- Nương nương nói lý chút chứ, rõ ràng đẩy khó khăn cho bọn thần xử lý, người chẳng làm gì cả.
Vân Diệp rất bất mãn, ai nói Trường Tôn thị là nhân vật buông tay chịu
chết thì y nhổ cho bãi nước bọt vào mặt, lúc này nói thê lương lắm, thực ra để Vân Diệp và đám Lý Thừa Càn, Lý Thái nghĩ cách, ba bọn họ đánh
chết cũng không hại bà ta được, Trường Tôn thị xảy ra chuyện, ba bọn họ
là cua cùng xâu, chẳng ai chạy thoát.
- Các ngươi trưởng thành cả rồi, có thể làm việc rồi, mấy năm qua chẳng
phải làm nhiều chuyện rất tốt sao? Chuyện này hẳn cũng xử lý tốt thôi,
trước kia mấy đứa các ngươi làm ta lo nát lòng, giờ đến lượt ta hưởng
phúc rồi.
Trường Tôn thị nói rất vô trách nhiệm, thái độ có con cái lo bản thân kê cao gối ngủ kỹ, rất ung dung cao quý.
- Cũng phải, hiện nương nương làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không
làm không sai, hiện nương nương chỉ cần ở trong cung bồi bổ sức khỏe,
còn lại để chúng thần làm, một cái sao chổi nho nhỏ còn chưa làm khó
được chúng thần.
Trường Tôn thị gật đầu, Vân Diệp nhặt hai cái đùi gà rồi rời lều, huynh
đệ Lý gia nằm trên chiếu tắm nắng, bánh kê to tướng ném bên cạnh, Vân
Diệp tới cũng chẳng ngó ngàng, đến khi hai cái đùi gà xuất hiện mới mễn
cưỡng ngồi dậy, mỗi người một cái thong thả ăn, cả hai đều uể oải chẳng
có chút tinh thần nào.
- Một cái đùi gà làm sao mà đủ, ngươi phải mang cả con gà tới mới đúng.
Lý Thái không hài lòng.
- Điều tiếp theo ta nói, các ngươi nghe xong mà còn tâm tư ăn uồng thì ta phục.
Vân Diệp cũng nằm xuống chiếu lười nhác nói:
- Đừng nói vội, để ta ăn xong đùi gà hẵng nói.
Lý Thừa Càn khá là thông minh, biết nếu Vân Diệp không nói cái gì kinh
động, thì cũng buồn nôn, nói chung là ảnh hưởng tới khẩu vị.
Vân Diệp rất kiên nhẫn đợi họ ăn xong mới nói nhỏ:
- Ba ngày sau sao chổi sẽ xuất hiện, mười ngày sau khi có sao chổi sẽ có cảnh tượng hoành tráng trùng nhật, thư viện làm ra một cái kính viễn
vọng, hai vị có hứng thú xem không? Nghe Triệu Duyên Lăng nói là kỳ quan thiên cổ đấy.
- Ế, sao không nói nữa, vui lắm mà, khi đó ta chuẩn bị yến tiệc, mang
theo rượu cùng ngắm cảnh nhé? À, hai ngươi có kính râm rồi, không cần ta chuẩn bị.
Lý Thừa Càn mặt trắng bệch, Lý Thái thì lên cơn sốt rét, cả hai không
nói ra lời, vì hậu quả quá ác liệt, trên lịch sử Trường Tôn thị không
sống tới lúc có sao chổi, Lý Thuần Phong, Viên Thiên Cương mặc sức múa
lưỡi, làm từ đó về sau Lý Nhị không lập hoàng hậu nữa, Tiểu Vũ cũng gặp
xui xẻo lớn vào thời điểm này, sao chổi kéo cái đuôi dài sáng rực treo
trên bầu trời ba bốn tháng, ba ngày sau mắt thường có thể nhìn thấy,
không thể lấy vải che kín cả Đại Đường được.
- Diệp Tử, ngươi chắc chứ?
Lý Thừa Càn hít hơi như đau răng hỏi:
- Tối nay tự tới thư viện mà xem, hiện nó là sao mờ, chỉ có dựa vào kính viễn vọng mới thấy, ba ngày sau tới gần, mắt thường cũng thấy được, khi ấy không giấu được nữa. Tốt nhất ngươi hãy cầu khẩn lúc nhật thực có
mây đen che kín trời, không nhìn thấy gì hết. Có điều may phải che kín
cả Quan Trung cơ, như thế không ai thấy thì không dám nói bừa.
