Trường Tôn Vô Kỵ là lão hồ ly, chơi đù thủ đoạn tới cực điểm rồi, dù
chuyện xấu hay chuyện tốt, Vân Diệp đều dám đảm bảo, cùng với thời gian
trôi đi, cuối cùng đều sẽ biến thành chuyện xấu, cho nên ngay từ đầu
đừng để ý tới là cách giải quyết tốt nhất.
Gọi thêm mấy người tới là để nói với Sài Lệnh Vũ, đừng có nói ra, cũng đừng làm người trung quan của Trường Tôn Vô Kỵ.
Ca vũ không tệ, chén qua chén lại, Sài Lệnh Vũ kiếm được cơ hội nói với Vân Diệp:
- Không vờ vịt nữa, cứ thế này chúng ta đều sống khó khăn, tất cả đều vì trải đường cho gia tộc của mình thôi, mọi người cùng sống cho thoải
mái, ngươi thấy sao?
- Lệnh Vũ, con người không thể lui, lui một bước là sẽ lui bước thứ hai, rồi sẽ có bước thứ ba, đến khi ngươi quen lui lại, cuối cùng phát hiện
chết không có đất chôn ...
Vân Diệp không dọa dẫm, mà lịch sử có vố số ví dụ như thế, cho nên mới
có những thành ngữ thừa thắng truy kích, được nước lần tới, được Lũng
ngó Thục xuất hiện. Nhất là về chính trị, thỏa hiệp là lựa chọn bất đắc
dĩ, nếu như ở thế mạnh thì tốt nhất đừng có bất kỳ do dự, một khi do dự, đối phương sẽ yêu cầu càng nhiều.
Sài Lệnh Vũ thở dài:
- Ngươi là kẻ mạnh, nên ngươi chỉ đứng ở lập trường của mình để nói, Sài gia đi xuống rồi, được người ta nhờ cậy, có những chuyện không thể
không làm, mong ngươi thông cảm.
- Ta hiểu ý ngươi, nhưng chúng ta không thể vui vẻ được nữa, trừ khi
trăng sao đảo lộn, thời gian quay ngược làm chúng ta trở về thời vô ưu
vô lo chơi thanh lâu.
Vân Diệp cũng không làm khó hắn, chuyện này chẳng ai muốn.
- Sài gia đã lập từ đường ở đảo xa, một đường đệ của ta đã tới đó chủ
trì sự vụ. Diệp Tử, nếu có thể hãy giúp nó đứng chân ở đảo xa, ta luôn
thấy ngươi và Con Sâu sẽ có một cuộc đại chiến sinh tử, đám quái thú
các ngươi quyết chiến, chúng ta là cào cào châu chấu tránh xa thì hơn.
- Người xưa nói bọ ngựa đá xe, dù bọ ngựa có mạnh tới đâu cũng sẽ bị nghiền nát. Nên Sài gia tránh đường chiến xa là tốt nhất.
Ngưu Kiến Hổ cười sán đến:
- Không đáng sợ như vậy, hiện cơ nghiệp đế quốc vững chắc vô cùng, một
hai gia tộc chẳng thể lật trời, không cần nơm nớp lo sợ như vậy.
Sài Lệnh Vũ lắc đầu:
- Không đơn giản như thế, ta không đủ trí tuệ và quyết đoán để chống đỡ gia tộc, chỉ mon đời sau thông minh hơn.
Chỉ nói vài câu, ca vũ của Xuân Phong Nhất Độ các đã bắt đầu, bảy tám nữ tử mặc lụa mỏng yểu điệu đi vào, trong đó Xuân Thập Tam Nương mặc bộ
váy hồng, miệng thơm hé mở, ngọc chỉ uốn lượn, tiếng tỳ bà như ngọc châu gõ vào lòng người.
- Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất tiếu khuynh nhân thành, nhị tiếu khuynh nhân quốc, ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh
quốc, giai nhân nan tái đắc. Bắc phương hữu giai nhân..
Âm thanh du dương uyển chuyển, còn mang theo chút rên rĩ từ cổ họng, vốn là bài danh khúc thanh lệ thoát tục của phương bắc, bị nàng diễn dịch
khơi lên tơ tưởng vô hạn.
Trình Xử Mặc gối đầu lên đùi ca cơ, nói với mọi người:
- Không bằng ngủ đi, không bằng ngủ đi.
Nói rồi nhắm mắt ngủ, nhưng tay lại trèo lên ngực ca cơ mày mò.
Tiếng ca phiên đãng, váy lụa phất phơ, vô số da thịt ẩn hiện, mùi thơm ngật mũi, làm người ta say lòng.
Uống rất nhiều rượu, có hơi mệt, Vân Diệp không thích gối lên đùi mỹ nữ, nên lấy quả dưa kê dưới đầu, ngây ra nhìn hình vẽ trần nhà.
Ngủ thiếp đi trong tiếng ca êm dịu, quả dưa gối đầu chẳng biết chạy đi
đâu, đầu va cộp xuống thảm tỉnh lại, nhìn quanh, đám sắc quỳ đều biến
mất rồi, chỉ có Xuân Thập Tam Nương quỳ bên quạt.
Tiện tay cho nàng một cái ngọc bội, Vân Diệp xuống lầu trong ánh mắt
thất vọng của Xuân Thập Tam Nương, Vượng Tài sán tới, lưng nó vừa mới
mọc ra ít lông mới, rất mềm, cần phải chăm sóc.
