Đường Chuyên

Chương 24: Q.15 - Chương 24: Chiến hỏa lan rộng




Mặt trời hoàn toàn thoát khỏi bóng tối, mọi người trên mặt đất cho rằng đó là công lao của mình, lớn tiếng cười, lau mồ hôi trên trán, khoe khoang mình cứu mặt trời ra sao. Đương nhiên tổ sư ăn trộm của Vân gia bị mình hò hét đuổi đi thì không thể nói ra, nhưng ánh mắt nhìn người Vân gia không thể nào che giấu được sự khinh bỉ.

Từ khi tổ sư gia gia của Vân gia nhìn trộm Đông Hoàng Thái Tuế không thành, đường phố có tin đồn Vân gia không phải nhà tốt, tổ sư gia gia làm việc như kẻ trộm, đệ tử hậu bối làm sao ra gì được.

Người Trường An hiện giờ thích nhất là nhìn tổ sư Vân gia khốn đốn bỏ chạy, đáng đời, bị mặt trời xử lý rồi, tổ sư Vân gia ngày càng nhỏ, ánh sao ngày càng mở, không còn khí phái bá vương vắt ngang ngân hà như mấy ngày trước nữa, chính nghĩa đánh bại tà ác, luôn là chủ đề người dân say sưa bàn tán, lại thấy Vân Diệp bị bệ hạ thành minh tước hết chức vụ, vô số nhân sĩ tinh minh thở dài :" Thiên đạo tức là nhân đạo!"

Gia tộc Lệnh Hồ Đức Phấn bi tình kêu oan trên đường Chu Tước, xúi bẩy vô số nhân sĩ đạo đức bắt đầu chửi bới Vân gia, truyền đơn do Vân gia sáng chế ra tất nhiên không thể thiếu, tức thì Vân gia thành chuột qua đường ai ai cũng đánh.

Vân Diệp thông minh ở chỗ cả nhà không ở trong thành, đám người rảnh rỗi kia không dám chạy tới Vân gia trang sinh sự, tới đó kết cục sẽ là bị đánh gãy chân, nên bất kể ở trong thành chửi bới ra sao, Vân Diệp vẫn sống tiêu diêu ở Vân gia trang.

Vân Diệp không phải Đậu gia, cũng không phải Lệnh Hồ gia, y biết ứng phó với đám đông kích động, đó là bình tĩnh, chỉ cần làn sóng qua đi là vạn sự đại cát, cùng lắm không tới Trường An nữa là được, Tân Nguyệt vốn không vui, nàng để ý nhất là thể diện, nhưng giờ ngày ngày trượng phu ở nhà bồi tiếp ba tỷ muội nàng, nàng bỏ luôn thể diện đi, nói cho cùng phu quân yêu thương mới là quan trọng nhất, chỉ cần phu quân còn, chẳng có gì phải lo, thiên hạ ai thông minh hơn được phu quân?

Vân Diệp nhẫn nhịn, người Vân gia đều không lên tiếng, nhưng những kẻ hi vọng Vân gia toi đời lại không chịu yên, vô số tấu chương chất đống bàn của hoàng đế, bên trong chỉ có một nội dung, đó là lột bỏ tước vị của Vân gia.

Đồng đội ngu như heo, Ngụy Trưng tức điên người, Vân gia là truyền mệnh hầu, có đan thư thiết khoản, đây là nền tảng cơ bản của một quốc gia, không phải công lao tuyệt thế không phong, Vân gia được truyền mệnh hầu không phải dựa vào nịnh bợ như có kẻ cố ý rêu rao ngoài đường, mà là công tích thực sự. Chuyện đánh Cao Ly, bắt thủy tặc thì trong triều tùy tiện kéo ra một viên mãnh tướng đều công lớn hơn y, nhưng chỉ cần ngày nào con dân Đại Đường còn ăn khoai tây, ngọc mễ, triều đình không thể quên gốc.

Khi xưa phong tước văn võ toàn triều không ai có ý kiến, khi khoai tây trồng diện tích lớn, triều đình sửa quốc hầu thành truyền mệnh hầu cũng là hợp lý, Ngụy Trưng là người dự lễ, nay phản bác ra sao?