Lý Thái đã bay cái bánh kê, hung dữ nói:
- Kẻ nào dám đàn hặc mẫu hậu, lão tử sẽ giết cả nhà, đại ca! Chuyện này
huynh có làm không? Không làm thì tránh đường, đệ làm thái tử, sau khi
lên làm hoàng đế, chuyện đầu tiên sẽ giết hết già trẻ nhà bọn chúng.
Lý Thừa Càn cũng kích động nói:
- Không cần đệ, kẻ dám đàn hặc mẫu hậu, ta sẽ băm vằm xé xác.
- Bình tĩnh chút, kích động được ích chó gì, ngươi cho rằng người ta
không dám đàn hặc à? Ngươi nhìn đám ngự sử trong triều, có kẻ nào sợ
chém đầu? Khi đó bọn chúng kéo cả lên, tấu chương đàn hặc đù chôn sống
hai ngươi rồi, giết kiểu gì? Đồ sát toàn triều à? Bạo quân thiên cổ cũng làm như các ngươi, tới khi đó Lý gia bị thiên hạ chỉ trích, còn mong
truyền thừa giang sơn à?
- Vậy phải làm sao?
Lý Thái quát hỏi, khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, tên khốn này khả năng thực
sự nảy ý giết người, lần trước Tề vương chẳng qua làm thịt chó của hắn,
hắn cho ong đốt thành phế nhân, nghe nói hiện giờ cả ngày chỉ biết nằm
trên giường chảy nước dãi, Lý Uyên muốn giết nhưng ra tay được ...
- Làm thế nào à, đơn giản, chúng ta đánh nhau một trận.
Vập Diệp nói xong dấm thẳng vào mặt Lý Thái.
Lý Thái bị đánh choáng luôn, chớp đôi mắt bị thương không hiểu nhìn Vân Diệp, Vân Diệp rống lên:
- Trong truyền thuyết của Bạch Ngọc Kinh có truyền thuyết về sao Cáp
Lôi, mỗi bảy sáu năm giáng lâm một lần, mang tới cho mặt đất hơi nước,
có thể nói là mẹ của sinh mệnh, ngươi dám nói nó là sao họa, đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa, là vương gia ta cũng đánh.
Lý Thái thông minh lập tức biết tính toán của Vân Diệp, chỉ có khống chế chủ động, đem sao chổi thu hút vào mình mới có thể giảm thiểu nguy hại
cho mẫu thân xuống mức thấp nhất, đem sao chổi giáng lâm thành nghiên
cứu thảo luận học thuật, tuyệt đường hậu họa.
- Ngươi dám đánh ta.
Lý Thái xông lên vật Vân Diệp xuống đất, đồng thời đấm vào mũi y, tức
thì máu mũi chảy dài, Vân Diệp giật cổ áo Lý Thái rách toạc.
Hai người vật lộn trên mặt đất, đè đổ lều, luân phiên đè lên người nhau, trông có vẻ vô cùng phẫn nộ.
Lý Thừa càn ở bên không ngừng quát thảo, ngăn bọn họ đánh nhau, một thân vương, một quốc hầu, trong ngày trọng đại thế này mà lăn lộn trên bùn
đất, đánh nhau không khác gì lưu manh.
Đợi khi Lý Nhị đùng đùng nổi giận đi tới thì y phục cả hai rách bươm,
mũi thì vỡ, mắt thì sưng, bị thị vệ tách ra, vẫn đạp chân không thôi.
- Hai ngươi vì sao đánh nhau, làm càn trong ngày xuân canh, chẳng lẽ không sợ luật hoàng gia à?
Lý Nhị chưa bao giờ nghĩ Vân Diệp và Lý Thái lại đánh nhau, cả hai quan hệ tốt tới mức mặc chung một cái quần rồi.
- Lý Thái làm nhục sư môn tổ tiên của thần, không thể nhịn được.
- Coi sao họa là tổ tiên, Bạch Ngọc Kinh của ngươi đúng là kỳ lạ đấy. Bản vương chửi ngươi, ngươi làm gì được.
Ba chữ Bạch Ngọc Kinh có hiệu quả thần kỳ, lập tức xung quanh im phăng
phắc, mấy kẻ vốn đang hể hả cười nhạo cũng giương tai lên lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót câu nào.
Thật ra chẳng cần làm thế, vì Vân Diệp tiếp tục rống to:
- Ngu dốt, ba ngày nữa sao Cáp Lôi sẽ tới, xem ngươi nói được gì?
- Giả thần giả quỷ, Vân Diệp, giỏi thì gọi sao tới đây, bản vương lập tức cúi đầu xin lỗi.
