Lửa lớn cháy suốt cả một đêm, có tảng đã bị thiêu đỏ rực, Vân Diệp và Tôn Tư Mạc uống rượu với nhau đằng xa, tướng quân mắt trắng cũng bị Vân Diệp gọi tới uống một chén.
- Vân hầu, chuyện của chúng ta xong rồi à?
Tướng quân mất trắng buồn chán thời gian yên bình vừa qua, không có chém
giết, không có âm mưu quỷ kế, vì sao bệ hạ điều mình từ biên quân về,
phải biết rằng chuyện ở biên quân phức tạp hơn địa phương nhiều lắm.
- Quý tính tướng quân là?
- Mạt tướng họ Viên tên Khải, tự là Trung Đạo, vì sao hôm nay hầu gia mới hỏi tới tên mạt tướng?
- Trước kia ta không hỏi là để khi giết ngươi khỏi có gánh nặng tâm lý,
cảm giác giết một người xa lạ và người quen biết là hai khái niệm khác
nhau, hiện giờ không cần giết ngươi nữa, đương nhiên phải hỏi danh tính.
- Nếu như có sự cố, hầu gia giết mạt tướng thật sao?
- Đương nhiên sẽ giết, nếu vì ngươi mà thất bại, ngươi sẽ bị bệ hạ tru di cửu tộc, không phải đùa.
Viên Khải mặt trắng bệch, từ nghĩ khí của Vân Diệp nghe ra được là y không
hề đùa, tức thì mồ hôi lạnh đẫm lưng, nhớ lại giọng nói nghiêm trọng của bệ hạ trước lúc đi, chuyến này ngàn vạn lần không thể có sai sót, nếu
không mang đầu tới gặp.
Rốt cuộc bọn họ làm gì? Vì sao Tôn Tư Mạc trần truồng từ trong sơn động đi ra, vì sao phải dùng lửa thiêu hủy mọi dấu vết, vì sao trong lỗ thông gió lại có tiếng đàn hay như thế, hắn
chắc chắn trong sơn động không có đàn, Tôn Tư Mạc cũng không mang vào,
mình bảo vệ cái gì? Vân hầu vì sao lại đưa cho bệ hạ một bức tranh vẽ
rùa?
Tử tù vào đó một chuyến, ra ngoài liền thành bách tính tốt,
trên đời này có chuyện kỳ quái như thế sao? Có chuyện hay thế sao? Nếu
như thế, sau này còn ai sợ luật pháp nữa?
- Đừng nghĩ nhiều, chuyện này ngươi biết càng ít càng tốt, cứ coi như một giấc mơ, quên đi.
Giọng Vân Diệp truyền tới, làm Vân Khải giật mình, chuyện này đúng là không nên biết, biết rồi sẽ có phiền toái lớn.
Quân sĩ truyền tin từ rặng Tần Lĩnh ra thì đã là canh ba, dịch trạm chuyên
môn an bài dưới chân núi đèn đuốc sáng choang, dịch lại trực ban thấy
quân sĩ chật vật từ trên núi xuống, không nói một lời dắt ngay năm thớt
ngựa tới, nhân lúc dịch tốt lắp yên ngựa, bê ra năm bát rượu nếp, đưa
cho quân sĩ mỗi người một cái thìa rồi tránh ra xa, lúc mới lập dịch
trạm, thượng quan đã hạ lệnh bảo mật, là kẻ tinh minh, không nói gì thì
tốt hơn.
Ăn xong bát rượu nếp, năm người không nghỉ một khắc, lên ngựa, cắm cờ hồng linh cấp sứ, quát lớn, phóng về thành Trường An.
Canh bốn tới Trường An, gác cổng ở đường Chu Tước nghe thấy tiếng chuông,
loại chuông này thuộc về hồng linh cấp sứ, không dám chậm trễ, đi từ
tiểu môn ra, chuẩn bị kiểm tra văn thư.
Không có văn thư, từ
trong bóng tối bay tới một tấm yêu bài, đón lấy nhìn, vội vàng mở cửa,
yêu bài thập vạn hỏa cấp của Bách kỵ ti, không ai dám cản.
Hôm
nay là đại triều hội, trước cửa đại nội đã có quan viên chờ đợi, Phòng
Huyên Linh, Đỗ Như Hối ở trong đó, hai người bọn họ không thích đợi
trong phòng, đứng ngoài tán gẫu, đang nói tới mực khác nhau ảnh hưởng
tới mỹ quan của chữ viết, Đỗ Như Hối thính tai thình lình quay đầu nhìn
về phía cuối đường.
Năm con khoái mã từ trong bóng tối chồm ra,
quan viên đang đi thong dong trên đường vội vàng né tránh, Lý Thái từ
trong xe ngựa thò đầu ra nhìn thấy sứ giả thì cười lớn, bách quan nghi
hoặc đưa ánh mắt dò hỏi, hắn vội bịt mồm lại, làm cái bộ không liên quan tới mình, nhưng nét cười trong mắt không sao giấu được.
Phòng
Huyền Linh tới xe Lý Thái vén rèm ngồi vào, Đại Đường không cần phải che giấu bí mật với thủ tướng, cho nên khi Phòng Huyền Linh kích động đi ra bước hụt chân, Đỗ Như Hối vội đỡ lấy, hỏi gấp:
- Huyền Linh huynh, rốt cuộc là chuyện gì, vì sao huynh vui mừng như thế?
