Lộc Đông Tán lấy cớ người không khỏe không gặp Vân Diệp, không thể được, ở
Đại Đường này Vân Diệp muốn gặp ai là gặp được, đội cho mình cái mũ thần y rồi xông vào doanh.
- Vân hầu, ngài yên ổn một chút có được không, cả dọc đường ngài đã
không ngừng gặp phong ba rồi, vì sao còn muốn gây thêm chuyện? Chúng tôi đều biết ngài là thần y, thuốc ngài kê hạ quan dám uống, bệ hạ dám
uống, nhưng ngài nghĩ đại tướng Thổ Phồn dám uống sao? Ông ta uống xong
lăn ra chết thì hạ quan cũng chẳng lạ. Ngài cứ về nhà nghỉ đi, người Thổ Phồn dù khinh nhục tiểu nương tử quý phủ, ngài nhìn thấy đống tro cốt
này, giận đến mấy cũng phải nguôi rồi chứ, Vương Huyền sách ngươi tiễn
khách hộ bản quan.
Phác Nguyên Tu thiếu khanh Hồng lư tự cũng là chỗ quen biết cũ của Vân
Diệp, biết y không có ý tốt gì, dứt khoát từ chối yêu cầu của Vân Diệp,
còn đẩy học sinh của Vân Diệp ra tiễn ôn thần.
Vương Huyền Sách cười hì hì đi tới, chào hỏi Vượng Tài rồi dẫn ngựa ra
ngoài, người ta làm việc công, Vân Diệp không có lý do gì xông vào, đành để Vương Huyền Sách dẫn khỏi doanh trại Thổ Phồn.
- Tiên sinh, chuyến này người tính sai một chút, nếu tàn nhẫn hơn, diệt
toàn bộ nhân mã của Lộc Đông Tán, đợi hắn quay về sẽ do người của chúng
ta đưa đi, khi ấy học sinh xung phong tới Thổ Phồn, xem xem có tìm được
cách khống chế đồng tuyết thì tốt quá.
Vương Huyền Sách là học sinh kiệt suất của thư viện, hắn chú ý tới những điều người khác không chú ý tới, còn về quỷ thần, trong thư viện trò ác đóng quỷ giả thần liên tục, muốn tìm ra mánh khóe quá dễ dàng, nhìn hai cột đá cháy đen là hắn biết chuyện này do tiên sinh làm.
- Câm mồm, với sự thông minh của ngươi đi cao nguyên sẽ nguy cơ trùng
trùng, đừng tưởng học được ít kiến thức mà xem thường anh hùng thiên hạ, Tùng Tán Can Bố và Lộc Đông Tán là nhân kiệt một thời, dựa vào hơn một
vạn người đã thống nhất được Thổ Phồn chia năm xẻ bảy, Hướng Hùng Nhân
là bộ tộc truyền thừa vạn năm, đám sói hoang trên thảo nguyên không thể
sánh bằng, cứ học bản lĩnh ở Hồng Lư tự, thời cơ tới hẵng đi Thổ Phồn
cũng không muộn.
Vương Huyền Sách làu bàu vài câu rất không tình nguyện, hiện người Đại
Đường đều thành loại khốn kiếp dã tâm bừng bừng rồi, không chăm chỉ làm
ruộng, đầu óc chỉ nghĩ tới mở rộng bờ cõi, làm làng giềng của Đại Đường
đều gặp xui xẻo, phải cẩn thận dè chừng.
Cao Ly vốn kiêu ngạo nay chiến hỏa liên miên, Cao Kiến Vũ và Uyên Cái Tô Văn đánh tới say máu rồi, quan viên Hồng lư tự tới khuyên hai bên bắt
tay hòa bình, kết quả đụng đầu vào tường, thẹn quá hóa giận tuyên bố nếu một trong hai phe cầu viện Đại Đường, không cần lễ vật, chỉ cần nói một tiếng, Khế Bật và Lý Tích ở bên bờ Liêu hà sẽ lập tức tiến quân diệt
phỉ, trả lại cho bách tính Cao Ly vùng trời yên bình.
Nghe tin này, Cao Kiến Vũ và Uyên Cái Tô Văn lập tức đình chiến, kỵ binh của Khế Bật vừa vượt qua Liêu hà gặp ngay hơn mười vạn quân của Cao Ly, Cao Kiến Vũ và Uyên Cái Tô Văn bày ra tư thế tử chiến, Khế Bật đành lui quân, xem Cao Ly đánh nhau.
Hai người đó không ngờ đều để ba vạn quân ở Liêu hà, sáu vạn quân này
không tham dự chiến sự trong nước, tác dụng duy nhất là theo dõi Đại
Đường, làm Lý Tích nuốt nước bọt chẳng tiến lên được, thử một lần, kết
quả phát hiện trước mặt toàn là tinh nhuệ Cao Ly.
Có ngốc cũng biết Đại Đường đầy dã tâm, tính thêm năm nay đã dưỡng sức
năm năm rồi, giá lương thực bình ổn ở mức một đồng một đấu, theo tỉ lệ
cũ là năm tiền mà thôi, bách tính Quan Trung mỗi ngày ăn ba đã thành
chuyện thường, lương thực phong phú khiến nghề chăn nuôi phát triển.
