Lý Khác lập tức đổi thái độ, khom mình thi lễ, chắp tay hai ngón cái vểnh lên trời:
- Lý Khác biết sai, mong tiên sinh chỉ giáo.
- Những lời vừa rồi cũng là nói ta, ta chỉ biết tên sách, không biết nội dung trong đó, khi xưa sư phụ bảo ta học cho tốt, nói là học vấn hàng
đầu để trị quốc an dân.
- Kết quả thế nào?
Vân Diệp tỉnh bơ nói:
- Khi sư phụ giảng ( tư bản luận), ta xem truyện dưới gầm bản, khi sư
phụ giảng ( chính trị kinh tế học), ta nhìn trộm tiểu nương tử đi qua
cửa sổ, còn về phần cái tên vi mô tuần hoàn gì đó là ta nghe thấy trong
mơ, cho nên ngươi hỏi cũng uổng công.
- Nực cười, nực cười, sao ngươi có thể coi sách vợ tương lai ngươi dạy
ta như rác rưởi? Khốn kiếp, ngươi phải đền ta ( tư bản luận), phải đền
ta ( chính trị kinh tế học). Trên đời này còn có người như ngươi à? Đi
vào kho báu mang hai tay trắng về còn mặt mũi nào đối diện với ta? Trời
ơi, ông trời ơi, ông giáng sét đánh chết ta đi.
Lý Khác gào lên như chết cha chết mẹ, giang hai tay ra xin ông trời kết liễu thống khổ của mình.
Kệ tên điên đó, đằng kia mấy tên hoàn khố reo hò, chắc bày ra trò gì, đang gọi Vân Diệp qua.
Ngựa hoang thoát cương đó là lời hình dung con cháu nhà phú quý, bình
thường nhà quản quá nghiêm, mang cái danh hoàn khố uổng phí chẳng làm
được cái chuyện xấu gì.
Nói ra cũng đáng thương, chỉ cần có chuyện ức hiếp bách tính, huyện lệnh huyện Vạn Niên dám tóm chúng từ trong nhà ra du hành thị chúng, hơn nữa quan viên tầng cấp dưới tựa hồ rất khoái món này, không có gan đối phó
với người có tước vị, nhưng với người kế thừa tước vị lại không bao giờ
mềm tay.
Nha nội địa phương còn có lúc nghênh ngang chứ hoàn khố Trường An muốn
thể hiện uy phong là có lệnh đưa xuống, chống chọi áp lực chưa từng có.
Nhà công chúa chẳng qua lắp trên sông mấy cái cối xay nước, mở cái
phường xay bột cũng có thanh thiên đại lão gia như Ngụy Trưng xuất hiện, rỡ phường bắt ác phó, cuối cùng công chúa còn bị phạt, không có chút
nhân tình nào.
Gia pháp còn đáng sợ hơn quốc pháp, tình cảnh khi đọc sách thê thảm tới
mức không dám nghĩ lại, mông Sài Lệnh Vũ còn chưa lành nhưng nghe thấy
các huynh đệ đi tới Tần Lĩnh chơi, không có một trưởng bối nào ở bên
cạnh, lập tức tỏ ý dù có bò cũng phải đi.
Chơi trốn tìm à? Vân Diệp còn chưa kịp phản ứng thì mắt đã bị vải bịt
lại, phải đếm đến một trăm mới được bỏ ra, không biết bao năm rồi không
chơi, nhìn thấy cái mặt háo hức của Lý Khác, đành chiều theo, chơi thôi.
Ba tên Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân, Trường Tôn Xung thì khỏi phải tìm, ba tên này được huấn luyện ẩn nấp, theo chính Trình Xử Mặc nói, chỉ cần
hắn nấp đi đến bản thân cũng không biết mình nấp ở đâu.
Ngôn ngữ hắn thiếu thốn, nhưng nói thế đủ hiểu rồi, đá một phát vào đít
đại nhi tử nhà Trương Công Cẩn, tên khốn này coi thường đại gia quá, cầm cái cành cây che mặt mà là ẩn nấp à?
Ngẩng đầu nhìn đại thụ bên cạnh:
- Loại cây này tên là cây phong, tiết ra một loại chất dịch ngọt, có một loại sâu lông lá đen xì cực thích, tất nhiên thứ sâu lông đó không có
gì đáng sợ, nhưng ta nói cho ngươi biết, loại sâu lông này rơi vào cổ
thì còn thảm hơn Lý Nguyên Xương, tới khi đó đừng bảo ta không nói rõ.
Vừa nói xong trên cây có ba tên nhảy xuống.
- Sài Lệnh Vũ, ngươi không cần nghĩ nữa, nhớ tới cha ngươi bắt Hiệt Lợi
ra sao đi, ngươi không muốn bị chuột cắn chứ, mà nói không chừng đó là
hang rắn, tự ra đi, nhanh lên.
Sài Lệnh Vũ thò đầu trong hang ra:
- Diệp ca nhi, sao ngươi biết ta nấp trong đó?
- Lần sau trước khi chui vào hang thì dọn dẹp một chút, dấu chân sờ sờ ra đó kìa.
Sài Lệnh Vũ vỗ đầu, ủ rũ bò từ trong hang ra, dậm chân nói:
- Lần này coi như ngươi thắng, nhưng nhất định không tìm được biểu ca ta nấp ở đâu.