Người ta có công lớn với quốc gia, với vạn dân, chẳng lẽ ngay chút thể diện cũng không cho Vân gia? Điều này khiến hoàng đế phong thưởng cho Vân gia phải làm sao? Huống hồ trong mắt hoàng đế, Vân Diệp đang chịu tội thay mình, không sai gì cả, chẳng qua vì áp lực trên triều mới bất đắc dĩ phải làm thế.

Biện pháp tốt nhất hiện nay là mọi người đừng nhắc tới Vân gia nữa, để Vân gia dần thối nát trong tiếng chửi bới của bách tính, đến khi hoàng đế dần quên sự tồn tại của Vân Diệp. Quốc gia vạn sự phức tạp, hoàng đế không thể lúc nào cũng chú ý tới một người, hiện giờ tất cả ùa lên tấn công Vân gia, càng làm hoàng đế phản cảm.

Quả nhiên, khi tảo triều hoàng đế đặt khoai tây, ngọc mễ lên long án, khi có thần tử đàn hặc Vân Diệp, liền lấy ra hỏi nhà hắn có trồng không? Nếu có trồng, vì sao quên ân nghĩa này, vì sao trở mặt dồn công thần vào chỗ chết?

Không ai có thể phản bác lại hai thứ này, hoàng đế chẳng những không lột bỏ tước vị của Vân gia, ngược lại phong Vân gia trưởng tử Vân Thọ làm đô úy, thứ tử làm kỵ úy.

Triều đường im tiếng, nhưng ngoài phố lại xôn xao, từng việc liên quan tới Vân gia phát tích dần bại lộ giữa thanh thiên bạch nhật, sự âm hiểm tàn độc, thủ đoạn vơ vét của cải của Vân Diệp khiến người ta há hốc mồm, trời ạ, làm láng giềng với loại người như vậy cũng là tạo nghiệt.

Hàn Phúc Lộc, chủ hiệu một hiệu tạp hóa phường Bình Xương, tổ tiên kinh doanh tiệm tạp hóa ở đây, tuy không đại phú đại quý, nhưng không lo cơm ăn áo mặc, thường ngày sửa cầu làm đường, đối xử hoàn thiện với người, ai ai cũng khiên, người tốt như thế đáng lẽ được trời phù hộ.

Đáng tiếc Vân Diệp mở một tiệm tạp hóa ở phường Bình Xương, tên gọi là tiện nghi phường, chặn đường tài lộ của Hàn Phúc Lộc, nếu Vân Diệp lấy thế chèn ép, tất nhiên có quan phủ lên tiếng bất bình thay, nhưng đáng hận là y dùng tài học của dị nhân, dùng cách mua giá cao bán giá thấp dồn Hàn Phúc Lộc vào đường cùng.

Ba tháng, không một cai hỏi tới tiệm tạp hóa của Hàn Phúc Lộc, đáng thương có con người thành thực, đành phải tự vẫn, tiện nghi phường thừa cơ mua tiệm tạp hóa với giá rẻ, vợ con Hàn Phúc Lộc đành bán hết gia sản, nương nhà thân thuộc, nay tung tích không rõ, làm người ta lo lắng ....

Vân Diệp cầm tờ truyền đơn đọc say sưa, tới chỗ hay còn vỗ đùi khen ngợi, trí tuệ người xưa không phục không được, không nhắc tới công tích của tiện nghi phường, không nói người dân hưởng lợi ra sao, chỉ nói ông chủ tiệm tạp hóa thê thảm ra sao, khiến người ta thương hại, đoán chừng khắp Trường An không còn ai có thiện cảm với Vân gia nữa.

Trong xã hội nhân tình này, thanh danh còn quan trọng hơn mạng sống, người ta nhất định không bịa đặt, chắc chắn có Hàn Phúc Lộc, chắc chắn treo cổ tự sát, người ta nói sự thực, dù người muốn biện bác chẳng biết nói từ đâu, ngược lại càng bôi càng đên, thứ này nhìn một cái là biết xuất phát từ tay cao nhân.

Hà Thiệu vội vàng từ Nhạc Châu quay về, mồ hôi nhễ nhại ngồi trên ghế, nôn nóng nói:

- Vân hầu, thế này không xong, tuy ngài đã bán hết cổ phần tiện nghi phương nhưng xin ngài nể tình nghĩa ngày xưa giúp chúng tôi một lần, cục diện thế này Lão Hà thực sự không ứng phó nổi.

