- Ta không biết ai xúi bẩy lần bạo động này, ta cũng không có tâm tình mà biết.
- Các ngươi là bách tính, ai làm hoàng đế không liên quan tới các ngươi, các ngươi phải nghĩ cho bản thân, thời Cúc Văn Thái các ngươi sống tốt
hơn, hay là bây giờ các ngươi sống tốt hơn? Các ngươi làm thế là gây
phiền toái cho cả bọn ta lẫn các ngươi, hôm nay dù các ngươi giết hết
bọn ta thì sao?
- Đại quân sẽ tới thôn trang của các ngươi, cha mẹ vợ con các ngươi sẽ
không còn ai sống sót, nên ta không hiểu, vì sao các ngươi làm cái
chuyện ngu xuẩn này?
- Ta biết các ngươi ghét người Đường, nói thật ta cũng ghét các ngươi,
nhà ta ở dưới Thanh Vân sơn, gia cảnh giàu có, lương thực cả năm ăn
không hết, ta lại là quan viên, ở lại nhà sống sướng hơn ở đây gấp trăm
lần, ở nhà không có gió cát, không có cường đạo, không có sói hoang, là
bệ hạ cử ta tới đây chứ ai muốn tới ăn cát?
- Ta chẳng nói đạo lý lớn lao, các ngươi ngoan ngoãn tiếp tục hái bông,
làm hết lao dịch năm nay, sau đó về nhà với vợ con, phải thuộc da thì
thuộc da, phải sấy quả khô thì chuẩn bị sấy, cần mang bông ra phơi thì
mang ra phơi, à nhớ bỏ gai đi, bông có gai và không có gai giá khác nhau đấy.
- Khai xuân thương đội sẽ tới, thời gian giao dịch là một tháng, không
về nhà làm việc, cầm chĩa nhằm vào ta làm gì? Nhanh , đi làm đi, đợi
ngón tay thứ năm của ta gập lại thì không còn cơ hội đâu.
Điền Nguyên Nghĩa xòe một bàn tay ra, một ngón tay gập lại, đám Hồ tử
hơi do dự, ngón thứ hai gập lại, người ở xa bắt đầu đi ra đồng, đến khi
ngón thứ năm gập lại, chỉ còn hai ông già râu trắng.
- Hèn nhát! Dưới Tuyết Sơn không còn anh hùng nữa rồi.
Ông già bi ai nhìn tộc nhân.
Điền Nguyên Nghĩa nhìn hai ông già hồ đồ, buồn bã nói:
- Ông muốn làm gì? Muốn thấy đầu bọn ta bị chặt, sau đó nhìn tộc nhân
của ông bị chặt, mọi người chết sạch ông mới hài lòng chứ gì?
- Ta đoán một chút nhé, con ông nhất định bị đại quân giết chết, trong
nhà cả hai người không còn ai, các ngươi cũng chán sống luôn phải không?
- Lão già khốn kiếp, ông xem những người đang làm việc kia, họ có cha mẹ vợ con phải nuôi, các ngươi không còn vướng bận gì, trước khi chết có
thể xả hận, nhưng bọn họ thì sao?
- Đám anh hùng được tán dương đều là lũ khốn kiếp ích kỷ, nếu có thể làm tộc nhân sống ngày càng tốt hơn thì tất nhiên là đáng tán tụng, như từ
Ba Lạp Hải tới Mạc Lập Hải có kẻ nào mang tới lợi ích cho tộc nhân? Ma
vương người ta sống yên lành trên núi, đánh trống, ca hát, chưa nghe
thấy trẻ con nhà ai bị ăn mất, cho dù thích nhốt công chúa lại thưởng
thức thì liên quan chó gì tới Ba Lạp Hải, Ba Lạp Hải vì thể hiện vũ dũng của bản thân mà đi giết người ta, kết quả ma vương bị giết chết, Tuyết
Sơn đổ, thôn bị tuyết chôn vùi.
- Ta lấy làm lạ, sao các ngươi chỉ tán dương Ba Lạp Hải cứu công chúa về, không ai nghĩ tới những người bị tuyết đè chết?
- Đi đi, hôm nay ta không muốn giết người, ông có thể tiếp tục đi lừa
đám ngốc trong thôn, để họ làm chuyện ngu xuẩn, sau đó ông nấp trong
bóng tối cười trộm, đi đi, đi lừa tộc nhân của ông nạp mạng đi.
Điền Nguyên Nghĩa nói xong tiếp tục nằm xuống đống bông nghĩ chuyện của
mình, hộ vệ hai bên lắc đầu, tiếp tục cầm trường đao tuần thị xung
quanh.
Ông già quay về hái bông, Điền Nguyên Nghĩa nói rất to, nhiều người nghe thấy, những phụ nhân giữ chặt tay nam nhân của mình, để hắn hái bông
cùng mình, không dám để hắn đi.
Điền Nguyên Nghĩa nhìn hai ông già, phát hiện bất kể họ đi tới đâu, đám
đông đều tách ra, cả vùng đất trống chỉ còn hai ông già hái bông, kết
quả cực kỳ thê thảm.
Ngày hôm sau không thấy hai ông già kia xuất hiện nữa, trưởng thôn lâm
thời chọn ra nói với Điền Nguyên Nghĩa, hai ông già kia một treo cổ ở
đầu thôn, một cứa cổ trước một nhi tử.
