Có một người đi, những người khác cũng đứng dậy chuẩn bị đi, lão nông là
người ôn hòa nhất, cười mỉm cưỡi xe trâu đi, đạo sĩ kỳ lạ nhất, ông ta
đi trên mái nhà.
Chỉ mỗi phiên tăng còn đang gặm xương ngan, Tiểu Vũ phát hiện, ông ta ăn cả xương, phiên tăng ăn xong niệm một câu kinh văn, đứng dậy dùng âm
điệu kỳ quái hỏi:
- Khổng Tước Minh Vương đâu?
Tiểu Vũ lắc đầu, nàng thực sự không biết, năm xưa người đó bị Lưu Tiến Bảo vác tới xưởng rượu, cho vào lò thiêu thành tro rồi.
- Đĩa quang minh bị vỡ làm đôi, ta tìm được một nửa, cho ta biết nửa còn lại ở đâu? Lão tăng tự đi lấy.
Phiên tăng nói rất hùng hồn, không biết ỷ vào cái gì mà lớn lối ở đây.
Lý Cương liếc nhìn Đơn Ưng, thấy hắn cúi đầu không nói, thở dài một
tiếng liền bị Tiểu Vũ đẩy ra ngoài, cửa còn chưa đóng đã nghe thấy tiếng quyền cước xé gió.
- Hôm nay là ngày đại hỉ, ài, một ngày lành như thế mà bị hủy rồi.
Lý Cương vỗ tay Tiểu Vũ, rất tiếc nuối:
- Lý gia gia, có sao đâu, hôm nay Tiểu Vũ mặc váy đỏ, có thêm chút máu
mới cát tường, chuyện đĩa quang minh sư phụ có kể, nói đó là thánh vật
của Bái hỏa giáo, bị sư phụ chém làm đôi, đây là mối thù không chết
không thôi. Hôm nay phiên tăng này đã nói tới, vậy đừng mong còn sống
nữa, gia gia nói xem, Đơn Ưng cô phụ và Hàn Triệt thần vương có đánh
được phiên tăng không?
Lý Cương nghĩ một chút rồi nói:
- Lý Thạch nói với ta, nếu như trên đời này có ai leo lên được cực hạn
của võ học thì đó là Đơn Ưng và Vô Thiệt, cả Hàn Triệt và Hi Đồng đều
không thể. Nên con đừng lo, cứ yên tâm làm tân nương đi, con xem, xe
ngựa của Tiểu Kiệt đã tới rồi.
Lão Triệu thay Tiểu Vũ đẩy xe của Lý Cương:
- Tiểu nương tử đừng lo, người của xưởng rượu đã tới, sẽ xử lý ổn chuyện này. Lão nô còn chưa chúc mừng tiểu nương tử, đây là khăn gấm do tiểu
nữ nhi nhà lão nô thêu, tay nghề hơi vụng, xin tiểu nương tử chớ chê.
Tiểu Vũ nhận lấy khăn gấm tạ ơn Lão Triệu, thấy mấy lão nhân của xương rượu đẩy một cỗ xe đi tới tiểu viện.
Gia thần Lão Đàm vào tiểu viện, bảo người khác đợi, thấy cô gia đang
cùng khách uống rượu, bên giá giết lợn có treo một người, còn chưa chết, ngực khẽ phập phồng, màu đen từ miệng chảy ra, phổi đã bị đánh vỡ,
người này chết chắc.
- Hỏi rõ xem có đồng bọn không, sau đó cho vào lò thiêu đi.
Đơn Ưng bảo một câu rồi tiếp tục cùng Hàn Triệt uống rượu:
Địch Nhân Kiệt hôm nay mặt mày sáng láng, cưỡi trên ngựa đắc ý vô cùng,
không chịu nổi mẫu thân cầu khẩn, ép đánh phấn, mặt trắng môi đỏ, thế mà bên đường còn có người khen hắn là nhân tài.
Đợi ở cửa rất lâu mà không mở, thế là Thẩm Công Hải ở bên cạnh liền cao
giọng đọc thơ, hôm nay hắn chuyên môn mặc giáp da bên ngoài, phù rể lần
này không dễ dàng, nhất là phụ nhân Vân gia, ác danh vang vọng.
Còn chưa đợi Thẩm Công Hải hối lộ gác cửa thì cửa mở ra, bên trong toàn
là phụ nhân mặc lễ phục, sống lưng hắn ớn lạnh, đám phụ nhân chẳng hề
hứng thú với tiền bạc hắn chuẩn bị, chỉ cần nhìn bộ mặt háo hức của họ
là biết hôm nay khó thoát được kiếp nạn.
Đây là một cái hủ tục, tân lang có lẽ không bị ăn đòn, chủ yếu là vì
nghĩ cho tân nương, đánh tượng trưng vài cái là qua, nhưng phù rể thuần
túy là bao cát, quan hệ không tốt, đánh chết cũng không làm việc này.
Địch Nhân Kiệt hưng phấn đi qua cửa phủ vào tìm lão bà của mình, hắn
không phát hiện Bàng Thi Nhi ôm một cái gậy hoa nhỏ đang cười duyên với
mình, lúc này còn để ý gì nữ nhân khác được nữa, người đã ăn mấy gậy
không nặng không nhẹ, mặc dù có thứ gậy mang cả gai, Địch Nhân Kiệt cũng kệ, cho rằng đám nữ nhân nghĩ ra trò mới.
Thẩm Công Hải kiếm cái mũ sắt đội lên đầu rồi xông vào, gậy trút xuống
như mưa, mũ sắt kêu coong coong, không biết phụ nhân nào chơi xỏ mình,
gạt ngã, sau đó đánh lên mông, giáp da không bảo vệ được mông.
