào nhà xí một chuyến, lúc ra cảm thấy
mình tứ đại giai không, nhất là bụng, hít một hơi không cận thận có khi
làm da bụng dính vào lưng.
Cháo kê vàng óng thật là hợp khẩu vị,
làm một bát cháo, mấy cái bánh bao, một đĩa dưa muối, Vân Diệp thấy giờ
mình có lên núi đánh hổ cũng không thàn vấn đề.
Vận động xương
cốt ở xà đơn trong nhà, mặc dù chỉ giãy vài cái như con giòi, chẳng đu
nổi lên xà, dù sao cũng coi như vận động, ai ngờ vừa mới dùng sức một
chút, cháo vừa uống vào đã cuộn trào lên, đồ ngon không thể lãng phí, cố áp xuống, ngực không nhộn nhạo nữa, nhưng nước mắt đầy mặt, chẳng hiểu
vì sao ngăn nôn ra lại chảy nước mắt, mất mặt quá, vội chạy đi rửa mặt
lại.
Trời còn chưa sáng nhưng đã có mưa nhỏ, có lẽ đây là trận
mưa xuân cuối cùng của Quan Trung năm nay, cho nên màn mưa mỏng vô cùng, hạt mưa li ti bị gió thổi bay, giống sương hơn là mưa.
Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ
Xuy diện bất hàn dương liễu phong
****
Mưa hồng hạnh ướt mèm xiêm áo
Thổi mát mặt mày gió liễu dương.
Hai thứ đó đều là điều Vân Diệp thích nhất, thực ra chỉ cần trên trời đổ
xuống cái gì thì y cũng thích, kể cả băng tuyết. Còn nhớ khi nhỏ trong
thôn gặp mưa đá, hạt mưa to nhất phải bằng quả trứng vịt, mưa đá lấp kín ruộng, người lớn mặt âm u chửi mắng ông trời, lùa mạch vừa nảy mầm coi
như vứt hết rồi.
Chỉ có Vân Diệp là vui sướng nhảy tung tăng nhặt những cục đá còn chưa tan trên mặt đất, nhân lúc người lớn không chú ý
nhét vào mồm vào cục, kết cục của việc làm này khỏi nói cũng biết, bị mẹ đánh cho một trận nên thân, làm Vân Diệp nhớ kỹ mưa đá không phải thứ
tốt. Nhưng trẻ con mà, ăn đòn xong, chủi vào chăn khóc lại nhớ tới cảm
giác mát lạnh khi ngậm đá trong miệng.
Ở nông thôn không có trống dọn đường phiền nhiễu, chỉ có chim chóc dậy sớm ríu rít trên cây, lần
đầu tiên phát hiện dậy sớm nhất lại là chim sẻ xám, dùng cái mỏ màu quất hồng không ngừng rỉa lông, bọn chúng cũng phải chỉnh trang lại tóc tai
để đón buổi sáng tươi đẹp này.
Giương một cái ô, không phải là để che mưa, mà là một loại ý cảnh.
Một sĩ tử áo xanh cầm ô ung dung bước đi hòa vào trong bức tranh thủy mặc.
Hộ vệ trong nhà đổi người rồi, Lão Trang từ cái lần chui ra khỏi cống
ngầm, bị gai trên hàng rào sắt cứa cho toàn thân máu me, đáng sợ hơn nữa là vết thương không kịp xử lý. Vân Diệp phải dùng rất nhiều thuốc kháng sinh mới ngăn được thương thế, giờ đã có chút chuyển biến tốt, bị nãi
nãi lệnh ở nhà nghỉ ngơi, tin tức của hắn mặc dù khiến Vân gia sợ hãi vô ích một trận, nhưng Vân gia từ trên xuống dưới đều nhận ân tình này,
như nãi nãi nói, hộ vệ như vậy ngàn vàng không đổi.
Theo sau Vân
Diệp là lão hộ vệ hơn năm mươi tuổi, đều là tinh binh bách chiến, cùng
Vân Diệp xuất ngũ từ Tả Vũ vệ doanh, sau đó an gia tại Vân gia trang, tự nhận là thuộc hạ, hai năm cuộc sống an nhàn không làm suy giảm bản chất thiết huyết của bọn họ, làm việc vẫn có bản sắc quân nhân, ba mươi năm
chinh chiến, dấu ấn quân đội ăn quá sâu vào người.
Trong Vân gia
đáng sợ nhất không phải là Lão Trang và Lưu Kim Bảo, mà là những lão
nhân trông có vẻ chất phác này, chùy xích ba mươi cân cầm trong tay như
cỏ, hoành đao bình thường đã dùng tới xuất thần nhập hóa, chỉ cần nghiêm túc, đám Lưu Kim Bảo trước mặt bọn họ như chim non.