- Nếu là c huyện kinh doanh, ngài cứ giao cho ta, nhưng hiện giờ không phải nữa, nếu một hai người nói cũng không sao, nhưng cả thành nói thế thì phiền rồi, hay là chúng ta rút lui?

Vân Diệp vẫn bình tĩnh nói:

- Huynh rút lui người ta chẳng sướng quá à, vừa vặn nhân cơ hội tiến lên, tiện nghi phường khi ấy muốn quay lại khó lằm, hơn nữa chúng ta đi tới bước này đâu phải dễ? Vì sao rút lui?

- Nhưng hiện giờ dân tình kích động, rất nhiều người tới cửa hiệu chửi bới rồi.

- Lão Hà, uổng cho huynh là tay lão luyện thương trường, còn không nhìn ra người ta muốn làm gì à?

- Hầu gia, bọn chúng muốn đánh gục ngài từ gốc rễ đúng không?

- Nói đúng cũng được, nói không cũng được, mục đích cuối cùng của chúng thực ra là đề cao thực lực của mình, quyền lợi là một loại sức mạnh, kim tiền cũng thế, bọn chúng muốn thông qua công kích ta để thuận tiện kiếm tiền, cho nên một khi ngươi rút lui, bọn chúng sẽ xông vào, mục đích rõ ràng ra đó.

Con mắt nhỏ của Hà Thiệu tức thì híp lại, chỉ cần nhắc tới chuyện làm ăn là hắn như thế, không chịu được bị người khác áp bức, bao năm qua đánh đâu thắng đó, đã nuôi dưỡng thành tâm lý bá chú thương nghiệp.

- Bọn chúng tưởng rằng kinh doanh loại này ai làm cũng được sao? Không theo sau học tập, giờ muốn nuốt chửng chúng ta, được, nếu hầu gia đã nói c huyện làm ăn, vậy Lão Hà lấy thủ đoạn thương nghiệp đấu với chúng.

- Huynh định làm thế nào?

Vân Diệp đặt truyền đơn xuống, hứng thú nhìn Hà Thiệu.

- Bọn chúng khí thế dữ dội, ta lui là được, thứ đáng giá nhất tiện nghi phường không phải là cửa hiệu, mà là mạng lưới cung ứng hàng hóa như mạng nhện, những thương đội vùng ngoài đã tới xin ta vô số lần, muốn mang hàng ra ngoài bán, ta không muốn Trường An đứt hàng nên không đồng ý, hầu gia cũng biết, hàng hóa ở Trường An bán ra ngoài cung luôn không đủ cầu.

Lão Hà gằn giọng nói:

- Chuyến này chúng ta điều đội thuyền ở biển về, mang hết hàng hóa ở Trường An ra ngoài bán, tiện nghi phường Trường An không nhập hàng nữa, những năm qua vì thuận tiện cho người Trường An mà chúng ta phải tổn thất quá nhiều lợi ích rồi, hiện giờ thừa cơ kiếm một khoản, sau này toàn bộ hàng hóa sẽ luân chuyển bên ngoài, ta cho bọn chúng mở hiệu mà không có hàng bán.

Vân Diệp rùng mình, đây là độc kế, chẳng biết Lão Hà có ý thức được không, điều này không đơn giản khiến mức sống người dân Trường An quay lại như trước kia, phản ứng dây chuyền của nó có thể hủy diệt cả thành phố phồn hoa, nhưng liên quan gì tới mình, đám người kia muốn xua đuổi mình đi mà, người dân Trường An vốn hưởng lợi nay vào hùa chửi bới Vân gia, thánh còn để bụng nữa là Vân Diệp:

- Người ta thế nào cũng tìm được hàng, huynh muốn khống chế nguồn hàng không được đâu.

- Hầu gia, đúng là chúng ta không làm được, nhưng ngân tệ làm được, chuyển ra ngoài bán, ít nhất lợi nhuận tăng thêm bốn thành, ta lấy hai thành trong đó phân lợi cho các xưởng, hầu gia nói chúng ta có khống chế được không?