Vân Diệp tức tới run rẩy:
- Vạn vật thế gian bao gồm trăng sao trên trời đều có thể dùng toán học
tính toán, sao Cáp Lôi cách bảy mươi sáu năm giáng lâm trung thổ một
lần, bản thân ngươi ngu xuẩn, còn buông lời xỉ nhục là cớ gì?
- Ha ha ha, trăng sao mà cũng cho vào toán học được? Vân Diệp, ta cũng học toán học, sao không biết?
- Đó là vì ngươi vô tri, thử đi hỏi Viên đạo trưởng của ti thiên giám
xem ông ta tính ra có nhật thực thế nào, ngươi mới có được chút thành
tựu đã dám coi thường người tài trong thiên hạ.
Viên Thiên Cương thấy Vân Diệp nhắc tới mình thì vuốt râu đi ra nói:
- Ngụy vương điện hạ, Vân hầu, hai vị đừng cãi nhau nữa, nhật thực
nguyệt thực đúng là có thể thông qua toán học thêm vào thiên tượng đồ
tính ra. Điều này Vân hầu nói không sai, nhật thực lần này do tiểu đồ Lý Thuần Phong tính ra.
Lý Nhị cuối cùng cũng hiểu hai người này vì sao đánh nhau, té ra tranh
chấp vì tinh tượng, loại chuyện này một tay vỗ không lên tiếng, xử trí
cũng đơn giản, nếu là người khác, kéo ra chém đầu là xong, hiện hai tên
này không giết được, cũng không nỡ.
Tức giận chỉ Vân Diệp nói:
- Chẳng qua là chuyện trăng sao mọc lặn, một thân vương một quốc hầu vật lộn đánh nhau, phá hỏng đại lễ xuân canh. Tội không thể tha, Lý Thừa
Càn, lệnh ngươi mang hai đứa nó tới phủ tông nhân xử theo luật, không
được nương nhẹ.
Hai người cùng kêu oan, Lý Thái lớn tiếng nói:
- Phụ hoàng, Vân Diệp nói sao chổi do tiên nhân Bạch Ngọc Kinh phát hiện ra trước tiên, rất có quy luật, khi tới thì y mang theo đệ tử bái tế
tiên nhân, y bái tế sao họa, hài nhi nghe tới đó mới tranh chấp với y.
Viên Thiên Cương thất kinh:
- Vân hầu, sao chổi là sao họa, thuần âm, ứng hậu cung gây họa, vì sao ngài bái tế sao này? Đây là đại tội, nguyền rủa quốc gia.
Thị vệ vốn không dám đắc tội với Vân Diệp, cho nên nắm cánh tay y rất tùy
ý, ai ngờ Vân Diệp nghe Viên Thiên Cương nói vậy thì nổi khùng, vùng
tay, lao tới trước mặt Viên Thiên Cương không nói một lời đấm luôn vào
mũi, Viên Thiên Cương võ công không tệ, nhưng ông ta có nằm mơ cũng
không ngờ Vân Diệp dám đánh mình trước mặt hoàng đế, còn chưa kịp phản
ứng thì mũi đã chảy máu, Vân Diệp bị thị vệ tóm lại vẫn rống lên:
- Lão già ngu xuẩn khốn kiếp, bản thân ngu dốt chỉ biết bịa đặt lừa
người, một ngôi sao tốt mà ngươi nói thành cái gì, ngươi không biết sinh mệnh ở trên mặt đất này là do nó ban cho, ngươi dám xúc phạm nó.
Lý Nhị lần này giận thật rồi, quát thị vệ kéo Vân Diệp đi, trừng phạt
gấp bội, Lý Thừa Càn cầu xin cũng vô ích, Lý Thái cười hả hê lắm, không
ngờ Lý Nhị chỉ mặt hắn nói xử tương tự, Lý Thái tịt luôn.
- Bệ hạ, vi thần bị đánh không hề gì, Vân hầu tâm tính thiếu niên nóng
nảy là khó tránh khỏi, vi thần chỉ muốn hỏi, mình vô tri chỗ nào, từ xưa tới nay sao chổi xuất hiện luôn mang tới tai họa, chuyện này nên hỏi rõ thì hơn.
Lý Nhị không nghỉ ngơi nữa, bảo Viên Thiên Cương hỏi, kết quả chưa kịp hỏi thì Vân Diệp đã nói trước:
- Sao chổi được ghi chép lần đầu tiên đại khái là ở ( thượng thư), khi
đó Vũ Vương phạt Trụ, thời đó tác chiến hành quân phải bấm quẻ, cho nên
ghi chép hành quân có thiên tượng không có gì lạ. Ta chỉ lạ là câu "phụ
nhân loạn chính" do kẻ nào thêm vào? Lão Viên, đừng có nói ông thêm vào, nếu không ta nhất định giết chết ông, sao Cáp Lôi là vì Bạch Ngọc Kinh
kỷ niệm tiên sư của ta nên đặt tên đó, ông dám vấy bẩn ngôi sao này sẽ
là tử địch của ta.
