Người ta thường nói có hoa không thể thiếu rượu, có rượu chẳng thể thiếu tri
kỷ, có hoa thì uống rượu, vậy vào rừng sao có thể không đái? Nhất là
đứng trên đỉnh núi cao, nhìn xuống mặt đất, thành Trường An như hổ ở
rồng nằm, Vị Thủy sáng long lanh chảy qua bình nguyên, cánh đồng trơ
trụi chỉ còn lại từng mảng cao lương đỏ, con người đứng ở trên cao dễ
sinh ra tự đại, nhìn cái gì cũng thấy nhỏ bé, mấy chục tên thiếu niên
tức thì thấy đái một bãi có thể cuốn trôi bình nguyên Quan Trung.
Cuối cùng Trình Xử Mặc giành được thắng lợi, có danh hiệu Điểu vương,
thắng bảy tám chục ngọc thạch treo lủng lẳng ở hông, hướng về rặng núi
liên miên rống lên, tức thì tiếng vọng khắp nơi.
- Hoài Nhân, ngươi ra ngoài cần gì mang tám chục gia tướng?
Trình Xử Mặc lấy làm lạ hỏi, mỗi người mang mười gia tướng ra ngoài đã
oai phong lắm rồi, Lý Hoài Nhân mang tận tám mươi gia tướng, nhà hắn có
chưa tới hai trăm gia tướng, không hiểu hắn dốc toàn bộ lực lượng là vì
sao?
- Tiểu đệ vốn không định mang gia tướng, đưa theo hai tên thư đồng đã
thấy phiền, nhưng mà từ khi chúng ta ở thanh lâu bán đứng kẻ nào đó,
tiểu đệ cảm thấy hộ vệ nhà mình không đủ, cảm giác có đại nạn trước mắt, đem theo nhiều người tốt hơn.
Trình Xử Mặc gật gù tán đồng:
- Ta nghe đồn Lý Tịnh vốn định bỏ báo thù rồi, về sau nghe tiểu nhân xúi bẩy, sau đó chúng ta gặp tai ương. Vấn đề của ta không lớn, chủ yếu kẻ
đầu tiên bán đứng y là ngươi, ngươi cẩn thận, quen y bao năm, làm huynh
đệ cũng bao năm, lòng dạ của y chưa bao giờ lớn hơn cái ruột gà, ngươi
chuẩn bị nhiều cũng tốt, Cầu Nhiệm Khách kiêu dũng tuyệt luân, mấy chúng ta không đánh nổi.
Biết rõ hai tên kia nói cho mình nghe, nói không chừng dự mưu từ trước,
nhưng Vân Diệp vờ như không nghe thấy, khi hãm hại kẻ khác thì rất
khoái, hiện giờ nên thưởng thức tư vị bị người khác hãm hại rồi. Khi hãm hại thành một loại thói quen, nói không chừng ở loại việc khác cũng cứ
thế mà làm, không thể để bọn chúng quen tật xấu này được, phải trừ tận
gốc.
Cầu Nhiệm Khách hiện giờ hẳn là tỉnh rồi, cũng biết hành hạ như thế là
để trị bệnh cho ông ta, nhưng loại người ngang tàng đó, thể hiện sự yếu
đuối trước mặt người khác là một loại xỉ nhục cực lớn, nếu như là Tào A
Man, dứt khoát giết kẻ khám bệnh cho mình, Cầu Nhiệm Khách không tàn ác
như thế, cho nên một trận đòn là khó tránh khỏi, mình chịu á? Bằng vào
cái gì chứ, để Lý Hoài Nhân chịu thì tốt hơn.
Tần Lĩnh mùa thu toàn dã thú, quả dại đếm không xuể nhất là từng rừng
sơn trà, khiến Vân Diệp thích thú, Tân Nguyệt thích nhất là ăn mứt quả
xiên, năm ngoái làm một ít, ăn tới chua ê răng rồi mà không chịu chia
thêm cho Na Mộ Nhật chút nào.
Xách giỏ đi nhặt sơn trà rơi dưới đất, chọn quả to nhất, chuẩn bị mang
về làm thêm một ít, tùng cũng nhặt, thứ này ở trong núi nhiều đến đáng
ngạc nhiên, Lưu Tiến Bảo làu bàu nhặt tùng, nói đây là việc bà nương mới làm, đại lão gia như mình phải cùng người khác đi săn.
Hôm nay mới biết đi săn rất lắm chuyện, Trường Tôn Xung chọn một sơn cốc kích cỡ vừa phải làm trận địa, những người khác cầm chiêng trống đi
đuổi dã thú.
Tức thì tiếng tùng tùng, cheng cheng vang khắp rừng, chim nhỏ vỗ cánh
phành phạch bay lên không, mấy con gà lôi màu sắc sặc sỡ cũng bay tán
loạn.
Vân Diệp đứng dậy, nhìn một con gà lôi vừa bay lên, cánh chẳng vỗ được
mấy cái đã bị một mũi lang nha tiễn xuyên qua, xuyên thấu não, rơi uỵch
xuống như một cục đá.
Nói tới đám hoàn khố có vẻ như ai cũng nghĩ ngoại trừ ăn uống chơi bời
ra thì chẳng biết gì hết, thực ra người trong đại gia tộc, có mấy kẻ vô
dụng chứ? Như Vân Diệp vậy, y chẳng phải bị chửi bới nói xấu đủ kiểu
sao, một số không hiểu y, còn đa phần là kiếm thăng bằng tâm lý, tâm lý
bách tính với hoàn khố cũng thế.
