- Vân Diệp thật ngang ngược.
Ngụy Trưng vỗ bàn ở trung thư tỉnh, ông ta không ngờ Vân Diệp làm chuyện ác lại triệt để như thế.
- Y đang cảnh cáo tất cả những người có ý đồ ra tay với Vân gia, Lệnh Hồ Đức Phấn xỉ nhục tổ sư của y, đây vốn là nút thắt không cởi bỏ được,
tên này hành sự dứt khoát nhanh gọn, từ chuyện giết địch một vạn tự tổn
hại ba nghìn này mà xét, y không định lùi bước, mà thế cũng phải, võ
tướng đều có cái tính này mà.
Phòng Huyền Linh an ủi:
- Nay y chỉ có mỗi hầu tước trên người, không còn chức vị gì nữa, sao
ông còn chưa hài lòng, Lệnh Hồ gia đã hết, Vân gia cũng dần suy bại rồi
còn gì.
- Phòng tướng nói thế là sai rồi, Vân gia chẳng qua chỉ tạm thời lui
khỏi triều đình thôi, ông không nhìn tuổi y à? Năm nay tính tròn thì y
mới hai tư, dù lãng phí mười năm thì sao? Y mới ba tư tuổi, dù làm thứ
sử ba tư tuổi cũng quá trẻ, còn mười năm sau chúng ta thế nào?
- Phòng tướng ra sao thì Lão Đỗ ta không biết, nhưng ta tự biết mình,
tuyệt đối không thể sống quá mười năm, tối đa sáu bảy năm sau cáo lão về quê, lão mẫu vẫn còn, về hầu hạ cũng là tận chức trách kẻ làm con.
Đỗ Như Hối tỏ ra rất bình tĩnh, ông ta đã chuẩn bị chỉ cần hướng gió bất thường là chạy luôn, làm tể tướng mười năm có thể cáo lão về quê là
phúc rồi.
- Trọn chức trách kẻ làm con, nhưng chức trách của thần tử thì sao? Hiện bệ hạ ngày càng không áp chế nổi ác niệm trong đầu, ông không định góp
sức cho sinh linh thiên hạ sao? Chúng ta trừ một tên Vân Diệp còn gian
nan như thế, nếu ông rút lui, Đại Đường không còn tương lai nữa.
Trán Ngụy Trưng nổi gân xanh, ông ta không đánh giá cao sức kiềm chế của Lý Nhị, hoàng đế ngày càng kém nhẫn nại, nghe nói mấy ngày trước lại
đánh chết hai nội thị, chuyện này trước kia chưa từng có, nhưng năm nay
đã có ba lần rồi, lại xem lời phê trên tấu chương đầy sát khí, trước kia luôn tha được thì tha, hiện chỉ muốn phạt nặng, chặt đầu hết. Ông ta
muốn đưa Lý Nhị quay về quỹ đạo vốn có, nhưng hiệu quả cực kém, nay
hoàng đế rất có ý kiến với ông ta rồi.
Phòng Huyền Linh uống một ngụm trà, nheo mắt nhìn hai người, nghi hoặc nói:
- Lão phu cứ thấy cái gì đó bất thường, Vân Diệp xem như đươc lão phu
nhìn trưởng thành, bình tâm mà luận, y tuyệt đối không phải là kẻ ác, ba ngày trước lão phu mời Huyền Trang đại sư tới Vân phu một chuyến, hi
vọng mượn lòng từ bi hóa giải sát khí của y. Kết quả Huyền Trang đại sư ở Vân phủ nửa canh giờ đã ra, sau ta hỏi vì sao không khuyên giải Vân
Diệp, đại sư nói, vốn không có sát khí, thì hóa giải cái gì?