Viên Thiên Cương sợ mất vía, Vân Diệp nghiến răng nói ra hai chữ tử
địch, nếu mình nói nữa, nhất định sẽ gặp họa, ông ta đột nhiên phát hiện trong mắt Lý Thừa Càn cũng lóe sát khí, Lý Thái nhìn mình không chớp,
liền suy nghĩ sâu hơn, tức thì rụng rời chân tay, thường ngày nếu Vân
Diệp bị hoàng đế xử phạt, hoàng hậu liền đi ra nhận lấy, nhưng lần này
thì không, căn lều của hoàng hậu không có động tĩnh gì.
Mồ hôi tức thì túa ra, run run nói:
- Bần đạo cũng không biết xuất xứ của câu này, sao chổi xuất hiện không
có quy luật, có lẽ tại lần nào đó xuất hiện gặp đúng chuyện phụ nhân
loạn chính, nên tiền nhân tiện thể ghi vào.
Ngụy Trưng đi tới nói:
- Từ xưa tới nay thiên nhân cảm ứng tuy không được chuẩn xác, nhưng cũng có đạo lý của nó, nếu không vì sao sao chổi sớm không có muộn không có, lại đúng vào lúc phụ nhân loạn chính lại xuất hiện, có thể nói là có
dấu hiệu.
Chử Toại Lương từ Tùy Châu trở lại cũng nói:
- Sao chổi được công nhận là sao tai họa, Vân hầu, cho dù tiền bối của
ngài thở phụng nó, hiện giờ cũng phải thay đổi, chả lẽ vì một mình ngài
mà muốn toàn thể mọi người phải thờ phụng ngôi sao đó.
- Mấy năm trước các ngươi đều thích uống đan dược, cho rằng đó là cách
kéo dài tuổi thọ, sao giờ không uống nữa? Ta nhớ khi đó chỉ có một mình
ta cho rằng thứ đó là độc dược, chẳng phải các ngươi đều sửa lại đấy à?
Vân Diệp hừ một tiếng:
- Vân Diệp, hai chuyện này sao có thể so với nhau, chuyện đan dược chứng minh ngươi chính xác là nhờ có Tôn đạo trưởng nghiệm chứng. Còn tinh
tượng thì hư vô xa xăm, đến khi nên xuất hiện thì sẽ xuất hiện, nói nó
là sao họa cũng không phải quá, trừ khi ngươi có thể gọi nó ra cho mọi
người chứng kiến, nếu sao họa xuất hiện mà vẫn quốc thái dân an thì lời
đồn sẽ mất.
Phòng Huyền Linh đứng ra tổng kết lời mọi người, giọng điệu mỉa mai, đám đại thần sớm cho rằng sao chổi là tai họa đều cười phá lên, nhìn thấy
Vân Diệp bị bêu xấu đúng là khoan khoái lòng người, ai bảo y quá thông
minh, hết phần của người khác, nho quân tử chỉ quân tử khi đứng trên đầu người ta thôi.
- Thiên nhân cảm ứng? Các ngươi cho rằng có loại chuyện này? Bạch Ngọc
Kinh coi thứ này là trò cười, sư phụ ta nói cho ta biết chân lý trên đời vĩnh viễn chỉ nắm trong tay số ít, đừng vì số đông ngu xuẩn mà vứt bỏ,
nhận thức là một quá trình, một người nếu như thông minh hơn kẻ khác quá nhiều sẽ bị coi là dị loại trên đời, người khác tránh xa ngươi.
- Cho nên xưa nay ta không cho rằng mình thông minh, thế nhưng các ngươi vẫn cho rằng ta là người thông minh nhất Đại Đường, vì tránh thành dị
loại, ta dạy bảo học sinh, đem thứ ta biết truyền cho bọn chúng, để bọn
chúng cùng trở nên thông minh.
- Ta xin bệ hạ thành lập Ngọc Sơn thư viện, nỗ lực đè cao dân trí, kỳ
thực chẳng cao thượng như ta nói, ta chỉ muốn mọi người thông minh hơn,
ánh mắt có thể nhìn thấu thứ chưa biết, như vậy ta không quá nổi bật
nữa, chư vị thấy ta chỉ cho rằng ta là vãn bối thông minh, yêu quý nhiều hơn đề phòng.