Bàng Thi Nhi nhân lúc Địch Nhân Kiệt bái kiến Tân Nguyệt và Trình Xử Mực lén lút lên tú lâu của Tiểu Vũ, ngồi ở cửa nhìn hỉ nương trang điểm cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ mỉm cười với Bàng Thi Nhi.
Mình là người thắng lợi, khi ở thư viện Bàng Thi Nhi chú ý tới Tiểu Kiệt không phải tầm thường, nhưng vô ích, Tiểu Kiệt vẫn thích mình, sư phụ
nói không sai, mình chỉ có thể gả cho Tiểu Kiệt.
- Thi Nhi, muội tới rồi, hôm nay tỷ tỷ xuất giá, chua xót vô cùng, không biết muội có người trong lòng chưa?
- Chưa có, tỷ cướp mất rồi, thứ thừa lại muội không thèm.
Tiểu Vũ cười càng tươi, có ý tốt khuyên giải:
- Không được, nữ nhân phải qua cửa ải này, nam nhân tốt trong thư viện nhiều lắm, muội cần gì phải khổ thế.
- Muội tặng tỷ tỷ một phần đại lễ, hi vọng tỷ tỷ thích.
Tiểu Vũ để hỉ nương đang vẽ mặt cho mình ra, nắm tay Bàng Thi Nhi:
- Muội đừng đi tuyết nguyên truyền giáo nữa, sức khỏe muội không tốt,
phải chăm sóc bả thân, đây là áo của ta, muội mặc chống phong hàn.
Nói rồi lấy trên giá một cái áo lông chồn, khoác lên người Bàng Thi Nhi, vô cùng tình cảm.
Bàng Thi Nhi cười cảm tạ Tiểu Vũ, rời tú lâu liền ném áo lông cho thị
nữ, nói là thưởng, mặt đanh lại, nắm chặ lan can, một lúc lâu sau mới
thở đều trở lại, nói qua kẽ răng:
- Lễ vật của ta là cho ngươi một đêm tân hôn khó quên.
Tân Nguyệt mang miệng đầy hơi rượu tới gặp Tiểu Vũ, đây vốn là quyền lợi chỉ mẫu thân mới có, nhưng mẫu thân của Tiểu Vũ đã là thứ thiếp, sau
này Tiểu Vũ không muốn mất thân phận chỉ có thể do Tân Nguyệt tới xem
trang điểm.
Nhìn từ trên xuống dưới một lượt, Tân Nguyệt cười như hoa nở, khoác tay Tiểu Vũ, cứ như Tiểu Vũ là khuê nữ của nàng vậy.
- Vốn phải do mẫu thân ngươi tới, nhưng bà ấy sống chết không chịu, nhờ
ta thay mặt, ngươi phải hiểu đây là nỗi khổ tâm của mẹ ngươi, đừng
trách. Có điều không sao cả, ngươi từ lúc chín tuổi đã tới nhà, sư nương nhìn ngươi lớn lên, ta thay mẫu thân ngươi cũng không có gì không ổn.
Tiểu Vũ phủ phục trong lòng nói mấy câu biểu thị cảm kích, ý tứ là không muốn xuất gia, Tân Nguyệt nghiêm chỉnh giáo huấn một phen, lấm lét nhét một bức xuân cung vào chăn Tiểu Vũ, lát nữa cái giường này sẽ thành một phần của hồi môn đưa tới tân phòng.
Của hồi môn của Tiểu Vũ rất hoành tráng, không kém của Thì Thì chút nào, Tiểu Nha xem qua đắc ý nói không bằng của nàng, chẳng những Tân Nguyệt
tối sầm mặt, Tiểu Vũ cũng rất muốn bịt miệng Tiểu Nha.
May mà hôn lễ diễn ra rất thuận lợi, Lý Thừa Càn phái lễ quan tới chủ
trì, Tiểu Vũ được Vân Thọ vui sướng cõng ra xe ngựa, với Vân Thọ mà nói, Tiểu Vũ gả đi thực sự là chuyện quá sung sướng.
Cho nên nó rất hăng hái.
Tiểu Vũ nằm trên lưng Vân Thọ, ghé vào tai nói nhỏ:
- Thằng bé béo, đừng có đắc ý, sư nương đồng ý giữ lại tú lâu cho tỷ
rồi, thư phòng của sư phụ vẫn do tỷ sử dụng, đệ không đối xử tốt với Hạ
Lan thì hừ.. !
Vân Thọ muốn hỏi tỷ đã xuất giá rồi sao còn ở lỳ trong nhà, Tiểu Vũ
không cho nó cơ hội, rèm xe hạ xuống làm Vân Thọ không tiện nói.
Về tới Địch gia, trống dọn phố vang lên, khách khứa lục tục rời đi,
không đi thì lát không đi nổi nữa, chỉ có chí thân và hàng xóm ở lại.
Nụ cười trên mặt Địch Tri Tốn cả ngày chưa biến mất, phu nhân của ông ta cũng thế, hai đứa đệ đệ cũng thay áo mới nghênh đón tẩu tẩu của mình
tới.
Nhìn đôi người ngọc hành lễ dâng trà, Địch Tri Tốn nghiêm mặt giáo huấn
vài câu lại bắt đầu cười ha hả đi tìm đồng liêu khoe khoang, nhi tức phụ chẳng những đẹp như tiên, trí tuệ cũng đứng hàng đầu ở Trường An, ông
chẳng còn gì không hài lòng nữa.