Đi vào tân phòng, Địch Nhân Kiệt luôn cảm thấy thân thể mình có gì đó
không ổn, nhìn Tiểu Vũ dưới ánh nến đỏ đẹp không gì sánh bằng, sao còn
để ý thân thế bất thường, dù có cũng mặc.
Uống rượu giao bôi, khó khăn lắm mới đợi hỉ nương đóng cửa lại, Tiểu Vũ
lập tức cởi áo hỉ, tháo trang sức trên đầu, quá nặng, trước kia nghe
Tiểu Nha thêu áo cưới dùng ba cân chỉ vàng, đẹp thì đẹp đấy, nhưng mặc
vào nặng trịch, đầu không còn chỗ cắm trang sức nữa, xoa cái cổ mỏi nhừ, chuẩn bị bảo Địch Nhân Kiệt bóp vai cho mình.
Thấy địch Nhân Kiệt chống cằm trên bàn nhìn mình không chớp mắt, không
khỏi xấu hổ, ngồi bên giường cúi đầu thấp thỏm đợi thời khắc mỹ hảo tới.
Đợi một lúc, Địch Nhân Kiệt vẫn như thế, Tiểu Vũ bày ra dáng vẻ quyến
rũ, hi vọng đánh động tên ngốc, một tuần hương qua rồi sao không thấy
động tĩnh gì.
Tiểu Vũ nhảy dựng lên, tới bên Địch Nhân Kiệt định vỗ hắn một cái, ngây
ra cũng không cần ngây như thế, đi nửa đường mới phát hiện bất thường,
không phải hắn đang ngây n gười, mà là hôn mê rồi ...
- Bàng Thi Nhi! Ta muốn giết ngươi!
Kiểm tra xong phát hiện Địch Nhân Kiệt không có nguy hiểm sinh mạng, chỉ bị người ta dùng thuốc mê, lưng hắn có hai cái gai, bên trong toàn
thuốc mê, chỉ cần đâm vào thịt sẽ dần dần ngấm vào cơ thể, da bị gây tê
không thấy bất kỳ cảm giác nào.
Tiểu Vũ thông minh ngay lập tức nghĩ tới Bàng Thi Nhi, cho nên tiếng rít của nàng vang vọng bầu trời Địch phủ.
Hàn Triệt không hiểu vì sao muội muội phải vội vã rời đi, khi đội xe tới Hạn Nguyên, Bàng Thi Nhi như nghe thấy tiếng gào của Tiểu Vũ, mỉm cười
nói:
- Thực ra không có gì, nếu tối nay chúng ta không đi, mai sẽ phiền toái.
- Phiền toái gì?
Hàn Triệt truy hỏi:
Bàng Thi Nhi không đáp nữa, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, thở dài bỏ rèm xe xuống, ẩn mình trong bóng đêm, có lẽ đây là lần cuối nàng tới
Trường An. Tòa thành kia đã in sâu trong lòng nàng, còn có một thiếu
niên thanh y cách lỗ chó hỏi nàng có cần chút kẹo ngọt không?
Hàn Triệt ngây ra một lúc rồi quát lớn, thúc xe ngựa chạy thật nhanh, lớn tiếng hát tình ca dưới Tuyết Sơn cho muội muội nghe.
Tiểu Vũ đã nắm giữ đại sự trong nhà đã năm ngày, Địch Nhân Kiệt vẫn chưa muốn tới Đại lý tự nhậm chức, ở trong thư phòng không ra, dù Tiểu Vũ và mẫu thân khuyên giải thế nào cũng không ăn thua.
Một mình hắn nằm trên bàn, lấy móng tay cào sơn be bét, sao nhìn ai được nữa? Đường đường nam nhi đêm tân hôn lại thượng mã phong, còn thấy ai
được nữa, lúc này hắn giống Vân Thọ, rất muốn đi Bắc Đình ăn cát.