- Khí chất ôn hòa của đại sư hóa giải sát khí tốt nhất, hiện đại sư nói
Vân Diệp rất bình thường, không ngập ngụa sát khí như bệ hạ, ta tin lời
đại sư. Lão Ngụy, ông nói xem nếu tất cả do Vân Diệp cố ý, điên cùng,
hung hãn, nóng nãy đều do đóng kịch, ông sẽ nói thế nào?
Ngụy Trưng lắc đầu:
- Tuyệt đối không thể, y không chịu nổi bị bài xích, cho nên mới lộ bản
tính của mình, lão phu luôn cho rằng y là kẻ tàn ác, trước đây từng
nghiên cứu đạo thương cổ của y, Lão Phòng, Lão Đỗ, y chính là một con
sói đói, không gặm hết cái xương cuối cùng không thôi, ông xem hiện
Trường An còn hiệu tạp hóa nào tồn tại không? Không chứ gì? Đi đâu rồi?
Bị một mình tiện nghi phường nuốt chửng rồi.
- Ông lại nhìn về Nhạc Châu, công văn y viết còn trong tay ông chứ, vì
phá thành cũ, y cố ý dụ thủy tặc công thành, rõ ràng có thể dễ dàng giết chết chúng, y lại nhất định làm thủy tặc phá hoàn toàn thành Nhạc Châu
mới bắt, chiến sự không có gì để nói, nói thế nào thì y cũng có lý, vì
thủy tặc bị y bắt hết rồi.
- Nhưng các ông nghĩ xem bách tính đáng thương nhìn nhà cửa bị phá hủy
có tâm tình gì? Khi thủy tặc tới, phải mang con mang cái chạy nạn có tâm tình gì? Y không thèm bận tâm, vì đỡ tốn công giải tỏa lợi dụng thủy
tặc đạt được mục đích, một kẻ máu lạnh đùa bỡn lòng người như thế mà ông nói y không phải kẻ ác, không có sát khí à?
- Có lần nào y xuất chiến mà không máu chảy thành sông, đây là chuyện
chủ tướng nhân tử làm ra à? Đám Lý Tích chưa bao giờ dám tàn sát như
thế, còn tên khốn kiếp này thì khác, chỉ cần đưa ra kế sách là độc kế,
bao gồm cả đối phó với Lệnh Hồ Đức Phấn cũng vậy. Lão Phòng, đừng để bị y lừa, mấy năm qua ta chuyên môn nghiên cứu y, cuối cùng kết luận là,
đừng cho y cơ hội nào, nếu không người khác sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nếu đã ra tay phải lập tức dồn y vào chỗ chết.
Lời của Ngụy Trưng khiến cả hai mất đi hứng thú nói chuyện, Lão Ngụy
không hiểu vì sao lại quá khích như thế, như bất kỳ chuyện gì Vân Diệp
làm cũng xấu xa, phải trừ bỏ cho bằng được vậy, tuy họ đứng cùng lập
trường, nhưng không khỏi có chút không hài lòng, họ làm thế vì quốc gia, không phải vì công kích cá nhân. Nhìn nước trên lò sôi ùng ục bốc hơi,
gọi phó dịch pha trà mới, Vân Diệp là người yêu không được, hận không
được, thân không được, xa không được, ba nhân vật đa mưu túc trí không
biết làm gì y.
- Đó là tên yêu nghiệt thực sự, hiện lão phu đã tổ sư của y là sao chổi
rồi, không phải y bịa ra vì hoàng hậu, y nói ngôi sao đó xuất hiện, nó
đã xuất hiện, y nói ngôi sao đó treo trên trời ba tháng, hiện đã sáu
ngày vẫn còn đó. Dù y nói tổ sư y muốn quan sát mặt trời khoảng cách gần thì lão phu cũng tin, sao họa này nhất định tạo thành cách cục trùng
nhật ác độc nhất.
Ngụy Trưng cuối cùng đau đớn nói:
- À, hiện giờ không thể gọi là trùng nhật rồi, phải gọi là nghiên cứu
mặt trời, giống như y thích tới gần bệ hạ nói chuyện vậy, mặt trời mà
cũng có thể nghiên cứu à?
