Hàn Triệt vào trong xe ngựa rót một cốc nước lớn súc miệng, nói với Bàng Thi Nhi:
- Thứ rượu cồn này của Vân gia không được nuốt vào bụng, tới giờ dạ dày
của ta còn đang bốc cháy, chỉ lo dùng nhiều sẽ hại người.
- Đại ca, tên thượng sư kia là kẻ lừa đảo, thấy chúng ta tới phá bát cơm nên mới ra ngăn cản, sao huynh còn nói dối hộ hắn? Giết hắn luôn cho
xong, hắn lấy đâu ra thần lực, chỉ cần trong túi huynh còn lúa mì, muội
không tin hắn có thể khiến lúa mì không chảy ra được nữa.
- Muội hiểu cái gì, đây là lúc cho nhau thể diện, trên đời này kẻ không
tin thần linh nhất chính là đám người chúng ta, hắn có thần linh cần bảo vệ, chúng ta cũng có thần linh cần bảo vệ, không hề mâu thuẫn nhau,
chúng ta còn phải cùng bảo vệ thần do đám thượng sư tạo ra trước kia.
Cho nên chúng ta mới có thể gặp Tuyết Sơn nói là Tuyết Sơn thần, gặp lúa mì nói thần lùa mì.
Hàn Triệt kiên nhẫn giải thích:
- Muội có tin không, tên thượng sư kia cũng biết chúng ta là đồ giả,
nhưng hắn sẽ không vạch trần chúng ta, vì như thế hai bên đều không có
lợi gì, y diễn trò không cao thâm bằng ta nên thất bại thôi, song vẫn
phải nói là thần linh của ta đánh bại thần linh của hắn. Như thế sau này tên thượng sư đó vẫn dựa vào buôn thần bán thánh để sinh tồn. Muội cho
rằng dung hợp tôn giáo là từ đâu mà ra, chính là thừa nhận nhau, ca tụng nhau, cuối cùng là đi tới mục tiêu cao hơn.
Bàng Thi Nhi nhìn ca ca, đặt sách xuống cười duyên:
- Muốn lừa người, trước tiên phải lừa mình, ca ca đã nhập đạo rồi, vài
năm nữa, muội tin huynh sẽ tin chắc tất cả thần linh trên đời đều tồn
tại, ai biết được căn cơ Bạch Thạch cung ta lại kiến lập trên lời nói
dối.
Hàn Triệt vén rèm xe chỉ tín đồ điên cuồng:
- Muội xem lòng tin của họ kìa, ông già kia lấy đao rạch mặt, giang tay
cầu khẩn với ta, muội cảm thụ được sự thành kính đó không? Thi Nhi, bị
người ta lừa cả đời cũng là một loại hạnh phúc, chúng ta cần vững tin
rằng người tốt trên đời sẽ được báo đáp, tin rằng kẻ ác trên đời sẽ bị
trừng phạt, tin tưởng những thứ tốt đẹp, trong cõi u minh có thần phật
đang phù hộ, niềm tin này không thể đổ vỡ, ta ở thư viện đã nhìn thấu
rồi.
Bàng Thi Nhi không biết trả lời lý luận điên đảo này của ca ca ra sao,
cũng không thể nào phản bác, hình như ca ca nói có lý. Nhưng học ở thư
viện bao năm, nàng không tin thế giới này dựa vào lừa gạt mới tồn tại
được.
Vân Diệp đã giải thích với Viên Thủ Thành mấy lần rồi, y mang trọng
trách trên người, không thể theo bọn họ đi chơi lung tung được, hiện Tây Vực đâu đâu cũng bất thường, Quách Hiếu Khác điên cuồng mở rộng An Tây
đô hộ phủ, Vân Diệp liền ba lần mời ông ta về, đều bị Quách Hiểu Khác lờ đi, đại quân của ông ta đã tới Cô Mặc châu, nếu không bị chiến tranh
chặn lại, ông ta còn tiếp tục hướng về phía tây.
Tuyết Sơn ở ngay trước mắt, dưới trời xanh trở nên mỹ lệ vô cùng, mây
lững lờ trôi lưng núi, như tấm lụa mỏng quấn quanh người thiếu nữ, chân
núi phồn hoa tựa gẫm, lưng núi tùng san sát, lên trên nữa là tuyết trắng mênh mông, giữa truyết rắng và rừng tùng, là một cái ao mỹ lệ.
Vân Diệp không đi, Vô Thiệt cũng không đi, ông ta giữ bốn tấm ngọc bài,
cho rằng mình là người gần thần tiên nhất, dù thiên trì đầy dụ hoặc, hơn nữa gần trong gang tấc, ông ta vẫn không muốn bỏ ngọc bài lên Tuyết
Sơn.
Viên Thủ Thành muốn một số binh sĩ đi cùng, Vân Diệp nghĩ tới cảnh ngộ
của Dạ Đà liền từ chối, trên núi quá nguy hiểm, đệ đệ của Dạ Đà bị đại
tinh tinh xé làm đôi, vì sao mình phải đưa bộ hạ cho Viên Thủ Thành làm
tốt thí?
