Đường Chuyên

Chương 52: Q.9 - Chương 52: Thí nghiệm sống (3)




Tướng quân mắt trắng nói câu này con ngươi thu nhỏ lại, Vân Diệp trịnh trọng nói:

- Bệ hạ vốn định phái một vị hoàng tử tới làm chuyện của ngươi, bị ta từ chối, hoàng tử đáng tin hơn ngươi, nhưng sức đề kháng không bằng ngươi, cho ngươi biết, nếu ngươi chết vì nhiệm vụ này, thì công lao lớn hơn cả đoạt cờ trong vạn quân.

- Mạt tướng hiểu rồi, như vậy hầu gia tự xử ra sao? Vừa rồi ngài ra lệnh không cho ai ra ngoài, nếu tới lúc đó ngài không ra tay được, vậy để mạt tướng làm thay nhé.

Lần đầu tiên phát hiện cái tên vương bát đản sản sàng giết mình bất kỳ lúc nào lại có một hàm răng trắng, dưới ánh mặt trời lại còn phản quang, chuyện cần phải nói cho rõ, mình không bị lây đậu mùa, nên không cần chết.

- Từ điểm này mà nói, ngươi rất xui xẻo, còn ta rất may mắn, vì quan hệ thể chất, ta không sao, còn ngươi thì khó nói lắm, tới khi đó ngươi tự sát là thống khoái nhất, ta không biết giết người, ở nhà giết gà cũng chẳng chết, ta mà giúp ngươi tự sát nói không chừng chém mấy chục đao ngươi không chết, lúc đó đừng trách đao pháp của ta không tinh.

Hai người đang nói chuyện thì Tôn Tư Mạc dẫn năm dược nhân từ trong rừng đi ra, toàn bộ mặc áo trắng, không nói một lời, rất là ghê người.

Vân Diệp đi tới định nói với lão đạo điều gì đó, Tôn Tư Mạc cười ngăn cản, nắm tay y nói:

- Đừng khuyên ta nữa, cũng đừng nói lời ngốc nghếch ngươi thay ta, ta tin ngươi miễn dịch với bệnh này, thực ra lời ngươi nói ta đều tin, trước kia còn có chút hoài nghi, những năm qua kiểm chứng từng lời ngươi nói một, đều chính xác. Lần thí nghiệm này quá quan trọng, lão đạo không muốn lấy người khác, ngươi cũng thế, ta xuất thân đạo môn, ân sư là một vị tu sĩ sùng đạo, nếu có thể thành công, công lao này có lẽ có thể cứu đạo môn suy bại, coi như ta đã tận lực vì tín ngưỡng.

Vỗ tay Vân Diệp, vòng qua y đi về sơn động, có sáu bộ y phục đợi họ mặc vào, bộ y phục này sẽ mặc cả tháng.

Khi Tôn Tư Mạc dẫn năm người nối nhau đi vào sơn động, một tảng đá cực lớn rơi sầm xuống, lấp kín cửa động, Vân Diệp quỳ xuống, trịnh trọng quỳ lạy cửa động, từ khi tới cái thế giới nà chưa bao giờ thành tâm quỳ lạy một ai như thế, lễ ba dập đầu cả Lý Nhị cũng chưa bao giờ dùng.

Tướng quân mắt trắng cũng quỳ bái theo, đám quân tốt bất kể ở vị trí nào cũng quỳ hướng về phía cửa động bái lạy, bọn họ không biết vì sao phải quỳ, thấy hầu gia và tướng quân quỳ thì làm theo dù sao quỳ bái Tôn Tư Mạc là nên làm, thấy được Tôn thần tiên là có phúc rồi.