Lý Nhị cũng đang hỏi Trường Tôn thị câu tương tự, ông ta cũng cho rằng
con của Đông Hoàng Thái Nhất không thể tới gần, trùng nhật là mạo phạm
Đông Hoàng, nhưng Vân Diệp nói, nhân lúc nhật thực toàn phần lén tiếp
cận mặt trời giống như tên trộm để nghiên cứu, đó là phẩm chất người
nghiên cứu học vấn nên có.
Lời này chỉ lừa được quỷ, Lý Nhị không tin một câu, nhưng hiện giờ sao
chổi là tổ sư của người ta, biết chút tin tức độc môn là tất nhiên.
Lấy kính râm Vân Diệp tặng đeo lên, ngẩng đầu nhìn quanh, bốn phía đúng
là tối đi nhiều, Vân Diệp nói, mai là kỳ cảnh thiên văn mấy trăm năm khó gặp, phải thương thức một phen.
Vân Diệp nay là hầu gia nhàn tản, không cần lên triều, không cần mặc
trang phục ngu xuẩn gõ chiêng la đuổi thao thiết, ai cũng bảo thứ đó ăn
mặt trời, Vân Diệp thì không nghĩ thứ gì có thể ăn được món nóng hơn
triệu độ đó, thao thiết nói ra cũng là tổ hợp của chất hóa học thôi.
Không nói được, mới sáng sớm Tân Nguyệt đã tới, còn bất chấp trượng phu
bệnh nặng chưa lành, vừa mới tới cởi trần truồng y, nội khố đỏ rực, nội y đỏ rực, thế cũng đành đi, còn lấy lụa đỏ buộc lên đầu, ông giời ơi, nếu mặc thêm áo bào đỏ, đi giày đỏ, đừng nói thao thiết, chính Vân Diệp còn sợ mình nữa là.
Liều chết kháng cự, vẫn bị Tân Nguyệt và Na Mộ Nhật hợp lực mặc vào người, còn bị hai ác bà nương đó sàm sỡ rất lâu.
Đương nhiên hai bên sàm sỡ nhau, muốn làm tới, người ta không cho, nói
là bệnh mới đỡ, người hư nhược, Vân Diệp giơ ngón giữa làm động tác rất
thô bỉ với Tân Nguyệt, kết quả bị người ta phì một cái, Na Mộ Nhật cười
hi hi ưỡn ngực tới, hi vọng trò chơi vừa rồi tiếp tục, kết quả bị ác bà
nương Tân Nguyệt xách tai kéo ra ngoài.
***
Nổi hứng chú thích:
Trước Ngọc hoàng rất xa , thiên đình do hai ông trùm cai quản là Thiên
đế Đế Tuấn và Đông hoàng Thái Nhất. Hình như mặt trời là con của Đế Tuấn mới đúng, mà con ai cũng chả quan trọng, có tới 10 mặt trời, anh Hậu
Nghệ sinh ra ở xứ lạnh, chịu không thấu, sẵn cái máu phản loạn nên bắn
rụng 9 cái, thiên đình đại chiến, bác Tuấn bác Nhất ngang cơ oánh mãi
không xong, sôi máu lên phang bom nguyên tử vào nhau, kết quả môi trường hủy hoại nghiêm trọng, tầng ozon bị thủng và hai bác ấy cũng tèo.
