Hàn Triệt do dự một hồi mới nói:
- Ta ở Linh châu gặp được một nữ nhân rất tốt, tuy nàng là ca cơ ở thanh lâu, nhưng con người không tệ, bọn ta ở bên nhau một thời gian, hiện
giờ có lẽ nàng ấy sắp sinh rồi, Bàng Chuẩn thúc gác ở bên, thúc ấy sẽ
không cho nàng ấy nhìn thấy con mình, sẽ đưa thẳng về cho ta. Nếu đứa bé thông minh, mọi thứ chúng ta làm đều có ý nghĩa, nếu không điều chúng
ta làm chỉ để người khác hưởng lợi.
- Ai hưởng lợi?
Bàng Thi Nhi tò mò hỏi, nàng chỉ làm thần nữ năm năm, sau đó ca ca sẽ
cho nàng tự sống theo ý thích, ca ca sẽ chọn thần nữ khác, chuyện Bạch
Thạch cung sẽ không liên quan tới nàng.
- Rất có khả năng là một tên béo, chỉ cần nó bái ta làm sư phụ, tất
nhiên sẽ kế thừa tất cả, có điều khả năng người ta không muốn, cha nó có thành kiến với chúng ta.
- Cho táo ăn còn chê hạt to, ca ca muội là nhân kiệt một đời, văn võ
song toàn, còn xuất thân danh môn, Bạch Thạch cung có từ thời thần
thoại, dù nhận hoàng tử cũng đủ tư cách, là kẻ nào không biết tốt xấu
như thế?
Bàng Thi Nhi ghét Bạch Thạch cung trước kia, nhưng dù nó thế nào cũng là nhà của mình, nàng có thể ghét, người khác mà xem thường sẽ chạm vào
vảy ngược của nàng.
- Vân Thọ, thẳng con béo của Vân Diệp, nhìn tướng mạo là biết thằng tiểu tử có số đại phú đại quý. Bạch Thạch cung chúng ta có lịch sử lâu đời,
nhưng gia thế người ta cũng không kém, thư viện Ngọc Sơn một nửa là của
người ta, cả hoàng gia cũng thừa nhận. Huống hồ nhà y còn có Bạch Ngọc
Kinh, tuy hiện chưa tìm được, nhưng với trí tuệ của Vân Diệp, sớm muộn
gì cũng phá giải được bí mật đó. Tới khi ấy Bạch Thạch cung của nhà ta
không lọt vào mắt người ta nữa rồi.
Bàng Thi Nhi đứng bật dậy, chém đinh chặt sắt nói:
- Không được, muội không đồng ý, Vân Diệp là con hồ ly giảo hoạt, muội
thấy lời khác của lão già chỉ là đánh rắm, nhưng ông ta nói Vân Diệp là
Tân Mị Nhân thì muội thấy không sai. Ở thư viện mấy năm, muội nhìn ra kẻ này chính tà khó phân, tốt xấu khó nói, tính cách thiên biến vạn hóa
tới mức cực đoan, tiểu muội nhìn thấy bộ mặt dửng dưng của y là buồn
nôn, Bạch Thạch cung dù cho ăn mày cũng không cho Vân gia.
Hàn Triệt đột nhiên kêu thảm một tiếng ngã xuống sàn xe, đấm đầu mình
như phát điên, Bàng Thi Nhi mặt mày tái nhợt, vội ôm lấy đầu Hàn Triệt,
tay chân luống cuống, cho rằng hắn phát bệnh cấp tính.
Hàn Triệt nổi điên xong bò dạy, nhìn muội muội, hỏi từng câu một:
- Muội thích Địch Nhân Kiệt phản không?
- Không, sao muội thích cái tên suốt ngày làm bộ chính nhân quân tử đó,
giống hệt Vân Diệp, muội không thích tiên sinh cổ hủ, muội thích anh
kiệt thiên hạ cơ.
- Thế thì hết rồi, xưa nay anh hùng không kẻ nào tốt lành, muội nói xem
loại người đó có kẻ nào tử tế không? Có điều nói tới anh kiệt thiên hạ
thì sư đồ Vân Diệp miễn cưỡng có thể tính. Muội luôn cho rằng ta là tuấn tài bất thế, sao lại quên ta bại bởi hai người đó thảm ra sao, muội mà
thích Địch Nhân Kiệt thì ta không lấy làm lạ.
- Muội luôn nói Tiểu Vũ sắp thành thân rồi, chuyện đó liên quan gì tới
muội? Người muội quan tâm là Tiểu Vũ cưới Địch Nhân Kiệt chứ gì? Đừng
lừa ca ca, chúng ta đã là kẻ lừa đảo rồi, hiện giờ huynh muội ta nói
chút lời thật lòng đi, muội ghét Vân Diệp là vì y ngang ngược gả Tiểu Vũ cho Địch Nhân Kiệt phải không?
- Không sao, muội tử, Bạch Thạch cung chỉ còn ba chúng ta, nếu muội
thích Địch Nhân Kiệt, ca ca sẽ đi an bài, dù dùng tới thần nô cũng không ngại. Chỉ cần muội vui, dù cướp Địch Nhân Kiệt tới thành thân với muội
cũng không khó, nghĩ cho kỹ, chỉ cần ra quyết định là chúng ta ra tay.
