Từ trái đất nhìn lên bầu trời, tất cả thiên thể như mặt trời, mặt trăng,
hành tinh, hằng tinh, tân vân đều có vị trí đặc biệt, muốn ghi chép vị
trí chúng lại thì phải cần bản đồ sao.
Thế giới sao là thế giới thuộc về Triệu Duyên Lăng, thế giới đó yên bình tĩnh mịch, khắp nơi thoang thoảng hương trà, Lý Thừa Càn nằm trên một
cái ghế tựa cực lớn, nhìn bảo thạch lấp lánh trên trần nhà, hoặc có thể
nói đó là vì sao lấp lánh, đó là bản đồ sao Triệu Duyên Lăng bố trí
nghiêm ngặt theo bốn mùa.
Thực ra hắn không hiểu, đơn thuần chỉ là thích nhìn sao, thích sự rộng
lớn, thích sự tự do, lần trước hành quân tác chiến làm hắn vấn vương
mãi, nằm trên thảm cỏ, hít thở cái lạnh từ sa mạc, từng làn hơi trắng từ miệng phả ra, nhìn cả bầu trời sao nháy mắt với mình, trái tim hắn muốn tự do bay lên.
Lý Thừa Càn chưa bao giờ thích Trường An và tòa cung điện lộng lẫy kia,
thậm chí hắn muốn mặc áo da, cưỡi ngựa không đóng yên, dẫn một đám võ sĩ đi chém giết. Cho nên khi đua ngựa với Vân Diệp và Lý Thái, hắn luôn là người thắng, mặc dù chặc hiểu sao mắt Vân Diệp cứ chĩa vào chân mình,
lại còn kêu lên như quạ, cái chân này sắp xui xẻo rồi, nhưng hắn vẫn
thích phi nước kiệu, thích kích thích tốc độ mang lại.
Hiện giờ hắn thích gian phòng này, quyết định trở về phải xây một gian,
tuy sẽ tốn rất nhiều bảo thạch, nhưng đông cung có một ít, thêm vào
Thanh Tước, Vân Diệp có rất nhiều, tóm lại sẽ gom đủ.
Nghĩ tới sau này mình sẽ ngủ trong một gian phòng như vậy, Lý Thừa Càn
hưng phấn phát run, thái tử phi thì thôi, khi phu thê ân ái còn mặc áo
trên không thích hợp ở trong gian phòng này, có điều Hầu thị thì không
vấn đề, sự hoang dại của nàng trên giường làm khóe môi hắn cong lên.
- Ngươi cười rất dâm.
Hai cái đầu lợn từ trên cao nhìn xuống, ban ngày đánh nhau dữ dội làm giờ mặt sưng húp lên.
Lý Thừa Càn thu lại nụ cười, nghiêm trang hỏi:
- Đã tới giờ chưa?
- Chưa, bọn đệ đang uống trà, muốn hỏi huynh có uống không?
Lý Thái hồ nghi hỏi:
- Ngươi là người đầu tiên nhìn sao mà sinh ý bậy bạ, chẳng lẽ đế vương
xưa nay là thế? Coi trời đất thành mỹ nhân của mình, có thể dày vò trong đầu? Thanh Tước, ngươi có bản lĩnh này không?
- Không có, ta quá lý trí nên nhìn núi thấy núi, nhìn sông ra sông,
không biết nhìn cái nọ liên tưởng thành cái kia, có điều đại ca, tời giờ huynh mới có hai lão bà có ít không? Đệ đã có bảy tám nữ nhân, cho
huynh biết một bí mật, mỗi nữ nhân lại có tư vị khác nhau.
Lý Thái hất hàm lên khoe khoang bản lĩnh nam nhân của mình:
- Nhưng ta đã có một nam một nữ, Thanh Tước, tới giờ đệ vẫn chưa có đứa
con nào đấy, lần trước Tôn tiên sinh nói đệ dương hư, không biết bồi bổ
thế nào rồi? Đừng ham chơi mà lỡ chuyện con cái.
Đây là điểm yếu của Lý Thái, ai nói tới là nổi khùng với người đó, đôi
khi hắn cũng bất an, chẳng lẽ đúng là mình chơi bời tới hỏng người rồi?
Chưa nổi giận thì Triệu Duyên Lăng đi vào nói:
- Thái tử điện hạ, đám mây lớn lúc nãy đã bay đi, vi thần xem thử, đã có thể thấy rõ ràng sao chổi, to hơn hôm qua một phần, hai tối nữa không
dùng kính viễn vọng cũng có thể nhìn thấy, hiện mời điện hạ dời bước tới quan tinh đài.
Có chuẩn bị tâm lý, huynh đệ Lý gia có lý giải nhất định về sao chỏi,
muốn xem ngôi sao họa đó rốt cuộc trông như thé nào, xấu xí tới mức nào
mà người ta liên hệ nó với tai họa.
Trong quan tinh đài có gian phòng hình cầu, hai phó dịch vất vả xoay
bánh răng, nóc nhà tách ra làm hai, bầu trời sao liền xuất hiện.
Lý Thừa Càn mở to mắt cố tìm ngôi sao họa kia trong trời sao chi chít,
có điều nhìn thế nào cũng không nhìn ra ngồi sao nào mới là thứ sao họa
bỏ mẹ kia.