Nữ Oa phải vác đá đi vá trời, sau này không khí trong lành trở lại, Hồng Quân lão tổ ( 1st boss nhưng lười ít quản việc) cho ba em đệ là Nguyên
Thủy Thiên Tôn, Lão Tử và Thông Thiên Giáo Chủ ra gây dựng lại thiên
đình, và ai cũng biết rồi anh Tôn và anh Chủ lại kèn cựa nhau, sợ xảy ra vụ lạm dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt nữa nên sinh ra Đài Phong Thần,
cứ chú nào quá khích là nhốt vào đó, tiếp đó đánh mãi anh Tôn win, song
lo tái diễn tranh đấu, mới cho anh Hoàng ba ngơ ba phải ( xem phim Tây
Du Ký là rõ) được đưa lên cầm đầu thiên đình như bây giờ để dung hòa mâu thuẫn, nên đừng nghĩ anh Hoàng to, chỉ là tép riu thôi, nhiều boss đứng sau giật dây lắm, vụ này bác nào là fan Phong Thần sẽ rõ, mình hơi mơ
màng …
Đánh chết cũng không mặc áo đỏ, đi giày đỏ, thà trần truồng chứ không mặc,
cuối cùng mượn uy danh của tổ sư gia gia khiến Tân Nguyệt khuất phục,
Tân Nguyệt hi sinh một tuần hương bị sàm sỡ, dỗ ngon dỗ ngọt mới buộc
được khăn đỏ lên đầu Vân Diệp, còn về phần áo bào đỏ dù Tân Nguyệt hi
sinh mỹ sắc thế nào thì Vân Diệp cũng không mặc, không phải y chịu được
dụ hoặc, mà là mặc vào còn mặt mũi gặp ai nữa.
Vừa ra cửa đã thấy hai đứa Hồng Hài Nhi, mi tâm còn chấm son đỏ, nam nữ
ăn mặc giống nhau, trẻ con ở Đại Đường không dễ nhận ra, tết tóc cũng y
hệt, trừ khi kéo quần xuống trực tiếp xác nhận, may là Vân Diệp vẫn phân biệt được nhi tử và khuê nữ của mình.
Nhi tử cưỡi ngựa tre, nhảy tưng tưng tới, còn khuê nữ vẫn cưỡi chó Vượng Tài, cầm đao gỗ, oai phong lẫm liệt. Nhi tử không có chó lớn để cưỡi,
tủi thân lắm, ngựa tre chẳng hay gì cả, vậy đành cưỡi lão tử, ném Vân
Thọ lên cổ, đi đường vẫn lắc lư, Tôn Tư Mạc nói do bệnh nặng làm tổn
thương nguyên khí.
Tân Nguyệt đón lấy nhi tử, kết quả Vân Bảo Bảo không nghe, nắm lấy tóc cha giận dỗi, nói thế nào cũng không được, đành tùy nó.
Mặt trời hiện giờ vẫn nguyên vẹn treo trên bầu trời, không thấy bóng
dáng thao thiết đâu, ba cha con đi dạo quanh vườn hoa một vòng, Linh
Đang đã chuẩn bị cơm sáng đưa tới, Vân Bảo Bảo không sờ vào chó lớn nên
không phải rửa tay, vỗ tay nhìn muội muội bị Linh Đang di di đưa đi rửa
tay, vui lắm.
Nghe nói thao thiết tới buổi chiều đói bụng mới xuất hiện, ba cha con
không vội đi cứu mặt trời, ăn cơm mất nửa canh giờ, trong đó Vân Diệp
phải điều giải vấn đề đứa cái bánh bao cuối cùng do ai ăn thừa mất quá
nửa thời gian. Vân Diệp tuyệt đối không nói bánh bao do y lén cho vào
đĩa nhi tử, hai đứa bé cũng không ngờ cha mình giở trò, chỉ trích lẫn
nhau, lửa giận còn rất lớn, nhìn trí lực của con mình, Vân Diệp thực sự
lo cho tương lai của chúng.
Lão Tiền xuất hiện thiếu chút nữa làm Vân Diệp té lộn cổ, lão này sắp
toi rồi, hai năm qua học người ta phì ra, toàn thân bọc trong lụa đỏ, bộ dạng hãi người.