- Không cần phải nghiên cứu tấu chương của ta hết lần này tới lần khác,
sau đó đưa ra đáp án đúng mà chẳng phải đúng. Nếu như các ngươi muốn ta
thể hiện tri thức ta ẩn giấu, vậy được, ta sẽ cho các ngươi thấy, trên
vòm trời này, tất cả đều có thể tính toán được.
- Các ngươi chắc không biết trên mặt đất một năm xảy ra ba tới năm lần
nhật thực, còn nguyệt thực càng nhiều không kể siết, các ngươi cho rằng
trên tầng mây có thiên cung huy hoàng, vậy ta cho các ngươi biết, trừ
hơi nước ra thì chẳng có gì giết.
- Các ngươi cho rằng sao họa không thể tính được, cho các ngươi biết, ba ngày sao nó sẽ xuất hiện ở chân trời, vì sao ta biết? Vì bảy mươi sáu
năm nó lại tới một lần, không tin các ngươi lật hết sử sách mà xem, các
ngươi sẽ thấy.
- Nếu các ngươi cho rằng một số năm tháng lịch sử không xác nhận được?
Vậy lấy cái gọi là sao họa làm chuẩn đi, ba ngày sau người thuộc mạch
Bạch Ngọc Kinh cung nghênh sao Cáp Lôi tới.
Tất cả im lặng nhìn nhau, Vân Diệp không phải kẻ nói năng tùy tiện, càng hiếm khi thấy y kích động như vậy, giờ nói chẳng may sai, sẽ thành trò
cười.
Lý Nhị phất tay bảo thị vệ đưa hai người họ đi, xuân canh cũng kết thúc.
Vân Diệp đang bị đánh, Lý Thái đang bị đánh, bất kể các ngươi có lý do
lớn thế nào, bị đánh là cái chắc, Lý Thừa Càn nghe tiếng gậy đánh vào
mông, răng nghiến ken két, mắt đỏ ngầu như con sư tử nóng nảy đi dưới
mái hiên, tông chính của phủ tông nhân tuy địa vị cao, nhưng cũng không
chỉ nổi lửa giận do thái tử phát ra.
Vì thứ sao chó má mà đệ đệ và huynh đệ của mình bị xỉ nhục, hai người có công lớn vì nước, nay bị nhục hình bởi nô lệ, sao khiến Lý Thừa Càn cam tâm.
Trong Điện Lưỡng Nghi, Lý Nhị ngẩng đầu nhìn bầu trời rất lâu không nói, hành vi của Vân Diệp và Lý Thái sao thoát khỏi mắt ông ta, mới lúc đầu
còn chưa hiểu, đến khi Vân Diệp nói ba ngày sau sao họa sẽ xuất hiện,
còn gì không hiểu nữa, trong lòng vừa chua chát lại xúc động.
Trường Tôn thị mang ấm trà của Lý Nhị tới, cười:
- Nhị lang, chàng thấy con và học sinh của thiếp thế nào?
Lý Nhị lúc này mới phát hiện khuôn mặt cười như hoa nở của Trường Tôn
thị đẫm nước mắt, tuy khóc, nhưng đầu ngẩng cao, cố chấp nhìn mình.
- Nàng thành công hơn ta, Quan Âm tỷ, bất kể lúc nào cũng có người bảo
vệ nàng không bị tổn thương, còn ta? Phụ thân ta hận ta, huynh đệ ta
muốn giết ta, bằng hữu của ta muốn giết ta, con cái sợ ta. Tính đi tính
lại, ta chỉ có một mình nàng mà thôi.
- Nhị lang, cả đời nhìn chúng ta được định sẵn phải nương tựa vào nhau,
nếu mạng thiếp tốt hơn, thiếp tình nguyện cho chàng mượn, để chàng hoàn
thành mộng tưởng thiên cổ nhất đế của mình.
Lý Nhị chỉ thoảng thương cảm, kiêu hãnh nói:
- Không cần! Trẫm định sẵn sẽ là thiên cổ nhất đế, ba ngày sau tai họa,
mười ngày sau nhật thực, trẫm sẽ ngồi trên điện Vạn Dân ngắm nhìn, xem
chúng làm gì nổi trẫm, trẫm nhận mệnh từ trời, có chư thần phù hộ, không phải sợ gì cả.
- Con nàng cũng là con trẫm, trẫm muốn chúng biết, lão bà của Lý Thế Dân này không cần chúng lo, một đám hủ nhỏ mà thôi, dám ức hiếp cả trẫm
rồi, trẫm sẽ cho chúng biết mặt.