- Tóm lại là lấy vốn ra đấu với nhau, phải xem bản lĩnh của huynh thế nào, à phải, từ ngày huynh phát động, huyện Lam Điền sẽ tổ chức nông hộ trồng rau mùa đông đem vào kinh bán, như thế bách tính kiếm thêm được ít nhiều, nhưng rau không bán cho tiện nghi phường nữa. Còn nữa, hiện giờ Nhạc Châu rất thiếu trâu bò gà dê, thời gian trước Quan lão phu tử bảo ta nghĩ cách vận chuyển một ít tới, Nhạc Châu giờ béo lắm, không thiếu tiền, huynh làm đi.

Hà Thiệu lúc tới mặt mày lo âu, khi về thì ưỡn ngực ngẩng đầu, cao thủ có tôn nghiêm của cao thủ, không cho người ta mạo phạm, các ngươi muốn đấu, vậy phải tính tới hậu quả.

Sức sản xuất của các xưởng ở Trường An vốn thiếu hụt nghiêm trọng, huống hồ đồ tốt đều tới từ Vân gia trang, nay tòa trang kéo dài ba dặm ngày nói là nông trang, không bằng nói là thị trấn nhỏ, huyện thị bên ngoài chẳng có mấy cái lớn hơn Vân gia trang, toàn bộ đất hoang đã bị nhà cửa bao phủ, người mua nhà toàn là người có tài nghệ, nguyên nhân Vân gia trang là nơi cung ứng nguyên liệu tốt nhất.

Hà Thiệu đi rồi, Vân Diệp nhàn nhã nằm xuống ghế tựa, đầu gối đắp một cái chăn chiên, tay cầm sách, y luôn hứng thú với Sơn Hải Kinh, những thứ thần kỳ cổ quái ở đó làm người ta say mê, y hiểu tưởng tượng ra một loại quái thú, hay một vùng đất khó khăn thế nào, không tin ngươi nhắm mắt lại nghĩ trong đầu, nghĩ ra bất kỳ thứ mới mẻ nào, lại không thể hỗn hợp các loại khác vào, xem khó ra sao.

Vân Diệp cho rằng mình không có bản lĩnh đó, kiến thức càng nhiều, độ khó sáng tạo càng lớn, nên hiện giờ tìm về cội nguồn, xem Sơn Hải Kinh mê say, có cuộc sống an nhàn thế này với y mà nói là không nhiều.

Sau cơn mưa nhỏ, không khí tràn ngập mùi thơm mát của bùn đất, hạnh hoa chớm tàn, đào hoa hé nở, Vân Diệp mặc áo tơi chống cuốc nhìn đồng ruộng trong sương, lòng vui phơi phới, mạch mới có lá non, màu vàng non tơ lay động trong gió, trải dài tới hết tầm mắt.

Nông hộ ăn mặc như Vân Diệp rất nhiều, cuốc vung lên khắp bờ ruộng, đây là lần trừ cỏ dại đầu tiên của mùa xuân, Vân Diệp đã vô cùng thành thạo, cho dù đi ngược cũng không dẫm vào lúa mạc, phải nói đây là một kỹ năng của lão nông, chỉ có hạng lưu manh không chịu canh tác mới lóng ngóng chân tay.

Là địa chủ, Vân Diệp không cho pháp bản thân không thông thuộc chuyện canh tác, y cho rằng đó là sự phản bội giai cấp, Vân gia dựa vào khoai tây lập nghiệp, đi làm ăn? Đó là chuyện cực kỳ vô vị, chỉ nhìn đồng ruộng tươi tốt lòng mới khoan khoái, Vân Diệp thấy tuy là người hiện đại, nhưng truyền thống nông nghiệp nghìn năm vẫn để lại dấu ấn sâu đậm trong máu y.

Một tráng hán đi đánh đứa trẻ con, một vài lần còn được, lâu rồi sẽ bị người ta khinh bỉ, bản thân cũng thấy vô vị, hiện giờ cách Vân gia thu tài phú vô cùng đơn giản, đó là cho thuê kiếm tiền.

Vân gia trang tử nay lớn lắm rồi, quy mô vượt huyện thành, huyện lệnh đem báo cáo xin chuyển huyện nha tới Vân gia trang tử, vì đại bộ phận hoạt động kinh tế văn hoa của huyện Lam Điện đều ở phụ cận Ngọc Sơn, ở gần quản lý thuận tiện hơn, người khác nói Vân gia suy bại rồi, chỉ có quan viên huyện Lam Điền cho rằng đó là lời vớ vẩn.

