Trường Tôn thị khẽ nép mình vào lòng Lý Nhị, đầu ngả lên vai trượng phu, cảm
thấy vô cùng vui mừng, nói cho cùng, mình vẫn chưa mất đi trượng phu.
- Hoàng hậu, nàng nhìn ra chưa, ba thằng tiểu tử đó hôm nay làm việc rất dứt khoát, ngày xuân canh mà dám phát động kế hoạch này, trẫm thấy,
chúng không hề thương lượng trước, hành động gấp gáp, làm trẫm trở tay
không kịp. Nhưng bọn chúng thành công rồi, đem sao họa thành tranh luận
học thuật, bất kể ai đúng ai sai, nàng vẫn an toàn, đúng là bất phàm.
- Nàng xem khí thế hôm nay Thừa Càn tỏa ra làm trẫm cũng kinh động. Có
điều đó mới là nhi tử của trẫm, chỉ có như thế mới trấn áp được đám kiêu binh hãn tướng kinh.
- Thực ra khi Vân Diệp nói với thiếp ba ngày sau sao họa sẽ xuất hiện,
lòng thiếp cực kỳ bình tĩnh, thiếp biết có phu quân bảo vệ mình, giống
như hai mươi ba năm trước ở phủ cữu cữu Cao Sĩ Liêm, thiếp ngã từ xích
đu xuống, chính chàng ôm lấy. Khi đó không biết chàng là ai, thiếp quên
cả sợ hãi, chỉ muốn thoát khỏi chàng.
- Ha ha ha, nữ tử trẫm nhìn trúng làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm, chúng ta yêu thương nhau hai mươi ba năm, sẽ yêu thương nhau
lâu hơn nữa.
Nói tới đó Lý Nhị cười khổ:
- Trẫm phát hiện, giờ không tương thân tương ái với nàng cũng không được, biết hôm nay trẫm phát hiện ra cái gì không?
Trường Tôn thị nghi hoặc lắc đầu, Lý Nhị vỗ lan can:
- Từ trong mắt ba bọn chúng, trẫm nhìn thấy sự phẫn nộ, nàng có biết,
năm xưa trẫm và phụ thân nói đại thế của triều Tùy đã đi, chúng ta nên
lập tức khởi binh, trẫm cũng nhìn thấy sự phẫn nộ như thế trong mắt ba
đứa bọn chúng, nếu như trẫm phế truất nàng, trẫm dám cược ba tên tiểu tử kia sẽ đưa nàng đi thật xa, nói không chừng mười năm sau có đại quân
tới thảo phạt trẫm.
- Nhị lang, không có đâu.
Trường Tôn thị thét lên, tựa như vô cùng hoàng sợ:
- Nếu có ngày đó, thiếp thà chết chứ không muốn thấy quân thần phụ tử
chàng tương tàn, để xảy ra chuyện đó, thiếp mới là sao họa.
- Quan Âm tỷ, trẫm nói cho nàng biết, kỳ thực trẫm rất muốn nhìn thấy
cảnh đó, Thừa Càn làm thống soái, Thanh Tước làm quân sư, Vân Diệp ở
đằng sau, Trình Xử Mặc là tiên phong, Ngưu Kiến Hổ là tả quân, Trường
Tôn Xung là hữu quân, dẫn mười vạn quân được Vân Diệp vũ trang tới tận
răng, cùng trẫm đại chiến trên bình nguyên, một bên giáp đen, giống núi
cao sừng sững, một đêm mặc giáp trắng như sóng cả vỗ bờ, đó mới là đối
thử trẫm mơ ước, còn kẻ khác không đáng luận.
Trường Tôn thị ngây ra nhìn, thấy Lý Nhị múa tay hình dung ảo tưởng của
mình, nói tới chỗ kịch liệt còn cười dài, vô cùng điên cuồng, bà tin, Lý Nhị thực sự muốn chiến đấu với nhi tử và Vân Diệp.
Điên cuồng đủ rồi, Lý Nhị chán chường ngồi xuống, vỗ thảm bảo Trường Tôn thị cũng ngồi, thô bạo kéo bà vào lòng:
- Những năm qua trẫm ngày càng uể oải, trừ lúc nhìn Hiệt Lợi khiêu vũ còn vui vẻ chốc lát, thực sự chẳng có mấy chuyện vui.
- Các đại thần rất đắc lực, tuy luôn chống đối trẫm, có điều không sao
cả, bọn họ vẫn làm việc cần mẫn, Cao Ly nội chiến, chỉ cần đại quân tới
là giải quyết được. Thổ Cốc Hồn hiện chưa thể xử lý, người Thổ Phồn từ
cao nguyên đánh xuống, luôn có đường hòa hoãn. Tiết Duyên Đà? Hiện chẳng cần phái binh tới. Vốn trẫm mong đợi người Thổ Phồn, ai ngờ Lộc Đông
Tán tới cầu thân, giờ thế giới này buốn chán như thế, trẫm có tài chẳng
thể thi triển.
Trường Tôn thị vuốt ve lồng ngực Lý Nhị:
- Trái tim anh hùng của chàng nên nghỉ ngơi rồi, đối thủ của chàng đều
đã chết, tất cả đều bại dưới kiếm của chàng, chàng đừng cố y ép con mình tạo phản, Đại Đường sẽ bình an bàn giao, bách tính sống vài năm yên ổn.