Nhưng cũng không thể làm mất mặt lão già, may mà thủ hạ có một một người rất tài giỏi, đó là Điền Nguyên Nghĩa, biết Đại tướng quân thương bộ
hạ, nên lựa chọn năm mươi dũng sĩ từ trong quân phó tòng, nói với họ,
chỉ cần bảo vệ mấy vị đạo gia bình an trở về là được thưởng ngàn vàn,
thăng quan ba cấp.
Dũng sĩ đều thích tiền, rất hài lòng với đãi ngộ này.
Viên Thủ Thành lại không hài lòng, địa vị của mình cao vời, Vân Diệp
không phái tinh binh đi bảo vệ là thất lễ, ông ta cho rằng ít nhất phải
phái một đội quân theo, dẫn đội ít ra cũng là giáo úy mới được.
Vân Diệp đang không biết giải thích ra sao thì Điền Nguyên Nghĩa nói:
- Lão thần tiên thân thủ mạnh mẽ, phun mây nuốt khói tất nhiên không cần bảo vệ, mấy vị đạo gia bên cạnh cũng là kỳ nhân dị sĩ, nói tới bảo vệ
khiến người ta cười cho. Lão thần tiên chỉ cần phu vác đồ, dẫn đường
cùng người dò đường.
- Lão thần tiên nghĩ xem, thiên trì vốn là đất thần tiên, nguy hiểm ở đó không phải là con người, mà là hoàn cảnh, nói không chừng có các loại
dị thú, trận pháp mà thần tiên để lại. Đám Hồ nhân này đi mở đường có
chết cũng không thành vấn đề, nếu là con cháu chúng ta gặp nguy hiểm lại cần lão thần tiên giúp đỡ, sẽ ảnh hưởng tới hành trình của người.
Viên Thủ Thành hồ nghi nhìn Vân Diệp, thấy y gật đầu liền đồng ý.
- Tiểu tử, kỳ thực trong lòng lão phu có dụ lệnh của bệ hạ, lệnh ngươi
toàn lực giúp đỡ lão phu, bỏ đi, nể tình ngươi yêu lính như con, lão phu không lấy ra nữa.
Vân Diệp gật đầu:
- Dù tiên sinh có lấy dụ lệnh của bệ hạ ra thì tướng ở ngoài cũng có thể không nhận quân lệnh, huống hồ mệnh lệnh bừa bãi này, vãn bối càng
không tiếp nhận.
Đối diện với sự cứng rắn của y, Viên Thủ Thành hết cách, đành bảo năm đạo sĩ đi chuẩn bị.
- Không cần thiết, thứ cần dùng đã được vãn bối chuẩn bị rồi, lên Tuyết
Sơn phải dùng thứ gì thì không ai hiểu hơn vãn bối nữa, túi ngủ, nhiên
liệu, lò sưởi, lều bạt, y phục, giày tuyết, găng gay, dây thừng .. Còn
cả xẻng quân sĩ dùng, lão nha gia đều phải học từ đầu. Thực ra vãn bối
không yên tâm để mọi người lên núi vào lúc này, tốt nhất đến năm sau đợi vãn bối xử lý xong quân vụ đi cùng mọi người mới là ổn thỏa nhất.
Không phải là Vân Diệp nói lời khách sáo, leo Tuyết Sơn đâu có dễ, huống hồ đang ở thời đại man hoang, nhiều dã thú cổ xưa còn chưa bị diệt
tuyệt.
Viên Thủ Thành cười ha hả, vỗ vai Vân Diệp:
- Đúng là chàng trai tốt, có điều năm sau thì lâu quá, lão phu chỉ muốn
đi bây giờ. Lão phu già rồi, tối nay nằm xuống, chẳng biết mai còn dậy
nổi không, không đợi được. Nếu ngươi đã chuẩn bị xong rồi, lão phu sẽ
học dùng thật tốt. Thiên Sơn! Lão phu muốn thấy bộ mặt chân thực của
ngươi.
Bất kể là lão già bị trường sinh che mờ hai mắt, hay là tinh thần tìm
hiểu chân tướng, Vân Diệp không bội phục cũng không được. Trong số những đại nho Vân Diệp biết, ngay cả Hứa Kính Tông cũng như thế, chỉ cần là
học vấn thì sẽ không cẩu thả, đọc sách chỗ nào không hiểu sẽ đánh dấu rõ ràng, sau đó thỉnh giáo người khác.
Lần này ném Hứa Kính Tông ở lại thành Loạn Thạch là để ông ta trông coi
đường về cho minh, Vân Diệp luôn thấy Tây Vực có vẻ không yên ổn lắm, có lẽ do xưa nay mình hay bi quan.
Nhưng con số không nói dối, ba năm trước số lần cường đạo đánh cướp chỉ
có chín lần, còn nhắm vào thương cổ, hai năm trước giảm xuống ba lần, đó là do biên quân ra sức chỉnh đốn. Nhưng năm nay số lần cường đạo tập
kích thành trấn lên tới con số hãi người, bốn mươi mốt lần, điều này nói lên cái gì? Thế lực sau lưng bọn chúng đang chuẩn bị hành động lớn, mục tiêu của chúng là gì?
Đình Châu hay An Tây? Nếu để Vân Diệp lựa chọn thì Quách Hiếu Khác là
mục tiêu tốt nhất, năm nghìn tên cường đạo dám khai chiến với ba vạn
quân của mình, vậy tụ tập một đám đông đi kiếm Lão Quách chắc không
thành vấn đề.