Vân Diệp tìm một đống củi, đặt ở cửa hang đốt, lấy áo bào quạt, một lúc
sau trong hang có tiếng ho sặc sụa, Trường Tôn Xung từ trong hang lao
ra, bị khói hun chảy nước mắt nước mũi, bợp đầu Sài Lệnh Vũ:
- Không nói thì ngươi chết à, Vân Diệp giảo hoạt như hồ ly, ngươi nói một cái là lộ ngay.
Lý Khác thích sạch nếu chịu nấp dưới đất mới là lạ, tới lều của hắn xem, không thấy ai, cái rương chứa quần áo của hắn cũng không thấy đâu,
chẳng biết từ lúc nào, hố phòng hỏa hoạn bên ngoài lều bị lấp một đoạn,
bên trên không ngờ còn cắm một ống trúc, đứng ở bên ống trúc, nghe thấy
tiếng thở phì phì, lấy trong lòng ra một viên hoàng liên, là đồ tốt dùng để thanh nhiệt, chỉ có một từ để hình dung "đắng", Tôn Tư Mạc dứt khoát không cho mật đường vào hoàng liên, nói là giảm dược tính, được không
bằng mất.
Cho hoàng liên vào ống trúc, một loạt tiếng ho từ dưới đất truyền ra, hộ vệ bên cạnh vội vàng đào rương lên, quét sạch bụi đất, đỡ Lý Khác mặt
đỏ sắp tím đi ra, tuy không biết minh hút phải thứ gì, nhưng mồm đắng
như vậy là biết chẳng phải thứ hay ho.
- Diệp Tử, ta vừa nuốt cái gì vậy ...
Lý Khác lo lắng hỏi Vân Diệp đang cười đểu:
- Hôm nay chưa tắm, toàn thân ngứa ngáy, kỳ người một lúc ...
Lý Khác mặt đã xanh mét nôn ọe liên tục, tới toàn thân co giật, mới nghe Vân Diệp nói tiếp:
- Về sau kỳ không ra ghét, liền lấy một viên hoàng liên cho vào.
Lý Khác người mềm oạt ngã ra đất, lấy khăn tay trắng muốt lau miệng, còn chưa hết sợ:
- Ngươi có chắc là hoàng liên chứ không phải thứ khác không?
Kệ xác hắn, còn Lý Hoài Nhân, Trình Xử Mặc chưa tìm thấy, Vân Diệp không định tìm nữa, gà ăn mày trong đống lửa đã chín rồi, không ăn thì thành
than mất.
Nhìn thấy Vân Diệp bới trong đống lửa ra một cục bùn, lấy chân đá trên
mặt đất, đám hoàn khố khác cũng không ngốc, lập tức đào bới, mười mấy
đống lửa, gà rừng cả ngọn núi ở trong đó, đủ ăn rồi.
Trình Xử Mặc trần truồng từ ao nước nhảy ra, đi chân đất, ngồi bên đống
lửa tìm đất, lấy gậy bới lên bới xuống, tìm một cục to mới chịu thôi.
- Xử Mặc, tốt xấu gì ngươi cũng nên mặc cái quần cộc vào chứ, biết ngươi là điều vương, bọn ta thừa nhận rồi, nhưng phơi nó ra thế kia chả hay
ho gì.
- Kệ con mẹ nó, toàn nam nhân cả, ai chẳng có, cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
- Xử Mặc, ngươi nói thế là sai rồi, thứ đó không phải để cho nam nhân
nhìn, ngươi phải cho loại người khác nam nhân nhìn mới có sức uy hiếp.
Trường Tôn Xung bóc cục bùn của mình, quay đầu lại tốt bụng khuyên:
Đám hoàn khố ăn uống rất thú vị, tên nào cũng xé gà ra làm đôi, một nửa
cho hộ vệ bên cạnh, để bọn họ nếm thử, sau đó mình ăn nửa còn lại, vương gia như Lý Khác cũng thế.
Chẳng biết mười mấy hộ vệ cao to chia nửa con gà ra sao, nhưng nhìn bộ
dạng cảm kích của họ là biết đây là một trong môn học của quý tộc, lung
lác lòng người.
Vân gia không có cái quy củ đấy, cho dù ăn gà rừng cũng mỗi người một
con, xưa nay Vân gia đều là trang chủ ăn gì, người dưới ăn đó, trừ lão
nãi nãi là ngoại lệ ra chỉ còn Na Mộ Nhật đang cho con bú, vả lại đám
Lưu Tiến Bảo biết làm gà ăn mày làm ra sao, đã giữ lại mấy con gà béo
trước đó rồi, Vân Diệp không cần khách sáo.
Gà trong núi thực ra rất gầy, chẳng có mỡ, nướng lên khô khốc, Vân Diệp
xé cái đùi gà, còn lại cho Trình Xử Mặc đang phơi mông ra ngoài, tên này xưa nay răn rất khỏe, theo lời của hắn là :" Một võ tướng không ăn một
đấu thịt mười cân mỗi bữa sao gọi là võ tướng." Đồ ăn Vân Diệp đưa hắn
chưa bao giờ từ chối, ăn như gió cuốn may tan.