Đây là lời đồn ở phường Sùng Nhân, nhi tử Địch gia đêm tân hôn mời đại
phu chẩn bệnh, đêm tân hôn còn có thể bệnh gì? Nhất là tân nương là mỹ
nhân có tiếng ở Trường An.
Địch gia ra sức giải thích, nói tân lang bị ám toán, đại phu cũng nói thế, giúp Địch Nhân Kiệt thanh minh.
Nhưng ai tin, ám toán sao nghe vừa tai bằng thượng mã phong?
Địch Nhân Kiệt lúc này cảm thấy người xung quanh ai cũng nhìn mình quai
quái, thậm chí mẫu thân còn lén hỏi chuyện khuê phòng có hài hòa không?
Nếu là người khác hỏi, có khi hắn đã giết rồi, không thấy Tiểu Vũ kẹp
chân đi hai ngày liền à?
- Hoài Anh huynh, tiểu đệ biết gần đây sức khỏe huynh không tốt, chuyên
môn tới thăm. Không biết đã bắt được kẻ ám toán chưa, thủ đoạn gian tặc
quá kín, nhất thời chưa bắt được là bình thường. Gia phụ làm quan ở Trừ
châu, nơi đó nhiều hổ, năm ngoái chuyên môn đưa về hai con, vốn chuẩn bị tặng lão đại nhân dùng, hiện Hoài Anh huynh bệnh nặng, thôi để huynh
dùng trước, còn lão đại nhân kiếm sau vậy.
Lời của Thẩm Công Hải nghe thì đầy tỉnh cảm, đầy đồng tình, nhưng vết
bầm trên mặt còn chưa tan, đó là do hôm thành thân bị đám phụ nhân đánh, coi như là bằng hữu tình nghĩa, nhưng Địch Nhân Kiệt chỉ muốn bóp chết
tên khốn kiếp này.
- Ta bị trúng ám toán, không phải bị dương hư, không cần dùng hổ tiên.
Địch Nhân Kiệt nghiến răng nói:
( hổ tiên: Vị thuốc, dái hổ sấy khô)
- Tất nhiên là không phải, ai còn trẻ mà phải tẩm bổ chứ, ta mang đến để huynh ăn thay thịt, hôm qua tiểu đệ tới Yến Lai Lâu thể hiện thần uy là dựa vào món này đấy, huynh thử là biết.
Không thảo luận chuyện này nữa, nếu không Địch Nhân Kiệt thấy mình phạm pháp mất, lảng đi:
- Ngươi ở hộ bộ có nghe nói lương thảo cho Bắc Đình năm sau khi nào lên đường không?
- Đi rồi, công văn của hộ bộ phát ra một tháng trước, giờ cả nước chỉ có nơi đó khẩn cấp, ai dám trì hoãn, nhưng số lượng quá lớn, đoán chừng
cần cùng lạc đà chuyên chở.
- Ta tới mục trường nuôi lạc đà rồi, khiếp thật, năm vạn con, ngươi nói
xem tiên sinh dùng số lạc đà này xây thành sẽ to lớn thế nào. Thực muốn
đi Bắc Đình xem một chuyến.
Địch Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng là nằm ngoài tưởng tượng, ý tưởng của gia sư đúng là làm người ta chấn động, một tòa thành lớn chầm chậm di động trong sa mạc, ngoài là
lạc đà mặc giáp, trong là quân trận, bên trên là nỏ tám trâu, khác nào
mang chiếc Đại Đế lên lục địa, có tòa thành tiến có thể công, lui có thể thủ như thế trên sa mạc, còn ai có thể là địch thủ được nữa.
Thẩm Công Hải gật đầu:
- Không chỉ thế, hoàng hậu nương nương và các lão quốc công còn bôn ba
khắp nơi tìm lạc đà, một tháng nữa, số lạc đà sẽ tiếp tục tăng thêm hơn
một vạn, đoán chừng toàn bộ lạc đà trong nước tập trung ở đây rồi.
