Đường Chuyên

Chương 12: Q.23 - Chương 12: Cầu hòa




Lý Tượng gần đây thích chạy tới Vân gia, cẩm một cái quạt nát phe phẩy, nói là tìm Vân Thọ, nhưng mắt thì cứ đảo vào cổng vòm, sau cái lần Vân Mộ nhận lời cùng hắn tham gia một cuộc giao du, hắn liền thành thế này.

- Đại ca, Tiểu Mộ không ra vào lúc này đâu, muội ấy thích ngủ trưa, ngủ dậy sẽ đi tìm cha, giúp cha dọn thư phòng, sau đó vào hoa viên ngồi ghế du, cuối cùng vào nhà bếp nhỏ ở nội trạch theo trù nương học làm bánh, huynh đừng đợi nữa.

Lý Yên Dung bế nhi tử nói với đại ca đang đứng ngồi không yên.

- Tiểu muội, chúng ta từ nhỏ dựa vào nhau sống, ở chuyện này muội nhất định phải giúp ta, trước kia đại ca còn nhỏ chưa hiểu chuyện, làm việc hoang đường, hiện muốn cưới một Hành Sơn vương phi thực sự, ta thấy Tiểu Mộ vô cùng thích hợp, lần trước ta đã nói rất rõ ràng với Tiểu Mộ, nhưng muội ấy cố lảng tránh, không cho ta câu trả lời chính xác, muội hỏi giúp ta đi.

- Hỏi cái gì đây, người nhà này đều rất có chủ kiến, huynh ngay cả một ca cơ cũng không bỏ đã mơ tới Tiểu Mộ, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, Tiểu Mộ là ai? Cha chồng muội thương Tiểu Mộ tới tận xương rồi, huynh lỗ mãng như vậy bị người phát hiện đánh gãy chân đấy, lão nhân gia gần đây tính khí không tốt.

Lý Tượng như không nghe thấy lời muội muội nói, Vân Thọ đi làm rồi, hắn biết hôm nay muốn nhìn thấy Vân Mộ là không có hi vọng.

Lý Tượng học đám Vân Diệp trước kia gấp quạt nhét vào sau cổ áo rời Vân gia, tự cho rằng như thế tiêu sái lắm, chẳng biết bộ dạng cực kỳ giống lưu manh. Hiện giờ người Trường An dù biết chữ hay không đều cầm quạt trong tay.

Chuyện xưa của đám Vân Diệp đã thành truyền kỳ trong giới hoàn khố, hành vi trước kia của bọn họ tới giờ vẫn được đám hoàn khố mô phỏng, chỉ cần cưỡi ngựa là khoác áo choàng đỏ, chỉ cần mưa xuống là làm ướt tóc, huýt sáo với xe thơm đi qua. Cái đó chưa phải trọng điểm, phải làm sao thổi thật vang cho ngựa kéo xe hoảng sợ nhảy dựng lên là tốt nhất.

Đương nhiên, hiện giờ cửa nhà Lý Đạo Tông canh phòng nghiêm ngặt, không tên hoàn khố nào dám tới rình xem tiểu thiếp nhà vương gia tắm rửa, nhưng nhìn trộm hồng quan nhân tắm rửa vẫn có thể, nên dưới tú lâu của hồng quan nhân luôn có hai đại hán vạm vỡ khoanh tay đứng canh.

Cũng chẳng biết vì sao, những hồng quan nhân kia rất thích tắm rửa, đôi khi cửa sổ khép hờ, xuân quang tựa có tựa không, tú lâu phía đối diện có vô số đôi mắt nhìn vào, quá đáng nhất là một tên cầm kính viễn vọng, nhìn tới chảy nước dãi chảy ra mà không biết.

- Mẹ nó, lão bảo tử đáng chết kéo rèm rồi, chết tiệt, ta bỏ ra mười ngân tệ, tối nay ai đi bao lão bảo tử cho ta.

- Vân Hoan, ngươi thôi đi, lần này ngươi từ Nhạc Châu về là để thành thân, không phải để tìm ca cơ, nếu ngươi vào thanh lâu, mấy ca ca sẽ bị Trình gia gia đánh chết. Gần đây Trình gia gia thích chơi hai quả cầu sắt trong tay, lần trước ta theo cha đi thỉnh an, nghe lão nhân gia nói luyện tới bắn đâu trúng đó, cái cây to bằng cổ tay bị bắn gãy, đừng chọc vào.

- Rìu của lão bà tương lai ngươi không có mấy người chịu nổi đâu, lần trước vì Trình Mẫn tới thanh lâu, bị nàng dẫn cả đám người truy sát hết chỗ chạy, may mà ngươi không có mặt, nếu không Hoa Hoa sẽ nổi điên.

Nhắc tới Trình gia là Vân Hoan tịt ngay, vốn tưởng mình trốn ở Nhạc Châu là không phải gặp người Trình gia nữa, nhưng cha gửi một phong thư tóm mình tới Trường An là biết ngày tàn của mình đã tới.

Hoa Hoa rất xinh đẹp, tính tình cũng trở nên ôn nhu nhiều, ít ra thì đối với mình là thế, từ nhỏ lớn lên bên nhau, nói không có tình cảm là giả dối. Người khác tùy tiện kiếm một lão bà vứt ở nhà, bản thân ra đường ăn chơi đàn đúm, mình thì không được, nếu Hoa Hoa mà biết mình bừa bãi ở ngoài, nói không chừng có án mạng, trước kia đã xin Ma Cơ nãi nãi dạy bảo nàng rồi, sao hai năm không gặp vẫn như thế?