- Khắc Minh, huynh sẽ biết ngay thôi, ta vừa hỏi Ngụy vương đã là lỗ mãng rồi, tóm lại đây là chuyện mừng cực lớn, chuẩn bị lễ nghi sẵn sàng đi,
tiếng chuông của điện Kỳ Thiên sắp vang lên rồi, một trăm linh tám hồi.
Đỗ Như Hối kinh ngạc tới không khép miệng lại được, diệt cường quốc, khắc
ngoan địch, bắt vua giặc mới đánh chín chín tám mốt hồi chuông, diệt Cao Xương cũng không gõ chuông, rốt cuộc là ai lập công tích cái thế, công
lao này, hoàng đế phải hành lễ bái tạ, hoàng hậu phải đích thân mời
rượu, thái tử phải quỳ bái, bách quan phải mặc triều phục đứng hai bên
đón chào, có thể nói là vinh diệu nhất trên đời, còn về lưu danh sử
sách, làm bia khắc đá thì là thông lệ rồi.
Còn chưa đợi ông ta
tỉnh lại trong kinh hãi, tiếng chuông ở điện Kỳ Thiên góc đông bắc hoàng cung đã vang lên. Lý Thái, Phòng Huyền Linh có chuẩn bị, chỉnh mũ, phất ống tay, nghiêm trang hướng về phía đông bắc, các quan viên khác luống
cuống chân tay, người cưỡi ngựa vội nhảy xuống, người ngồi xe bò xuống
xe, đồng loạt hướng về phía đông bắc, còn cho rằng đại quân lại thắng
rồi, chuyện này chẳng lạ gì, gần đây có chiến báo suốt, cùng lắm và gõ
mười tám cái hoặc hai bảy cái thôi, gõ qua chín chín tám mốt cái thì tất cả giật mình, đến khi một trăm linh tám cái thì kinh hãi, là tên vương
bát đản nào dẫm phải phân chó thế? Quan viên đợi tiếng chuông dừng rồi
vội vàng nghe ngóng.
Phường thị Trường An tưởng là mở chợ, vừa
mới mở cửa phường ra thì bị lão nhân tát cho một phát, ngay cả tiếng
chuông hiển thế mà còn không nghe ra cũng dám nói mình là người Trường
An.
Đại triều hội không tổ chức nữa, quan viên lễ bộ toàn bộ tiến cung, đại lão tam tỉnh toàn bộ tiến cung, thân vương tiến cung, đó là
do hoàng đế triệu kiến, còn hoàng hậu triệu kiến tất cả mệnh phụ tứ phẩm trở lên tiến cung, các vị quốc phu nhân tiến cung, vương phi tiến cung, nói chung là hoàng cung tưng bừng chuẩn bị đại yến, khắp nơi giăng đèn
kết hoa, cung nữ thái giám mua bán bị sai như lừa, đi lại như thoi đưa
giữa hoàng cung và thị tập.
Bách quan cuối cùng cũng yêm tâm rồi, thì ra cái tên vương bát .. À cao nhân kia là Tôn thần tiên, tất cả mọi người tâm khí bình hòa lại, cao nhân không lập chút công tích cái thế
thì còn là cao nhân không, Tôn thần tiên vùi đầu nghiên cứu mấy chục
năm, lại lấy bản thân ra thí nghiệm, cuối cùng tìm được thuốc khắc chế
lỗ sang, đâu dễ dàng gì, mặc áo bệnh nhân bị lỗ sang, một mình ở trong
sơn động một tháng, cuối cùng sống sót trở về, không mắc bệnh! Người
không sợ chết ở Đại Đường nhiều lắm, nhưng dám mặc áo của người bị lỗ
sang chỉ một mình Tôn đạo trưởng, những người khác nghĩ thôi đã sởn gai
ốc.
Lần này phải tạ ơn thật tốt, đặt cho công lao gì cũng không
phải quá, mọi người đang sống xa hoa phủ phê, đột nhiên trong nhà có một người bị lỗ sang, cả nhà chết theo, cái bệnh chết tiệt đó không phân
nam nữ, già trẻ, bất kể ngươi phú quý hay bần hàn thì tỉ lệ mắc bệnh
giống nhau cả.
Không phải vì ngươi ăn thịt nhiều hơn mà không mắc bệnh, thứ này không phòng được, nói không chừng ngày nào đó nó rơi lên
đầu ngươi, Thọ Châu phát bệnh, toàn thành gặp họa, chết cả đống người,
người không chết cũng chẳng khác gì quỷ, thứ sử Thọ Châu chết cả nhà chỉ còn lại một khuê nữ, biến thành mặt rỗ, nghe nói nhảy giếng ba lần chưa chết được.
Hiện giờ thì tốt rồi, chỉ cần tìm Tôn đạo trưởng xin
thuốc, rạch một cái lên tay, đắp thuốc vào, cùng lắm sốt hai ngày sau đó cả đời không sợ lỗ sang nữa, nghe nói dù ngủ cùng với bệnh nhân lỗ sang cũng không vấn đề, bị sốt rất đáng.