Vân Diệp làm một gian nhà gỗ đơn gian ở cửa động, không có tường phía trước, chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy cửa động, tháng này y định ở tại đây, đợi Lão Tôn bình an quay về, nếu có đàn để trấn an trái tim kích động trong sơn động thì tốt quá, mà có cũng vô ích, Vân Diệp không biết đánh đàn, hi vọng vào tên tướng quân mắt trắng chẳng bằng hi vọng vào con trâu, may là Lão Tôn mang di động theo, Thanh tâm phổ thiện chú trong di động sẽ an ủi bọn họ, Lão Tôn biết chỉ cần bấm nút sẽ có diễn tâm âm nhạc hay nhất, ông ta cực kỳ kinh ngạc, nhưng không bao giờ hỏi Vân Diệp, Vân Diệp nói với ông ta chỉ có thể diễn tấu liên tục ba canh giờ, nhưng không biết pin hiện giờ còn duy trì được lâu như vậy không.

Lòng dày vò, nhưng không được thể hiện ra mặt, thế nên trong phòng của Vân Diệp diễn ra một màn kỳ quái, Vân hầu đang luyện chữ, lưng vai thẳng tắp, bút như rồng múa phượng bay, rèm phất phới, làm những kẻ nhìn trộm sinh kinh trọng, người có học vấn luôn được tôn kính.

Vân Diệp sau khi viết bốn trăm lượt vương bát đản, lại bắt đầu chấm mực vẽ rùa, một cái mai lớn, bên trên là những cái ô, thè lưỡi ra, muốn vẽ cái lưỡi sống động một chút, trái phải hay là vươn lên nhỉ, chuyện này có học vấn đấy, mà rùa có lưỡi không? Chả nhớ, nhưng cứ vẽ vào, vẽ thêm một ít thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn, hai con mắt hạt đậu, cái miệng to đùng, bốn cái chân, một cái đuôi nhỏ.

Một con rùa sống động xuất hiện trên giấy, chỉ là cái lưỡi trông rất chướng mắt, ngẩng đầu nhìn mặt trời ngả về phía tây, rất hài lòng thời gian tiêu hao khi vẽ rùa, quyết định tô màu cho con rùa, tô xong thì trời tối đen.

Lý Nhị cấp tám cái nỏ tám trâu, năm cái hướng ra ngoài, ba cái hướng vào trong, tên tướng quân mắt trắng hình như không cần nghỉ ngơi, chỉ cần Vân Diệp mở mắt ra là thấy hắn tuần thị xung quanh, có lúc bắt một con rắn độc trong bụi cỏ lột da ăn thịt, lúc thì lục tổ chim ưng trên cây, Vân Diệp đã nói, ngay một con chuột cũng không bỏ qua, trong sơn động không cho phép có một con chuột nào, khắp nơi là thức ăn trộn thuốc độc, thuốc độc do Tôn Tư Mạc cung cấp, nghe nói dính vào là chết.

Bất kể là ai suốt ngày đêm vẽ rùa đều sẽ có trình độ nhất định, Ly Thạch nói, chuyện trên đời này không khó chẳng qua là hai chữ chuyên tâm, Vân Diệp tránh dày vò trong lòng, đem toàn bộ tinh thần vào vẽ tranh, dùng kỹ xảo Ly Thạch dạy hóa thành rùa, ở Đại Đường đây không phải là từ chửi người, Vân Diệp gặp rất nhiều người tên có chữ quy, như Vương Quy Thọ, Lý Quy Niên, Hàn Quy, kể không siết. Quan hậu cần thấy hầu gia mê rùa như vậy thì bội phục, khi đưa tiếp tế chuyên môn thêm một chậu rùa đủ lớn nhỏ.

Khi Vân Diệp vẽ rùa lên tới đỉnh cao thì cửa sổ sơn động có một lá cờ, lúc này năm ngón tay của Vân Diệp kẹp ba cái bút lông, con rùa trên giấy thiếu mỗi mắt, nhìn thấy cờ, bút lông rơi xuống, đúng chỗ, cho con rùa thêm ba cái mắt ba màu khác nhau.