Hiện người Hàn Triệt coi trọng nhất chỉ có muội tử và Bàng Chuẩn, còn về phần người khác chuyện khác thì hắn không quan tâm, huống hồ trong lòng hắn, muội tử là nữ nhân tốt nhất thiên hạ, để Địch Nhân Kiệt thành thân với muội tử mình đã là để tên đó hưởng lợi lớn rồi.
Bàng Thi Nhi tức giận mắng:
- Huynh không biết xấu hổ, nhưng muội biết, đường đường công chúa của Bạch Thạch cung cần phải cướp nam nhân của người ta à?
- Vậy tức là muội thích Địch Nhân Kiệt thật rồi, vừa xong ta còn tưởng
muội thích Vân Diệp. Nếu là Vân Diệp thì dễ, cho y một gậy ngất xỉu, hôm sau tỉnh lại phát hiện đã thành thân là y sẽ cam chịu. Thích Địch Nhân
Kiệt thì phiền rồi, tên này rắn mềm mặn ngọt đều không ăn thua.
Hàn Triệt đã nghĩ tới bảy tám cách bắt cóc Địch Nhân Kiệt, cuối cùng đều loại bỏ, phải nghĩ cách làm Địch Nhân Kiệt một lòng một dạ với muội tử
của mình mới được.
Phía trước là Tây Nguyệt hà, đội xe dừng lại, vô số tín đồ quỳ bên sông
đợi thần vương chúc phúc. Đây là nơi hiếm hoi còn trồng lúa mì, nhìn
bông lùa trĩu xuống đủ biết năm nay sẽ bội thu. Hàn Triệt xoa đầu đám
tín đồ, sau đó tới bên ruộng cung kính tế bài thần lùa mì, Hàn Triệt lấy một nắm lùa mì khẽ chà trong tay, chẳng mấy chốc liên tục có lùa mì từ
bàn tay hắn chảy xuống đầu lão nhân, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này, bọn họ thấy Hàn Triệt ngắt một bông lúa, nhưng lại vô số hạt lúa
mì chảy ra, nhấn chìm chân lão nhân kia.
Khi tất cả mọi người quỳ bái thì một giọng nói thô hào truyền tới:
- Ba tháng mùa xuân nếu không gieo hạn, ba tháng mùa thu khó thu được
sáu thành. Ba tháng mùa đông không cho bò ăn, ba tháng mùa xuân khó có
sữa bò. Tuấn mã nếu không thường nuôi dưỡng, khi chiến đấu có rong ruổi. Tuy đói không ăn quàng, đó là bản tính dã mã kiêu ngạo, tuy khát không
uống nước cống, đó là bản tính dã ngưu hung mãnh. Thần vương tới tần sơn của ta, chẳng lẽ cũng là bản tính?
Nghe đoạn ca dao này lúa mì chảy từ trong tay Hàn Triệt liền ngừng lại, hắn thở dài nói với mọi người:
- Thấy các ngươi thiếu cái ăn cái mặc, ta xin thần lúa mì cho các ngươi
một ít, không ngờ vị thượng sư này này dùng pháp lực ngăn cản, sang năm
sẽ không được mùa nữa. Thôi vậy, để ta cầu phúc cho các ngươi.
Người dân quỳ dưới đất đất nghe thế liền gào khóc, nếu năm sau không
được thần lùa mì phù hộ nữa, họ sẽ bị chết đói, họ không dám trách thần
sư mặc áo da, đầu đội mũ cao kia, chỉ không ngừng xin thần vương cứu bọn họ.
- Ngọc biếc khói xanh chín tầng mây, ngọc long xanh biếc chân thiên
đình, điện quang chơm chớp hồng quang rọi, mưa bụi li ti cam lộ tuôn.
Dùng cam lộ tinh khiết này ủ mỹ tửu, muốn ủ mỹ tửu phải trồng lương thực trước, đất lành mưa ướt ngũ cốc dồi dào, ta là thần vương làm đảm bảo.
Hàn Triệt hát một đoạn, lấy một bình rượu ra đổ vào chén, hương rượu lan tỏa, uống một ngụm, chỉ thấy một con hỏa long từ miệng hắn phun ra, hỏa long bắn thẳng về phía thượng sư, đốt cháy áo da. Vị thượng sư kia kêu
gào, toàn thân bóc cháy nhảy vào sông Tây Nguyệt, lửa tắt rồi cũng không dừng lại, chống gậy lội qua sông, học tiếng sói tru, vội vàng tiến vào
bắc sơn đối diện.
Hàn Triệt phun ra tia lửa cuối cùng, mỉm cười nói với người dân:
- Không sao rồi, ta đã trừng phạt thượng sư kia, thần lúa mì cũng nhận
lời thỉnh cầu của các ngươi, thần nói, chỉ cần các ngươi năm nay ủ thêm
vài bình rượu dâng cho thần, năm sau sẽ bội thu. Ta đã đảm bảo, các
ngươi ngàn vạn lần đừng quên cung phụng thần.
Nói xong xoay người đi, tựa hồ vô cùng mệt mỏi, cần phó nhân đỡ mới lên được xe ngựa, vô số người dân quỳ bái bóng lưng hắn.
( Đoạn đấu pháp này không phải do tác giả bịa ra, mà lấy từ ghi chép có
thật, thượng sư đất Tạng đấu pháp tới trước thời giải phóng vẫn còn,
trong tiểu thuyết Trần Ai Lạc Định của A Lai cũng có miêu tả.)