Đường Chuyên

Chương 29: Q.20 - Chương 29: Phản kháng




- Đại soái, sau này chúng ta phải sống trên lưng lạc đà à?

- Đúng thế, khả năng hơi nặng mùi một chút, nhưng đành chấp nhận vậy, thành trì của chúng ta phải di chuyển trên sa mạc, chúng ta đành sống trên lực lạc đà. Thành lạc đà không thể chỗ nào cũng tới được, chỉ cần kỵ binh của chúng ta tác chiến trong khu vực cách thành lạc đà ba trăm dặm thì không cần mang nhiều vật tư tác chiến, chỉ mang lương khô cho hai ngày là đủ. Dựa lưng vào thành lạc đà, chúng ta có thể yên tâm mà tác chiến. Ha ha, dù là Diêm La điện thì lão tử cũng dám dẫn các ngươi xông vào.

Nghe Vân Diệp giảng giải, các quân sĩ bên cạnh cũng cười theo, sự thực là thế, bọn họ chưa bao giờ hoài nghi sức chiến đấu của mình, có kẻ ngốc cũng biết mình dựa lưng vào thành tác chiến chiếm lợi thế lớn ra sao, dù không may bị địch bao vây, mình không về được thành, lúc đó chuyện làm người ta hưng phấn nhất xảy ra, thành tự tới bên mình ..

Giảng giải cho binh sĩ nghe tính tất yếu của thành lạc đà và biết chữ xong, Vân Diệp quay trở lại lều soái, Phạm Hồng Nhất và Điền Nguyên Nghĩa đang đợi, thành lạc đà không phải một sớm một chiều có thể kiến thiết ra, chưa nói cái khác, chỉ riêng vấn đề chuyển hướng đã làm người ta đau đầu. Tây Vực địa thế phức tạp, chỗ thành tới phải bằng phẳng, không thể con thì đi trên đường, con thì đi dưới hố, thế còn ra thành quái gì nữa.

Cho nên dây an toàn vô cùng quan trọng, đường đi cũng quan trọng, chỉ cần tòa thành này có thể di chuyển trái phải hai nghìn dặm, Vân Diệp cho rằng đại quân có khả năng phong tỏa chết khu vực này, dưới sự phối hợp của tình báo, khi người Hồ xông tới sẽ phát hiện trên đường chúng đi có một tòa thành lớn như hổ đói rình mồi chờ đợi.

Đó là tình hình lý tưởng, hiện thực làm sao hoàn mỹ được như thế, chỉ trong thực tế kiểm nghiệm mới biết nó có tác dụng không, có thỏa mãn nhu cầu chiến tranh không? Hiện Vân Diệp chỉ tính tới tác dụng thành lạc đà có thể giảm bớt nỗi khổ bôn ba của binh sĩ.

Mong rằng nghiên cứu của thư viện mang tới tin lành cho mình, Vân Diệp gần như muốn chắp tay xin ông trời nể mặt mình rồi.

Chiết La Mạn sơn vẫn tuyết trắng phau phau, dưới mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt, hiện Vân Diệp không lạ thứ ánh sáng chói mắt này nữa, Vô Thiệt đã dễ dàng làm ra nó, sau đó thu lại, lão già này như có được cái đèn pin, đang hưng phấn nghịch nút bấm, lúc bật lúc tắt như tên ngốc.

Vân Diệp cho rằng thứ này nói không chừng có phóng xạ, y nghi ngờ tất cả những thứ đá có khả năng phát sáng, cách tường nhìn Vô Thiệt tắm trong ánh sáng như thần tiên, liền dặn Na Nhật Mộ không được tới gần Vô Thiệt trong vòng mười trượng. Y không muốn sau này Na Nhật Mộ sinh ra thằng ngốc mặc quần sịp bên ngoài.

Na Nhật Mộ hiện cực kỳ coi trọng bụng mình, lời phu quân chưa bao giờ sai, nếu nói ánh sáng trắng kia hại tới nàng, nói không chừng nàng không nén được tò mò đi xem, nhưng nói nó hại tới đứa con trong bụng, là bảo sao nàng nghe vậy, tránh Vô Thiệt thật xa. Làm Vô Thiệt khi ăn cơm cứ hỏi vì sao từ lúc nhập đông không thấy Na Nhật Mộ đâu.

Vô Thiệt không bị rụng tóc, da cũng không nhăn, Vân Diệp bắt mạch cho ông ta phát hiện, ông già này khỏe tới mức không thể khỏe hơn, mạch đập khỏe tới mức làm Vân Diệp vô cùng ghen tỵ.

Ông ta nói là mình sau khi tắm thần quang liền ngủ tốt, tinh thần phấn chấn, có thể đấm chết một con trâu, tóm lại luôn lấy thân thể thực nghiệm chứng minh ánh sáng kia là thứ tốt, hi vọng Vân Diệp rảnh rỗi chiếu một ít.

Kiếp trước có ánh sáng gì chưa chiếu qua? Loại nhìn rõ cả xương cũng chiếu qua vài lần rồi, đến bác sĩ cũng chẳng muốn chiếu nhiều loại này, mong Vân Diệp tiếp nhận á, có mà nằm mơ.

- Sao lại có hại cho thân thể? Lão phu chiếu cả mùa đông có sao đâu, ngươi xem, tinh thần khỏe khoắn thế này, cảm tưởng bệnh ngầm đều không thuốc mà lành, đây là thần quang, chỉ có thể gặp không thể cầu. Viên Thủ Thành suốt ngày muốn tới thiên trì tìm thần tiên, nhưng không biết thần tiên ở ngay bên cạnh, tiểu tử, đó là cơ duyên, có duyên đá một cục đá cũng tìm ra vàng, vô duyên đi mòn gót sắt cũng uổng công, sao ngươi lại không biết trân trọng.