Vượng Tài hiện giờ vô cùng quấn người, dù Vân Diệp đi đâu cũng bám theo, nên quan viên thường thấy một con ngựa đi loanh quanh trong hoàng
thành, ngửi chỗ này, gặm hoa chỗ kia, uống ngụm nước ở ao Thái Dịch, rồi lười biếng nằm dưới gốc cây ngủ.
Không ai dám đuổi con ngựa này, có người từng làm thế, bị Vân Thọ đánh
cực thảm, Trường Tôn Vô Kỵ mắng mấy lần, thấy Vân Diệp chẳng hề có ý sửa đổi, nên cũng im thít.
Vượng Tài năm nay thêm một cái áo che lưng, rất đẹp, ít nhiều che đi chỗ màu lông khác biệt, Vân Diệp không thích thứ này, có nó làm Vượng Tài
thấy nóng nực, huynh đệ của mình cần gì đẹp, chỉ cần thoải mái là được.
Đang định kéo cái áo xuống, liền nghe một thiếu nữ đằng sau hét:
- Không được.
Vân Diệp tức giận quay lại, chuyện của Vượng Tài cần người khác quản à? Thấy ngay Hủy Tử một mình đứng dưới mái hiên nhìn mình.
Hiểu rồi, chỉ có người mình mới mặc được y phục cho Vượng Tài, chỉ có
người mình mới khiến Vượng Tài ủy khuất bạn thân, Vượng Tài dụi đầu vào
lòng Vân Diệp làm nũng.
Vân Diệp nhìn Hủy Tử, lại nhin Xuân Phong Nhất Độ các, quay lại lệnh Lưu Tiến Bảo:
- Tối đuổi hết người ở đây đi, sau đó đập nát, ngày mai ta không muốn nhìn thấy nơi này còn tồn tại.
Lưu Tiến Bảo nhìn thấy Hủy Tử cũng biết cái lầu này hết đời rồi, nên
không hề kinh ngạc, quay lại nói với một hộ vệ, hộ vệ đó thúc ngựa đi
tìm người.
Vân Diệp thô bạo nhét Hủy Tử lên xe ngựa, sau đó đánh xe tới thẳng Vân
gia trang tử, đường đường Tấn Dương công chúa lại đi mở kỹ vận, chuyện
này truyền ra thì mất hết thể diện, dù là thể diện của Vân Diệp hay
hoàng gia.
Hủy Tử không nói không rằng, ngồi ngây ra nhìn Vượng Tài chạy sau xe ngựa, mấy lần muốn nhảy xuống xe, đều bị Vân Diệp kéo lại.
Xe ngựa đi vào tận đại viện Vân gia, Hủy Tử nhảy xuống, lập tức ôm lấy cổ Vượng Tài không buông, siết Vượng Tài kêu liên hồi.
- Đừng hành hạ Vượng Tài nữa, ta đã lệnh người phá cái lầu đó rồi, muội
khỏi nghĩ nhiều, tổn thất bao tiền, tỷ phu sẽ đền muội. Nếu thấy ở trong hoàng cung buồn chán thì tới Ngọc Sơn chơi, nghe giảng bài, cho gấu mèo ăn cũng được, muốn ăn ngon thì tới đây bảo đầu bếp làm cho mà ăn, sao
lại đi mở thư viện.
Hủy Tử vẫn không đáp, Vô Mộ đi ra kéo Hủy Tử mình đẩy lông ngựa vào trong, Hủy Tử đột nhiên khóc lớn:
- Các ngươi đều thích giết người, ai cũng giết, Hủy Tử còn cho muội một
giỏ hoa quả lừa muội đi giết phụ hoàng. Tỷ phu, xin huynh, đưa muội về
Vân Đài sơn đi, muội đi tìm sư phụ trốn trong núi không ra nữa, như thế
không làm mọi người mất mặt, muội không muốn nhìn thấy Tiểu Trì ngốc
nghếch, muội không muốn nhìn thấy Tiểu Trì ngốc nghếch...
Vân Diệp cứng đờ, hiện giờ y hiểu hết, vì sao trước kia Lý Nhị lại hôn
mê bất tỉnh, tên khốn kiếp đó cả Hủy Tử thiện lương như vậy cũng không
bỏ qua, biến thành ngớ ngẩn như vậy thật quá lãi cho hắn rồi ...
Mặt đanh lại về thư phòng, rất lâu sau mới thở đều được, vịn bàn từ từ
ngồi xuống, nhìn bóng đêm giáng xuống, lại nhìn mặt trời mọc lên.
Đầu óc trống rỗng, tới tận khi mặt trời chiếu vào mặt, mới khàn giọng nói ra ngoài:
- Phái người đưa Hủy Tử tới Vân Đài sơn, chuyện này không được mang ra ngoài.
Hoàng gia là vũng bùn, thoát được người nào hay người đó, chẳng cần nghĩ Vân Diệp cũng biết đứa bé này thời gian qua chịu áp lực lớn thế nào,
thậm chí không dám tượng tượng vẻ mặt hoảng sợ của Hủy Tư khi nhìn thấy
cha mình trúng độc do ăn hoa quả mình mang tới, có lẽ Vân Đài sơn có thể khiến nàng tĩnh tâm lại.
Lý Thái tới tiễn muội tử, mang theo rất nhiều lễ vật, tận một đội xe,
sắp rời Trường An rồi, lại có một đội xe nữa tới, lặng lẽ hòa nhập vào
đội xe, đó là quà của đế hậu tặng nữ nhi.