Bi ai đưa kính viễn vọng cho Sài Nguyên, cha hắn là Sài Lệnh Vũ ở tít Giang Nam, trong nhà không ai quản thúc, thường lấy chuyện này làm vinh quang, lão bà ở nhà nhu nhược, tên này định chơi khắp thanh lâu Trường An.

- Vân Hoan, quên đi, số mệnh hai ta không tốt, về nhà thôi, tránh mông gặp tai ương.

Đó là Ngưu Quýnh, đại nhi tử của Ngưu Kiến Hổ, vận mệnh của hắn không khác Vân Hoan bao nhiêu, vì lão trượng nhân của hắn là Úy Trì Bảo Lâm.

Sài Thiệu đột nhiên kêu thảm, cấp tốc nấp đi, Vân Hoan phát hiện tên này toàn thân run rẩy như gặp ác quỷ.

Vân Hoan lén lút vén rèm lên, nhìn ra ngoài, cũng nhanh chóng nấp đi, Ngưu Quýnh nhát gan đã trốn dưới gầm bàn.

Xuân Phong Nhất Độ các, đó là thanh lâu mới mở, Vân Diệp, Ngưu Kiến Hổ, Úy Trì Bảo Lâm, Trình Xử Mặc, Lưu Chính Vũ, Sài Lệnh Vũ, Bùi Độ đang nói cười vào thanh lâu, Xuân Thập Tam Nương vừa rồi còn tắm rửa đã quỳ dưới thang nghênh đón.

- Hết rồi, khó lắm mới thấy được một người vừa mắt, ai ngờ lại bị một đám lão sắc quỷ chà đạp.

Lưu Thành Cương vừa thốt lên câu này liền thấy đám Vân Hoan trừng mắt nhìn mình, đấm đá trút xuống như mưa, đợi khi hắn mặt mày thâm tím bò dậy thì đám ác ôn đánh người đã chạy sạch, dù sao nhìn cha mình chơi gái không phải chuyện vui vẻ.

Đám người Vân Diệp lên Xuân Phong Nhất Độ Các, Ngưu Kiến Hổ nhìn thanh nói:

- Tên rất hay, gợi lên suy tưởng vô hạn, nghe nói ca cơ ở đây đều họ Xuân, có phải lão bảo cũng thế?

Một lão bảo tử tuổi trung niên chạy ra đáp:

- Bẩm hầu gia, nữ nhi của tiện thiếp từ Xuân Nhất Nương tới Xuân Nhị Thập Nương, trong đó Xuân Thập Tam Nương xuất sắc nhất, hôm nay do nó hầu hạ quý nhân một đoạn ca vũ.

Vân Diệp gấp quạt vào nói:

- Ta không có cái số chơi thanh lâu, chỉ cần tới thanh lâu là chưa lần nào yên ổn, Thanh Tước sắp tới, Thừa Càn hiện giờ chẳng thể tới được, cuối cùng không thể tụ tập đủ huynh đệ.

Trình Xử Mặc ồm ồm nói:

- Đừng nhắc tới chuyện cụt hứng đó, hôm nay tới tìm vui, chớ để người không liên quan làm hỏng tâm cảnh.

Bùi Độ giang tay:

- Chúng ta không còn nhuệ khí trước kia nữa, trước kia thấy mỹ nữ là hận không thể lập tức nhào tới, giờ còn suy nghĩ một hồi mới lên ngựa, chẳng lẽ chúng ta già thật rồi.

Chân Ngưu Kiến Hổ không tiện lắm, vừa mới tới kiếm cái giường nằm xuống:

- Bớt bêu mặt đi, Lão Bùi, trong đám chúng ta thì ngươi nhiều lão bà nhất, mười sáu lão bà chưa đủ à, Bùi gia các ngươi có phải làm gia tộc to lớn bằng cách này không?

Úy Trì Bảo Lâm mặt đen xì:

- Ta chỉ có một lão bà cũng có năm nhi tử, một khuê nữ, Lão Ngưu ngươi đừng nói bóng nói gió, ta là người nhiều nhi tử trong số này nhất đấy.

Mấy người vừa nói chuyện lung tung, vừa kiếm chỗ ngồi, chẳng mấy chốc ca cơ trẻ mang đủ loại hoa quả lên. Vân Diệp nhìn đĩa dưa ngọt chỉ biết thở dài, xem ra thanh danh thích dưa của mình đi vào lòng những nữ tử thanh lâu hết rồi.

Hôm nay từ nhà Úy Trì Bảo Lâm ra, mấy người vốn định đi dạo quanh thôi, không ngờ Sài Lệnh Vũ vừa về kinh còn chưa về nhà đã nhất định tới thanh lâu, giờ tới thanh lâu, hắn lại là người trầm mặc nhất.

Từ khi Sài Thiệu chết, Sài gia rất im ắng, huynh đệ Sài Lệnh Vũ không có bản lĩnh của cha, nên đi theo con đường cha an bài sẵn, nay tuy không tốt lắm, song cũng không tệ. Có điều Vân Diệp vẫn biết nguyên nhân Sài Lệnh Vũ âm thầm về kinh.

Hắn hẳn là được Trường Tôn Vô Kỵ ủy thác tới nói chuyện với mình, đoán chừng muốn ký ít hiệp ước riêng, nhưng thứ kỳ cực kỳ kỵ húy, nên Vân Diệp không muốn nghe, dù là nói miệng hay là viết ra giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.