Bọn họ rất
ít qua lại với các trang hộ, toàn bộ an gia trên ngọn đồi bên trái Vân
gia trang, Vân gia xây ở trên đó một viện tử cực lớn, ba mươi người bọn
họ cùng gia quyến đều sống trong viện tử, ngay cả con cái cưới gả cũng
giải quyết trong ba mươi nhà đó, đời này chưa sao, Vân Diệp rất lo cho
đời sau của bọn họ, qua mấy đời thôi, huyết mạch sẽ đồng hóa, hôn nhân
cận huyết hậu quả rất nghiêm trọng, Vân Diệp không muốn tới lúc ở trong
đó toàn kẻ ngu ngốc.
Khuyên mấy lần rồi, ở trên ngọn đồi đó làm
gì cũng không tiện, nước ăn phải đi rất xa, cách ruộng cũng xa, Vân gia
trang rộng như vậy, không ai hiểu vì sao bọn họ lại chọn chỗ đó.
Khi Lão Ngưu tới Vân gia trang chơi, nhìn thấy ngọn đồi đó, nói với Vân
Diệp, đám lão binh lựa chọn rất chuẩn xác, cái ngọn đồi đó mà mắt trận
của mảnh đất này, tiến có thể công, lui có thể thủ, tương lai Vân gia
nếu có biến cố lớn thì đó là nơi phải giữ lấy.
Vân Diệp lúc ấy
mới hiểu vì sao các lão binh lại chọn nơi này, bọn họ không nói ra được
những lời như Lão Ngưu, nhưng trực giác của lão binh bách chiến khiến
bọn họ bất giác chọn hoàn cảnh có lợi nhất.
Vân gia từ trên xuống dưới lập tức ngậm miệng, tìm công tượng tốt nhất mười dặm tám hương
xung quanh, gần như đục xuyên cả ngọn đồi mới có một cái giếng, không
ngờ chất nước ở đó tốt vô cùng, Triệu Duyên Linh muốn pha trà tươi, nhất định là phải lấy nước ở đó.
Vốn nghĩ là việc tốn tiền, không ngờ lại nhặt được bảo bối, tửu phường của Vân gia dùng luôn nước ở đó nấu
rượu, Vân Diệp còn tận tay dạy những lão binh đó nấu rượu, như thế lão
binh cùng với con cái trong nhà không phải ra ruộng canh tác nữa, chỉ
cần nấu rượu theo yêu cầu của gia chủ là được, mỗi tháng lại có tiền
công không thấp, sau đó làm một vườn rau nhỏ trên đồi, cuộc sống của các lão binh rất thoải mái.
Có rượu phẩm chất cao nhất Đại Đường để
uống, rảnh rỗi thì dạy bảo hậu sinh trong trang, đem phát tiết sát khí
do giết người lâu năm tạo thành, cuộc sống như vậy trước kia nằm mơ cũng chẳng có.
Hôm qua lão nãi nãi lên đồi đem chuyện Vân gia có khả
năng bị sát thủ tập kích kể cho lão binh, tất nhiên khiên các lão binh
nổi giận, nói hai năm không giết người, chó mèo dám trèo lên đầu rồi,
bảo lão phu nhân yên tâm, có bọn họ Vân gia sẽ không sao cả.
Lão
nãi nãi vừa về tới nhà, các lão binh liền võ rang đầy đủ tiếp nhận
chuyện phòng vệ Vân gia, thuận tiện đánh cho đám hậu bối không ra gì một trận. Các lão binh thực sự thích vị hầu gia trẻ này, không làm cao,
hiền hòa, đối xử với người bên cạnh chân thành, không uổng công mình giữ được cái mạng này trong máu lửa để hưởng phúc.
Hầu gia là đảm
bảm cuộc sống hạnh phúc của cả nhà, chỉ cần hầu gia sống khỏe mạnh, con
cháu ba đời cũng sẽ được hưởng cuộc sống tốt đẹp này, vì người nhà cũng
phải giữ lấy mạng cho hầu gia, còn về mình, cha mẹ già đã chết từ lâu,
giết nhiều người như vậy dù hưởng phúc cũng không yên lòng, tốt nhất
toàn bộ tội nghiệt do mình gánh, để chọn cháu yên tâm hưởng phúc.
- Giang thúc, ta chỉ tới thư viện thôi, có cần làm lớn chuyện thế không.
Vân gia từ trên xuống dưới theo lời dặn của lão nãi nãi, đều tôn xưng lão binh là trưởng bối:
- Hầu gia nói thế là sai rồi, hôm qua nghe lão phu nhân kể, Hầu gia làm
thịt Đậu gia, nhưng mà giết không gọn, để lại kẻ sống, thù hận lớn như
thế dư nghiệt Đậu gia sao không báo thù, lão già này sở dĩ giữ được mạng trên chiến trường là nhờ cẩn thận, chưa bao giờ dám lơ là, hầu gia lần
sau còn việc tương tự cứ giao đám huynh đệ chúng tôi làm, đảm bảo không
để lại hậu họa, đám ngu xuẩn Bách kỵ ti càng ngày càng vô dụng.