Vô Thiệt hơi giận rồi, bắt đầu thuyết giáo:

- Cơ duyên này là của ông, thích chiếu thì cứ chiếu, dù sao cũng chín mươi rồi, ta còn chưa tới ba mươi, muốn sống thêm vài năm nữa, nói không chừng sau này có thể ăn cơm cùng bàn với thần tiên. Nếu chẳng may ông chiếu bạch quang thành thần tiên có khác gì ta thành thần tiên, chỉ cần người nhà ta thành thần tiên là ta vui rồi.

Vô Thiệt thấy Vân Diệp vẫn dửng dưng, có chút chán nản:

- Lão già Lưu Phương không ở Tây Vực, nếu không cùng lão hữu tắm thần quang, đánh cờ uống trà dưới thần quang, đó mới là cực lạc nhân gian, đáng tiếc.

- Không tiếc, chẳng biết vì sao Lão Lưu nổi hứng dẫn thương đội nhà ta tới Đát La Tư, ta mới nhận được tin, khi nào ông ta về Bắc Đình, hai người có thể cùng uống trà tán gẫu tắm thần quang rồi.

Vân Diệp đủng đỉnh nói ra tin tức về Lưu Phương, ông già lập vui mừng, uống cạn chén trà, chắp tay sau lưng cười nhạo Viên Thủ Thành, hiện ông ta chỉ có thú vui đó và chiếu thần quang nữa thôi.

Niềm vui lớn nhất của Phạm Hồng Nhất là đại soái nói tích trữ dầu hỏa thế là đủ, thực ra là không có chỗ mà chứa nữa, hắn liền bỏ hạn chế, cho thương nhân dùng năng lực lớn nhất sản xuất dầu hỏa, đám thương nhân vì kiếm tiền tứi cả mạng cũng không cần, giữ mùa đông mà đội lạc đà vẫn qua lại.

Cao Sơn nhiều bông, nhưng không ai thu hoạch, bông trắng phau phau khắp núi đồi, Điền Nguyên Nghĩa xua bách tính đi hái bông giữa mùa đông, thứ sâu lười, mùa thu không biết lao động, đem bông lãng phí ở đây, không biết giá bông ở Đại Đường à?

Nghe đại soái nói bông là vật tư quân sự ắt phải có của thành lạc đà, hắn chưa bao giờ hoài nghi lời đại soái, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được.

Giáo úy từ Lâu Lan trở về nói, già trẻ nhà mình đã tới Ngọc Môn Quan, điều này làm hắn yên tâm không ít, chỉ cần nhập quan là không cần hộ tống nữa rồi.

Lấy từ trong lòng ra một cái bình bạc uống ngụm rượu mạnh, phả ra một hơi, đây mới là cuộc sống, Điền Nguyên Nghĩa lẩm bẩm rồi nằm xuống đống bông, ngửa mặt nhìn trời xanh mây trắng, cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều mang hơi ấm.

- Hoa ơi vì sao đỏ như thế, vì sao đỏ như thế, đỏ như ngọn lửa đang cháy, đỏ như ngọn lửa đang cháy, tượng trưng cho hữu nghị và ái tình thuần khiết ...

Na Nhật Một mặc vày lụa, đeo khăn che mặt, hát bài ca dao êm ái, làm đám quân sĩ ngồi quây quanh đống lửa ngất ngây, chỉ dưới bầu trời xanh lam này, con chiền chiện Na Nhật Mộ mới sống lại.

Nếu bị Tân Nguyệt biết nàng hát cho quân sĩ nghe, nàng sẽ bị đánh chết, Vân Diệp lại thích Na Nhật Mộ thể hiện phong thái ngày xưa, y cho rằng nữ tử thảo nguyên phải như thế, tình cảm nóng như lửa, dẻo dai kiên cường nhưu da trâu già.

Bài hát này là Vân Diệp dạy cho Na Nhật Mộ, rất nhanh truyền khắp dưới chân Thiên Sơn, khiến cho Điền Nguyên Nghĩa nằm trên đống bông cũng nghe thấy bài ca triền miên uyển chuyển này.

Nếu không có chiến tranh tốt biết bao, Điền Nguyên Nghĩa si mê nghĩ.

Kỵ binh luôn xuất hiện từng đội, nếu đi đơn độc, nói không chừng sẽ mất tích, Điền Nguyên Nghĩa bực mình lắm, đám người này nghĩ cái gì thế, ngươi giết một người, sau đó đại quân bao vây thôn, cuối cùng tới dê cũng giết mới thôi, tội gì khổ thế, trước khi làm không biết nghĩ à?

Đám người Hồ hái bông trong ruộng cầm chĩa gỗ vây tới, bọn chúng muốn làm cái gì? Bên cạnh mình còn có năm mươi binh sĩ, còn là lão binh, nghe nói từ Huyền giáp quân ra, mấy trăm người chưa đủ cho họ giết.

Đám người này đều là thân vệ của đại soái, đừng thấy tóc hoa râm mà xem thường, chúng định giết đám người mình, sau đó về nhà, đại quân tới liền nói không biết gì hết sao?

Đám người này nghĩ gì thế? Chẳng lẽ đại quân rãnh rỗi nghe chúng giải thích? Quân tư mã đi phân biệt lương dân và bạo dân à? Đây là quân đội, không phải nha môn, bọn họ giết người xong mới viết báo cáo, có khi còn chẳng viết ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.