- Hầu gia, tổ sư gia gia nhà ta tới lúc đó cũng xuất hiện, người nói dọa thao thiết chạy đi, tổ sư gia gia có nguy hiểm không? Hay là lão nô bảo bọn họ tùy tiện hò hét hai ba cái cho có thôi?
Lão Tiền suy nghĩ thật là chu đáo, không thẹn là quản gia nhiều năm, nhưng tổ sư gia gia có phải trộm đâu mà sợ.
- Không cần, tới khi đó các ngươi cứ nhìn là được, tổ sư gia gia nhà ta
đâu phải là thần nhân bình thường, không phải sợ con quạ đen ba chân,
lần này nhìn rõ xem trong quả cầu lửa có quạ đen không.
Vân Diệp vỗ ngực đảm bảo cho tổ sư gia gia, Lão Tiền hiểu ý đi chuẩn bị, nghe nói ông ta lôi cả nồi thủng trong nhà ra, lúc đó góp thêm một phần sức lực.
Quan gia tới gọi ba lần rồi, hi vọng Vân hầu có thể cùng tham gia, đều
bị Vân Diệp lấy danh nghĩa tế tổ chối từ, nếu không còn là quan nữa thì
tham gia làm gì, giành uy phong với huyện lệnh, làm người phải biết ý,
người ta tới gọi là lễ số, mình chối từ cũng là lễ số, dù đưa đưa đẩy
đẩy giống hai thằng ngốc, nhưng hình thức phải đầy đủ, nếu Vân Diệp đột
nhiên đổi ý, sẽ rất xấu hổ.
Lại nói hiện Trường An biến thành hải dương màu đỏ không phải là quá
đáng, thực ra nhân loại tiến bộ tới giai đoạn này rồi không còn nhiều mê tín nữa, người Trường An coi đuổi thao thiết cứu mặt trời là phong tục, giống như tết Trùng Dương mọi người uống rượu hùng hoàng thôi.
Trong ba lão bà, Na Mộ Nhật mặc màu đỏ là đẹp nhất, tính nàng vốn hoạt
bát, vóc dáng lại lả lướt, làm Vân Diệp nhìn mà muốn bốc hỏa. Tiểu Linh
Đang yếu ớt thực ra mặc màu xanh là đẹp nhất, nhưng hôm nay mặc áo sam
đỏ, váy đỏ, giống tân nương trong ký ức của Vân Diệp cũng làm y ngứa
ngáy lắm.
Thiệt thòi nhất là Tân Nguyệt, nàng phải đội mũ quan, vì đó là quy củ,
minh châu bên trên lóng lánh chói cả mắt, y phục màu đó có cả chỉ vàng,
trừ đốt tiền thì Vân Diệp không biết dùng từ nào khác hình dung. Nhưng
Tân Nguyệt chẳng bận tâm, chỉ cần thể hiện được thân phận của mình thì
bảo nàng đội cả con lợn lên đầu cũng được.
Lão nãi nãi không thay đổi, dẫn một đám nanh vuốt tới miếu cầu phúc, khi Vân Diệp sinh bệnh, lão nãi nãi hứa tụng kinh nghìn lần, làm kim thân,
nay tôn tử khỏe rồi, đã tới lúc đáp tạ, còn về phần mặt trời có bị thao
thiết ăn mất không thì bà chẳng bận tâm, chỉ cần tôn tử sống khỏe mạnh
là tốt rồi.
Lưu Tiến Bảo nhất định tiêu sạch tiền rồi, không còn đồng nào sắm trang
phục nữa, tùy tiện lấy mảnh vài đỏ buộc lên đầu, lòng ôm đao, trông như
tên đao phủ, xúi quẩy, Tân Nguyệt ném áo Vân Diệp không mặc tới, hắn vội vã thay ngay, trông càng tởm hơn.