Nước liễu, nước vôi, cồn đã chuẩn bị đầy đủ, dầu rới đầy cửa động, máy ném đá đặt toàn chum dầu, tám con trâu kéo tảng đá lớn ra ngoài, Vân Diệp đứng ngoài vòng vôi bột chắp tay cầu khấn ông trời đừng để Tôn Tư Mạc chết ở đây, trên lịch sử lão nhân gia sống hơn trăm tuổi, nhưng ông ấy không chạm vào đậu mùa.

Ông trời rất linh nghiệm, rất nể mặt, Tôn Tư Mạc trần truồng trừ sơn động đi ra, tay cầm một cái bóng đái lợn phơi khô, phia sau là năm đại hán trần truồng, ai nấy đều khỏe mạnh, chỉ là lâu ngày không thấy mặt trời, bịt kín mắt, vẻ mặt vui sướng.

Từ thời khắc này bọn họ không còn là tử tù nữa, mà là người tự do rồi, Tôn Tư Mạc ngâm mình trong nước liễu dưới ánh chiều tà, cả đầu cũng ngụp vào nước, năm người kia sớm có thói quen học Tôn Tư Mạc, nhảy vào nước liễu, thấy sao học vậy.

Vân Diệp run rẩy nhét tranh con rùa cho tướng quân mắt trắng, kích động nói:

- Thành công rồi, đưa cái này cho bệ hạ, ngay trong đêm, không được chậm một khắc nào.

Tướng quân mắt trắng tuy không biết cái gì thành công, nhưng vẫn tuân lệnh bọc kín tranh rùa, dùng thừng chuyển sang vách đá đối diện, nói đó có một đội quân khác canh gác, lờ mờ thấy có mấy bóng người nhận được bọc vải, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Tôn Tư Mạc ngâm mình trong nước liễu một tuần hương, lại tiếp tục ngâm trong nước vôi, ngâm mình trong vôi chẳng dễ chịu gì, nhưng lão đạo vẫn cười, chút đau đớn đó với ông ta có là gì, năm đại hán cũng nhảy vào, cười hì hà, không hề bận tâm tới vôi xót người.

Thấy mọi người đều ngâm mình cả rồi, Tôn Tư Mạc rời ao nước vôi, nhảy vào ao nước sạch, trong lầu trúc có ghi kí hiệu bên ao có y phục, khăn mặt, còn có một miếng xà phòng lớn, đám đại hán cũng hò hét nhảy ùm ùm vào ao, lấy thứ ghi ký hiệu của mình tắm rửa sạch sẽ.

Bọn họ vào ao nước, tướng quân mắt trắng liền hạ lệnh, máy ném đá ném chuẩn xác chum dầu vào sơn động, sau đó mũi tên lớn của nó tám trâu mang theo tên lửa bay vào động.

Trong động tức thì lửa bừng bừng cháy, ánh lửa đỏ rựa từ cửa động chiếu ra, lửa từ lỗ thông gió bốc cao tới ba trượng, mặt đất trước cửa động cũng bị châm lửa, không bỏ qua một tấc.

Tắm rửa xong Tôn Tư Mạc lấy trong lầu trúc ra một cái hồ lô, khoan khoái tu một ngụm, hương thơm ngào ngạt, người khác thấy có chuyện hay như thế, cũng lục lọi lầu trúc của mình, quả nhiên là có, mỗi người cầm hồ lô tu ừng ực, xúc động vì thoát chết làm hai người mềm yếu hơn bật khóc.

Tôn Tư Mạc nhỏ giọng an ủi họ, nới với họ nếu kế sinh nhai có vấn đề thì tới thư viện, sẽ tìm cho bọn họ một công việc, còn nói lần này thành công, chẳng những bỏ tội chết, bệ hạ còn ban thưởng, làm mấy đại hán mừng không siết, sớm biết thế này thì đã giết người để được vào tù từ lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.