Những lời đồn ở thành Trường An tới đây là lập tức bị đánh tan, ta chẳng phải là cha ngươi, việc gì phải dạy bảo ngươi? Câu nói này ở Ngọc Sơn, thậm chí trong nông hộ huyện Lam Điền đều rất có thị trường, hầu gia có phải kẻ xấu hay không, người ở đây có cái nhìn của mình, nơi giàu có nhất Đại Đường, phải có chút khác biệt chứ.

Mỗi khi thân thích trong thành Trường An thương hại nói ngươi làm việc dưới tay Vân Diệp thì làm sao sống nổi, nông hổ đều cười tủm tỉm lắng nghe, nếu là thân thích bình thường sẽ phụ họa vài câu, oán trách tiếng xấu Vân gia. Còn nếu là con cháu nhà mình nói câu này, lão nông sẽ sắn tay áo lên tát ngay, đánh xong mới nói, ngươi là con cháu ta ta mới dạy bảo, không nên học đám ngu xuẩn bên ngoài ăn nói lăng nhăng, hầu gia cướp lão bà hay là cướp bạc của ngươi? Hầu gia bao giờ hại gì tới ngươi chưa?

Nông hộ chú trọng nhất là tự mình cảm thụ, cũng chú trọng thực tế nhất, một khi nghe vài lời vô cớ mà thay đổi cái nhìn thì không còn là nông hộ nữa. Bọn họ chỉ biết rằng tiền trong nhà ngày một nhiều, kho lương luôn đầy ắp, con cái khỏe như nghé non, hầu gia chưa bao giờ cướp khuê nữ nhà người khác, đây là chủ gia tốt ông trời ban cho, làm điền hộ mà còn giàu hơn địa chủ nơi khác, đúng là hưởng phúc tới tạo nghiệt rồi.

Tộc độ vung cuốc của Vân Diệp còn chưa bằng lão nông, mỗi khi như thế luôn có nông hộ tới giúp hầu gia làm đất, sau đó mọi người đặt cuốc ngang dưới mông, khoanh chân dự đoán thu nhập năm nay bao nhiêu, bánh của hầu gia cùng trứng gà, bánh nướng của nông hộ chất thành đống, tùy ý lấy ăn, Vân Diệp thi thoảng kể chuyện biên quan, làm mọi người cười lớn.

- Hầu gia đừng chê lão hán nói lời khó nghe, ngài bỏ hết mọi công sự là phúc, biên quan chinh chiến nghe thì vinh quang, nhưng dầu sao là chuyện vứt bỏ gia nghiệp lấy mạng đi đánh đổi, giờ quốc gia không cần hầu gia đánh trận nữa rồi, hầu gia cứ ở nhà hưởng phúc nhàn đi.

- Lão hán là lão nhân trong trang, mỗi lần hầu gia xuất chiến, lão lo thắt lòng, năm xưa lão hán cùng từng tòng quân, trong trang có rất nhiều người tòng quân, hiểu chiến trường là gì, vào lúc nguy cấp, mạng đại tướng quân cũng ném vào. Hầu gia xem, mỗi lần xuất chiến, trang tử nhà ta luôn có tang sự, tuy nói có công huân đấy, nhưng dù sao người đâu còn nữa.

- Hiện giờ nhà ta có đủ các loại công lao rồi, lấy mạng đi đổi cũng chẳng được, trang cũng giàu có, chẳng thèm vài đồng tiền thưởng của quan gia, huống hồ phần lớn tiền thưởng do hầu gia bỏ.

- Hầu gia xông pha giết địch, nay ở Trường An có thanh danh gì? Đám cẩu quan trên triều mù hết sao, cứ đổ chậu cứt lên đầu hầu gia?

- Nhà ta không đi nữa, ai thích đánh trận để người đó đi, chúng ta đóng trang lại, sống một mình, chẳng trở ngại gì đến ai nữa, hầu gia vất vả bao năm, nên nghỉ ngơi rồi.

Những lời này làm vành mắt Vân Diệp đỏ hoe, vỗ tay lão nông nói:

- Đức thúc nói có lý lắm, nhà ta đúng là làm người ta ngứa mắt rồi, ha ha ha, ta nghe giận lắm, thôi thì chúng ta trốn trong trang không ra nữa, thấy buồn thì đi thăm bằng hữu, ngắm núi non, không làm gì cả thì sẽ không có những chuyện thối nát kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.