Vân Diệp nằm xuống ghế tựa, đeo kính râm, định thưởng thức kỳ quan nhật
thực, hai đứa bé cũng đeo kính nhỏ, những năm qua Vân gia thu thập vô số thủy tinh, thứ này không còn quá đáng tiền nữa, nên làm cho trong nhà
mỗi người một cái kính râm cũng không thành vấn đề, nếu ở đời sau thì
toàn là hàng cao cấp.
Na Mộ Nhật vừa đeo kính râm lên tức thì Vân Diệp chết đứng, nếu không
phải y phục hơi cổ thì tuyệt đối là người đẹp đô thị đi trên phố có tỉ
lệ quay đầu ngoái nhìn 100%, ở đời sau, mỹ nhân thế này Vân Diệp sao có
thể với tới.
Nhật thực cũng chỉ đến thế mà thôi, khi mọi người nhìn mặt trời bị bóng
đen nuốt chửng từng chút một thì Vân Diệp thưởng thức ba mỹ nhân bên
người, đang tơ tưởng bậy bạ thì thì cái giọng lệnh vỡ của Lão Tiền vang
lên, Vân Diệp tức thì bị tiếng gõ xoong gõ nồi nhấn chìm, lúc này muốn
ngắm mỹ nhân cũng chẳng xong nữa, đầu bị tiếng chát chát bùm bùm làm
chấn động phát đau, dù thế Vân Diệp không có quyền lợi ưu tiên bịt tai
mình, mà ôm hai đứa bảo bối vào lòng trước, Linh Đang thông minh xé bông nhé vào tai mọi người.
Bất kể đám người kia hò hét thế nào, gõ xoong nồi ra sao, mặt trời vẫn
bị bóng đen nuốt mất, trời tối dần, Tân Nguyệt hơi sợ, Linh Đang cũng
chui vào lòng trượng phu, lúc này có một ngôi sao băng cực lớn từ từ bay về phía mặt trời.
- Tổ sư gia gia?
Tân Nguyệt tức thì không sợ nữa, tổ sư gia gia nhà mình đang nỗ lực tiếp cận mặt trời, không biết con quạ ba chân có sợ tổ sư không, nắm chặt
tay cổ vũ tổ sư.
Lão Tiên đá đám phó dịch đang nhiệt tình đập gõ, nín thở nhìn tổ sư nhà
mình, khi sao băng sắp tới khu vực màu đen thì một ánh sáng thình lình
xuất hiện, tiếp ngay đó là một vòng sàng, bầu trời có một cái nhẫn kim
cương chói mắt, tiếng động bên ngoài ngày càng lớn, xem ra mọi người cho rằng mặt trời đã thắng lợi.
Người Vân gia đầu thương tâm nhìn tổ sư gia gia bị ánh sáng đó nhẫn chìm từng chút một, cái nhẫn dần biến thành vầng trăng cong, khi trời sáng
lên, mặt trời chiếu ánh sáng xuống mặt đất, tổ sư gia gia cuối cùng
triệt để biến mất giữa ban ngày, người Vân gia không biết kết quả đau
lòng vô cùng, Linh Đang mềm yếu đã khóc hết nước mắt, cho rằng tổ sư gia gia chết rồi.
- Được rồi, tổ sư gia gia đi rồi, tối nay chúng ta vẫn nhìn thấy, không
sao cả, kế hoạch muốn nhìn mặt trời của tổ sư gia gia đã thất bại, cần
phải đợi thêm thời gian, chúng ta nhân cơ hội này ở bên tổ sư gia gia
thêm, lần sau muốn gặp tổ sư gia gia phải đợi bảy mươi sáu năm nữa.
- Phu quân, tổ sư gia gia không chết chứ?
Linh Đang ngây thơ hỏi.
- Cô ngốc, tổ sư gia gia không chết được, sinh mệnh của người so với
chúng ta là vĩnh hằng, trừ khi người phân giải hết trong vũ trụ.
Bất kể Linh Đang có hiểu hay không, Vân Diệp vẫn thấy nên giải thích thì hơn.