Trò bắn tên này Vân Diệp chỉ đứng ngoài mà nhìn được thôi, Sài Lệnh Vũ
giương cung bắn liền ba mũi tên như chớp, mỗi mũi tên đều xuyên qua mắt
những con thú đáng thương, nghe nói làm thế mới có bộ da tốt.
Hươu, hoẵng, hồ ly, thậm chí là còn có một con gấu, trước mặt đám người
này chỉ có một vận mệnh duy nhất là tử vong, không mũi tên nào chệnh,
bắn trúng người dã thú cũng bị cười nhạo, chỉ bắn đúng vào mắt mới là
hảo hán.
Ban đầu không hiểu vì sao Úy Trì Đại Ngốc lại mặc quang minh khải sáng
loáng, hiện giờ mới biết, là chuyên môn dùng để đánh nhau với gấu, hắn
nghiêm khắc cấm chỉ mọi người tấn công con gấu đen đó, đây là món quà
cuối cùng tặng cho Lý Cương tiên sinh trước khi hắn rời Trường An, tiên
sinh lớn tuổi rồi, sợ lạnh, cần một bộ da gấu tốt, con gấu này rất hợ,
toàn thân lông dài đen nhánh, rất thích hợp làm áo choàng.
Nhìn thấy hắn bị con gấu tát một cái, móng cào lên qang kinh khải kêu
ken két, Úy Trì Đại Ngốc lấy đỉnh đầu húc vào cằm con gấu, nắm đấm đeo
vòng sắt, đấm túi bụi vào hông gấu, người và gấu không ngừng quay tròn
trên mặt đất, chỉ nghe Úy Trì Đại Ngốc rống một tiếng, không ngờ vật con gấu ngã ra đất, nhảy lên người, nắm đấm nện xuống đầu con gấu như mưa
...
Vân Diệp luôn cho rằng đầu của con người là quan trọng nhất, nhưng nhìn
cảnh này bất giác nhớ ra một câu nói mà một người từng nói, văn minh dựa đầu óc, mông muội dựa thể phách. Cảnh người và gấu đánh nhau, tuy dã
man, nhưng sự đấu tranh nguyên thủy đó há chẳng phải là một cái đẹp.
- Chỗ giết chóc có gì hay mà xem?
Lý Thái cầm một quả tùng, không ngừng trêu con sóc trên vai hắn, tối qua khi đi ngủ, nó chui vào giày của Lý Thái, làm sáng dậy đi giày vào
thiếu chút nữa sợ chết khiếp, cuối cùng một tên thị vệ lớn gan bắt con
sóc ra, chân bị thương, kết quả là ở luôn bên người Lý Khác không định
đi, chắc là do Lý Thái cho nó ăn táo.
- Ngươi không thích giết chóc à?
Vân Diệp hỏi, con cháu hoàng gia mà không thích món này là tương đối
hiếm, Vân Diệp cùng bọn họ đi học, biết lão sư của bọn họ rốt cuộc dạy
họ cái gì, giết chóc là vũ khí cuối cùng lão sư dạy bọn họ.
- Ta thích tranh đoạt, nhưng ghét giết chóc, mỗi người sống đều có giá
trị, con người là nguồn tài phú của thế giới này, không có con người là
không có tài phú, không có con người, tài phú cũng mất đi tác dụng. Diệp Tử à, nghĩ xem nếu trên thế giới này chỉ còn lại hai chúng ta thì tài
phú có vô tận thì cũng có giá trị gì không?
- Biến tài phú của người khác thành của mình là một loại hưởng thụ, còn
người thì để cho sống, chúng ta không thể chỉ cướp đoạt của hắn một lần, giống như lương thực, chúng ta không thể chỉ thu hoạch một lần, ta phát hiện, kinh thương đôi khi tương thông với đạo lý trời đất, ta chuẩn bị
đem quan niệm này quán triệt cuộc đời kinh thương của ta, nhất định đánh đâu thắng đó.
- Thực ra ngươi đem đại quân Lý gia đi cướp bóc càng nhanh hơn:
Vân Diệp bực tức trừng mắt lên:
Không phải y xem thường thương nhân, mà trong số thương nhân có loại
người như Lý Khác mới làm người ta xem thường. Lý Khác gãi cái quai hàm
căng phồng của con sóc, nói:
- Ngươi đấy, chỉ cần ngươi ghen tị là dùng lời không hay, sao, học sinh
vượt lão sư nên ngươi không vui à? Chẳng phải ngươi nói đá làm từ nước
lạnh hơn nước, trò học từ thầy mà hơn thầy là phúc, tâm khẩu bất nhất,
nói không đi đôi mới làm là tiểu nhân.
Vân Diệp sừng sộ:
- Ngươi đã học được cái gì? Một chút bề ngoài mà đã khoe khoang, có biết ( tư bản luận) là gì không? biết ( chính trị kinh tế học) không? Biết ( tiền tệ luận) không? Biết ( tuần hoàn kinh tế vi mô dưới hoàn cảnh lớn) không? Một cái bình không đầy nên mới kêu to, không có chút thái độ
khiêm tốn cầu học, thằng nhãi ranh không đáng bàn chuyện.
Đám khốn kiếp Lý gia có một cái bệnh chung, thứ mình không biết là đào
tận gốc, còn về phần sau khi học được, sư phụ đều ném ra ngoài tường,
rất giống với bọn nước Oa.