- Trẫm không mong thế, Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, Tiết Cử, Mạnh Công
Hải, Cao Đàm Thánh, những anh kiệt này sống lại quyết tử chiến với trẫm
thì tốt quá.
Những lời này làm Trường Tôn thị rợn người, hét lên:
- Bệ hạ, không thể, năm xưa đại chiến cuối triều Tùy làm vạn dặm không
có bóng người, là thảm cảnh nhân gian, sao đột nhiên chàng muốn binh đao trỗi dậy?
- Nàng không biết đâu Quan Âm tỷ, đôi khi máu trong người trẫm sôi trào, nửa đêm tỉnh giấc, bên tai luôn vang lên tiếng đao kiếm va chạm, tiếng
chiến mã hí vang, tiếng móng sắt dẫm lên đầu lâu, tiếng kêu thảm của
thương binh trước khi chết. Cho nên trẫm cho rằng chỗ trú thân tốt nhất
của mình là chiến trường, chỉ có mùi máu tanh tràn ngập ở đó mới khiến
trẫm bình tĩnh.
Nhìn mạch máu nổi lên đầu Lý Nhị, Trường Tôn thị vội vàng ôm lấy Lý Nhị, khẽ vuốt lưng ông ta, Lý Nhị cười dài, bế xốc Trường Tôn thị lên, sải
bước đi ra sau màn, chốc lát sau truyền tới tiếng thở dốc nặng nề của Lý Nhị, cùng tiếng rên khẽ của Trường Tôn thị ...
Vân Diệp cắn răng chịu ba mươi gậy, lần này không chảy nước mắt như lần
trước, kéo quần lên, nhẹ nhàng đi ra, thấy Lý Thừa Càn liền nói:
- Lợi hại không, lão tử không kêu lấy một tiếng, xem như là một hảo hán rồi chứ?
Tên nội thị vừa mới đánh Vân Diệp xong khinh bỉ cầm một cái đệm rất dày
từa trong đi ra, hành lễ với Lý Thừa Càn rồi đi ngay, không thèm nhìn
Vân Diệp khoác lác.
Lý Thái vừa thắt đai lưng vừa nói lớn:
- Chúng ta tới Ngọc Sơn, xem thứ sao họa đó rốt cuộc thế nào, phải rồi
Tiểu Diệp, cái sao Cáp Lôi gì đó thực sự bảy mươi sáu năm sẽ tới Đại
Đường một lần?
- Ngươi cố gắng sống đi, chỉ cần ngươi sống thêm bảy mươi sáu năm nữa,
nhất định có thể nhìn thấy sao Cáp Lôi, nó tới rất đúng giờ, chuẩn hơn
cả đồng hồ cát, các ngươi lật sử sách mà xem, tìm học sinh thư viện
giúp, nhất định tìm thấy, tập hợp chúng lại, đó là vũ khí chúng ta chống lại đám hủ nho.
Lý Thái thắc mắc:
- Hai huynh đệ ta đi làm việc, ngươi làm gì, đừng để như trước kia, để
người ta chết mệt, ngươi thì đi ngủ, không phải ta hẹp hỏi, mà ngươi có
tiền án vô cùng nghiêm trọng.
- Ngươi đánh ta thâm tím mặt mày còn dám nói, nói tới đánh nhau, ngươi
thấy giờ ta còn mặt mũi gặp ai không? Thế nào cũng phải để vết bầm tan
đi mới được, ba ngày sau khi sao Cáp Lôi xuất hiện ta còn phải đưa Thì
Thì, Tiểu Vũ, Tiểu Kiệt, Vân Thọ, Vân Mộ đi bái tế tiên sư, đây là điển
lễ lớn nhất của Bạch Ngọc Kinh cần tiến hành long trọng.
- Ngươi đừng có nói với ta có Bạch Ngọc Kinh, ngươi đúng là có ân sư, có truyền thừa, thậm chí tiên sư Cáp Lôi chắc cũng không phải sai, nhưng
ta chưa bao giờ tin có thứ Bạch Ngọc Kinh rắm chó gì, dù ngươi tìm thấy
ba tấm ngọc bài ta cũng không tin.
Lý Thái xoa chỗ sưng trên đầu nói:
Kiến thức của Vân Diệp tới từ các tiền nhân, nói Cáp Lôi là tiên sư của y cũng chẳng sai:
- Ta cũng không tin, vì ta chưa tận mắt nhìn, nhưng sư phụ ta nói có,
ngọc bài cũng có, khắp thế giới đều tin, nói không chừng có thật, bất kể có hay không ta cũng phải lấy nó tăng cường độ đáng tin trong lời nói,
chỉ cần đám hủ nho tin là được, còn ngươi tin hay không chả ảnh hưởng
gì.
Lý Thừa Càn đẩy hai bọn họ đi, thời gian không còn sớm nữa, tới Ngọc Sơn thì trời cũng tối rồi, từ Ngọc Sơn tới quan tinh đài còn đi tiếp một
quãng, thời gian không dư giả.
Vân Diệp mặt mày bầm dập làm Lưu Tiến Bảo gác ở cửa giật mình, rút đao ra tìm hung thủ liều mang, Lý Thái cho hắn một cước:
- Hung thủ là ta, vết thương trên mặt ta là kiệt tác của hầu gia nhà ngươi, đừng có làm cái bộ trung thành nữa, trông đến tởm.
Lưu Tiến Bảo đành mời hầu gia và vương gia lên xe, chưa khởi hành đã thấy xe ngựa của thái tử lao đi.