Điền Nguyên Nghĩa thống khổ nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra nói với trưởng thôn:
- Phái vài người đi chôn họ đi, hiện giờ không đánh trận nữa, bớt chết người nào tốt người nấy.
Trưởng thôn cảm kích vái một cái rồi phái người đi, để lại Điền Nguyên Nghĩa thương cảm nhìn mảnh đất này.
Đám lão binh thì khinh bỉ nhìn Điền Nguyên Nghĩa.
- Mai chúng ta đi nơi khác, chỗ này coi như ổn định rồi, chỉ cần chúng
ta không chèn ép quá đáng, sẽ không có chuyện ám sát như trước kia nữa.
Điền Nguyên Nghĩa phủi cát trên áo, vội vàng quay trở lại xe của mình, chuyện như vừa rồi hắn đã làm năm lần...
Bản vẽ của thư viện được đưa tới, tới cùng còn có một lớp học sinh,
nhiệm vụ của bọn họ là phụ trách đem năm vạn con lạc đà dựa theo bản vẽ
thành lạc đà sắp xếp vào chỗ thích hợp, đồng thời phân bố đều trọng
lượng tòa thành lên mỗi con lạc đà, đây là công tác phức tạp, Công Thâu
Giáp đích thân tới đây. Điểm xuất phát của thành là Cao Xương, điểm cuối là thành Loạn Thạch, chỉ vùng sa mạc này mới thích hợp cho thành di
động qua lại, cũng là khu vực đại quân trú đóng trọng yếu.
Nếu người Hồ đột phá phong tuyến, meo theo Ngô châu tiến vào thảo nguyên Đột Quyết, hoặc công phá Ngọc Môn quan đánh vào Lũng Hữu, chỉ cần một
trong hai khả năng đó xảy ra, Vân Diệp chỉ có tự sát tạ tội.
Thành lạc đà đã trở nên quá quan trọng, không cho phép làm nhanh, dù
không thể phát huy khả năng lớn nhất, cũng phải có tác dụng uy hiếp kẻ
địch, có lẽ còn có thể ép người Đột Quyết sớm tây tiến.
Vân Diệp không thể làm gì thành Toái Diệp, Đát La Tư, A Lạp Mộc Đồ, đại
quân không thể tới đó, chỉ cần đi là đằng sau đạo tặc sẽ nổi lên, phiền
không kể siết.
Phương pháp của Vân Diệp được Lý Nhị khẳng định, cho rằng là biện pháp
tốt có thể tham khảo cho các địa khu được đế quốc chiếm lĩnh, lệnh binh
bố chỉnh lý chiến thuật, chiến lược của Vân Diệp phân phát cho các ki mi châu.
Lý Tịnh cho rằng Vân Diệp có thể mau chóng ổn định cục diện ở Định châu
rối ren, có thể xưng là tướng được rồi, trước kia ông ta cho rằng Vân
Diệp nắm một hạm đội đã là giỏi lắm rồi, trên lục địa làm tới giáo úy
cũng là đề cao y, ba trăm người của mình có thể đánh bại một nghìn người của Vân Diệp, mà còn chẳng tốn mấy thời gian, đánh giá này cả Trình
Giảo Kim cũng không phản bác.
Trong mắt Lý Tịnh, Vân Diệp sở dĩ đánh đâu thắng đó là ỷ vào sự thông
minh, luôn nghĩ ra biện pháp không ai ngờ tới, phát huy vũ khí tới cực
hạn, còn nhắc tới chiến lược, chiến thuật không hề có.
Đầu óc thông minh là thứ thứ không đáng tin cậy nhất, chỉ cần một ngày
nào đó đầu óc có vấn đề là mấy vạn đại quân theo thống soái vào Quỷ môn
quan. Lý Nhị cũng nghĩ thế, cho nên chiến trường chín quy chưa bao giờ
dùng tới Vân Diệp, chỉ những nơi cần mạo hiểm, cần vận may mới để Vân
Diệp thẳng tay làm, trong binh pháp đó gọi là dùng kỳ binh.
Năm nghìn dặm sa mạc nếu giao cho Lý Tịnh, ông ta cần ít nhất ba mươi
vạn tinh binh, ít hơn là khỏi đánh, Lý Nhị nghe câu này mắt thiếu chút
nữa lồi ra, toàn bộ Đại Đường cũng chỉ có năm mươi vạn tinh binh, nếu
giao cho Lý Tịnh ba mươi vạn thì mình còn ngủ yên được không?
Thành lạc đà xuất hiện làm Lý Nhị mừng vô kể, không chỉ một lần nói với
Trường Tôn thị, Vân Diệp là cái hạt đậu, không ép không ra dầu. Sa mạc
xuất hiện một tòa thành di động, loại người nào mới nghĩ ra được? Trừ
Vân Diệp không còn ai khác. Lý Nhị từng lấy thành lạc đà ra cười Lý
Tịnh, hỏi ông ta có tòa thành như vậy, năm vạn người có khóa chặt được
biên ải không?
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt bất lực của Lý Tịnh là Lý Nhị lại thấy mình
thật thánh minh, có thành lạc đà, dù kẻ địch lẻn ra sau lưng cũng chẳng
sao, đóng cửa đánh chó mà thôi.