Hàn huyên một hồi, cuối cùng đem Thẩm Công Hải lành lặn tiễn ra khỏi
nhà, Địch Nhân Kiệt nhìn mặt trời rực rỡ, thở dài vào thư phòng cầm sách đọc.
Tiểu Vũ đi vào, thấy phu quân không vui, ngồi lên đùi Địch Nhân Kiệt, ôm cổ hắn:
- Có phải thượng mã phong hay không thiếp biết rõ, sao phải giận dỗi mấy lời đồn đó, năm xưa sư phụ bị đủ loại đồn đại ác ý có như chàng đâu.
Địch Nhân Kiệt bỏ sách xuống:
- Ta chỉ nghĩ không thông vì sao Bàng Thi Nhi làm thế, hủy thanh danh của ngươi ta vui lắm à? Nếu là đùa thì quá đáng rồi.
Mặt Tiểu Vũ tức thì sầm xuống, nhéo tai Địch Nhân Kiệt:
- Chàng không biết thật à?
Địch Nhân Kiệt hoang mang lắc đầu, hắn đúng là không biết.
Tiểu Vũ thấy vẻ mặt Địch Nhân Kiệt không giống giả vờ, buông tay ra:
- Đồ ngốc, Bàng Thi Nhi thích chàng, ngày chúng ta thành thân nổi giận
phát cuồng, nhìn chàng qua cửa đón thiếp, nàng ấy lại cầm gậy hoa đánh
phù rể, nghĩ cũng thấy đáng thương, làm chuyện quá đáng chẳng có gì lạ,
đổi lại là thiếp chàng đoán xem sẽ có chuyện gì?
Tiểu Vũ cười lộ ra hàm răng trắng muốt, Địch Nhân Kiệt lại bất giác rùng mình.
Trình Xử Mặc mang đội lạc đà lên đường, lưng lạc đà chở đầy các loại vật tư, hướng về phía Bắc Đình. Nhiệm vụ hộ tống lần này không được phép có sai sót gì, tới Ngọc Môn Quan, đại quân của Tô Định Phương sẽ xuất
phát, đưa lạc đà tới tận Cao Xương.
Vân Diệp ở Bắc Đình không có việc gì làm, đại quân không nhúc nhích
được, trừ bụng Na Nhật Mộ to lên thì không có chút thành quả nào.
Chủ soái nhàn tản, nhưng các chúc quan thì mệt chết, lựa chọn trong quân sĩ những người hiểu tính động vật, dạy họ làm sao điều khiển lạc đà
hiền lành, đó là bước đầu, trị bệnh cho lạc đà mới làm đám quân sĩ mù
chữ đau đầu, không biết chữ, làm sao đọc được báo cáo?
Thế là lớp xóa mù mở ra, Vân Diệp ngang ngược giao nhiệm vụ không thể
hoàn thành cho Ngũ lễ tư mã, cho rằng đó thiên chức của hắn, Lão Phạm
không ngờ tới một ngày mình đi làm tiên sinh.
Chỉ cần người biết chữ đều phải làm tiên sinh, Vân Diệp cũng không ngoại lệ, thế là có cảnh kỳ quái xuất hiện ở Bắc Đình.
- Đội chính, ngài chém chết ta đi, ta học không nổi, ông trời ơi, sĩ tốt mà còn phải biết chữ, ta sống trong quân mười lăm năm rồi, quen cầm
đao, cầm bút là run tay, ngài tha cho ta được không?
Đối Chính tìm mặt tóm cổ áo bộ hạ:
- Một ngày học năm chữ, đây là quân lệnh, ngươi biết thế nào là quân
lệnh không? Không hoàn thành là chặt đầu, con mẹ nó biết lão tử đang xem cái gì không? Là binh pháp, từ khi nào mà đội chính phải biết binh
pháp? Ta thương ngươi thì ai thương ta?