Sao với ca ca nóng nảy, Lý Thái càng hứng thú với mái nhà tách ra, đuổi phó dịch đi tự chơi.
- Điện hạ, nóc nhà hình cầu này do Vân hầu thiết kế, Công Thâu gia hoàn thành, có thể nói là thần kỳ ..
- Triệu Duyên Lăng, bớt nói nhảm đi, mau tìm cho ta ngôi sao kia.
Lý Thừa không tìm thấy sao chổi rất không vui.
Vân Diệp chỉ nhìn cái kính viễn vọng cho Lý Thừa Càn, bảo dùng thứ đó
nhìn, năm năm qua Triệu Duyên Lăng chẳng làm gì ngoài chế thứ này, làm
hỏng vô số thủy tinh, thư viện sắp phá sản vì nó, Hứa Kính Tông đã tìm
ông ta cãi nhau nhiều lần, tuy không như ý, nhưng có thể dùng tạm.
Triệu Duyên Lăng vuốt ve kính viễn vọng, mời Lý thừa Càn nằm xuống ghế, nói nhỏ:
- Điện hạ nhìn góc trên bên trái, dưới Thái Âm, sai rồi, gần Đấu Túc,
phải, một cái chấm trắng nhỏ, hai ngày trước thần còn chưa phát hiện ra, tối hôm qua đột nhiên sau Thái Âm có sao lạ tập kích, phát hiện ngôi
sao này có cái đuôi màu trắng, còn tưởng là sao băng, kết quả rạng sáng
thần quan sát thấy nó to hơn không ít, mới khắc định là sao chổi. Thần
ước tính mười ngày sau xuất hiện nhật thực toàn phần, sao chổi ắt trùng
nhật, nên bẩm với Vân hầu.
Lý Thừa Càn xem rất lâu mới đứng dậy nhường Lý Thái, chỉnh trang y phục, cung kính hành lễ với Triệu Duyên Lăng:
- Lý Thừa Càn không dám quên ân của Triệu tiên sinh, chỉ là không biết cái nhìn của tiên sinh với ngôi sao này thế nào?
Nhắc tới sở trường, Triệu Duyên Lăng đắc ý chắp tay sau lưng, đủng đỉnh nói:
- Thái tử điện hạ có điều chưa biết, lấy tinh tượng định số mệnh nhân
gian, dựa vào tinh tượng bấm quẻ có từ xưa, nhận thức của chúng ta với
bầu trời bắt nguồn từ nó, xuất hiện trong ( Cam Thạch Tinh Kinh), rồi
hiện giờ sau này bổ xung vào, như Thiên Quan Thư, Chu Bễ Toán Kinh, đó
toàn là suy đoán của họ với bầu trời, khiến thiên văn học bị lạc lối.
- Vân hầu nói với thần, từ vẩn thạch rơi xuống đất có thể đoán ra sao
trên trời thế nào, giống như thứ dưới chân chúng ta vậy, lấy bùn đất
định nhân mệnh thì thật là buồn cười, cho nên thần cho rằng, ngôi sao
này chẳng phải sao họa, chỉ là sao băng lớn mà thôi, muốn hoàn toàn biến mất cần thời gian dài hơn. Thái tử điện họa, thần chịu trách nhiệm mà
nói, nó chỉ là một ngôi sao, ngoài ra chẳng là cái gì cả.
Lý Thừa Càn thở phào, mới đầu hắn bài xích ngôi sao này vì nó có khả
năng hại tới mẫu thân mình, giờ từ miệng nhà thiên văn biết nó chỉ là
ngôi sao hơi kỳ quái một chút, chỉ có thế.
- Ha ha ha, ta nhìn thấy rất nhiều sao băng, có một ngôi sao nở rồi, sao băng như mưa vậy.
Vừa nghe Lý Thái nói thế, Triệu Duyên Lăng kéo ngay hắn lên, nằm xuống ghế tựa.
Khống chế kính viến vọng, quả nhiên là thế, ôi trời ơi, quá đã, Phá
Quân, Tham Lang trong thất tinh bắc đầu sáng rực, như muốn nổ vậy, vội
chuyển kính viễn vọng tới Thất Sát, nhưng không thấy gì xảy ra, thế là
vì sao? Tử vi không đúng à? Sao nói một sao động, ba sao cùng động? Sao
Thất Át không có động tĩnh gì?
Chẳng những Triệu Duyên Lăng hỏi thế, Viên Thiên Cương cũng hỏi, sao nhà ai nổ thế kia? Nhìn sao băng bay đây trời, ông ta không biết giải thích thế nào, lúc này nói linh tinh sẽ mất mạng, không thấy thái tử đã nổi
điên, Ngụy vương cũng lửa giận ngập lòng, thiên hạ nhất định do một
trong hai người bọn họ nắm giữ, chuyện này khỏi phải nghĩ, sao chổi gây
hại tới ai? Hoàng hậu, hai người này đều là nhi tử do hoàng hậu sinh ra, trên lịch sử không phải không có ví dụ tân hoàng đăng cơ chuyện đầu
tiên là báo thù cho mẫu thân của mình.
Với năng lực hai huynh đệ đó, ai làm hoàng đế thì người lắm mồm kia cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho dù tốt số chết trước khi tân hoàng
đăng cơ cũng gây họa cho con cháu.