Nông hộ giờ biết thêm vài quả trứng vào bữa ăn, đó là điều trước kia
không dám nghĩ tới, Vân Diệp trên đường về thấy trang hộ khắp nơi thu
hoạch ngọc mễ, thực ra y không hiểu, rõ ràng kho không chứa nổi nữa rồi, vì sao bách tính vẫn ra sức trồng lương thực?
Khoai tây làm miến, ngọc mễ hiện giờ là thức ăn nuôi chiến mã tốt nhất,
trừ hai thứ này còn trồng hoa quả, ớt, rau xanh, thứ nào cũng cũng lãi
hơn lương thực, cứ nhìn bách tính đất hạn dựa vào trồng dưa hấu còn giàu hơn bách tính bình nguyên là biết.
Mỗi lần thấy nông hộ vùng đất hạn mang dưa hấu đi đổi lúa mạch là Vân
Diệp muốn cười, một cân khoai tây đổi một cân lúa mạch, người bình
nguyên còn thấy mình lời, thế là sao? Người Vân gia trang thông minh
cũng không ngoại lệ, chỉ cần người ta tới đổi lúa mạch là đổi ngay, rất
rộng rãi, có điều bọn họ không biết sản lượng dưa hấu bao nhiêu, sản
lượng lúa mạch bao nhiêu, hai thứ có thể ngang giá với nhau được sao?
Chặn tài lộ như giết cha mẹ, Vân Diệp chẳng chuốc lấy phiền phức, các
nông hộ ăn vạ, hầu gia cũng chẳng chống nổi. Nếu thương phiến ăn vạ, hầu gia dù có đánh gãy chân cũng chẳng ai để ý, nếu là đại hộ, bách tính sẽ xem nào nhiệt, nếu là kẻ gian, mọi người sẽ vui vẻ, trói lên bia có thế làm hương thân tiêu khiển rất lâu.
Nhưng nông họ thì không xong rồi, chỉ cần cởi giày, vò rối tóc lên, ngồi trước cửa hầu phủ khóc lóc là chẳng bao lâu hương thân vây kín cửa phủ, tuy không ai nói gì, nhưng ánh mắt khinh bỉ đó sẽ làm ngươi rợn xương
sống. Quan phủ cũng tới, chưa hỏi rõ rắng đen đã vỗ về nông hộ trước,
quan địa phương sẽ như con gà trống kích động đưa thiếp bái phỏng, chưa
nói ăn nói khó nghe, còn thiếu lễ số, chắp tay với ngươi là khá lắm rồi, làm người ta nhìn chỉ muốn đập chết.
Nhưng mà con gà trống không sợ, có khi còn đang đợi ngươi đánh đập, nếu
bị đánh, chắc chắn được nổi danh là quan tốt vì dân rồi, cần dùng làm
việc lớn, huân quý tranh đấu với nông hộ, đúng cũng thành sai, tất nhiên nếu ngươi thấy thủ đoạn mình cao, quan phủ không phát hiện ra thì nửa
đêm có thể tới đào hố trôn cả nhà nông hộ.
Quan phủ tra không ra thì thôi, một khi tra ra thì nhìn gương Nhị nhi tử của Hoài An vương Lý Thần Thông, ngủ với khuê nữ người ta mà không
nhận, cha mẹ người ta tìm đến cửa bị đuổi đi, đến tối cả nhà sáu người
biến mất, cuối cùng quan phủ đào ra trong vườn quả nhà Lý Thần Thông.
Kết quả tước vương mà Lý Thần Thông phải đánh trăm trận mới có bị tước,
Nhị nhi tử bị chặt đầu, mười một tên ác nô cũng bị xử trãm, từ đó cả nhà thối hoắc.
Hiện giờ trước cửa Vân phủ có một nông hộ đang ngồi, bộ dạng vô cùng thê thảm, y phục rách nát, mông đùi loang lổ máu, thoi thóp dựa lưng vào sư tử đá của Vân gia.
Chuyện gì thế này? Vân Diệp vừa mới từ Trường An về không biết, Vân gia chưa bao giờ ức hiếp nông hộ, sao hôm nay lại có chuyện.
Thấy Lão Tiền ngồi bên người kia nhỏ giọng nói chuyện, xem ra đang xử
lý, quản gia đã tiếp nhận, Vân Diệp không hỏi tới nữa, xuống ngựa, vào
nhà từ cửa phụ.
Vừa mới vào cửa thấy Vân Mộ ghé vào cửa nhìn qua khe, thấy cha về, lập tức chạy tới thút thít kể đâu đuôi câu chuyện.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, là Vượng Tài của Vân Mộ gây chuyện, thứ
Tạng ngao này thực ra rất ngu, vì sao nó chỉ nhận một chủ nhân, là vì
đầu óc nó không xử lý được mối quan hệ phức tạp, từ thảo nguyên thưa
thớt tới Trường An phồn hoa, trong thời gian ngắn không thích ứng được,
có người thấy Vân Mộ đáng yêu, nhìn thêm vài cái, kết quả Vượng Tài nổi
giận, nếu chẳng phải tiểu nha đầu ra sức giữ lại, người ngoài cửa đã
không còn mạng nữa.
Nếu là không cố ý thì không sao cả, chỉ cần bồi thường tiền tài là xong, Lão Tiền sẽ xử lý tốt, Vân Diệp dẫn khuê nữ ra ngoài, chắp tay với nông hộ:
- Trong nhà không trói chó dữ, nay làm bị thương người khác, tội là ở
Vân gia, ngươi cứ yên tâm, toàn bộ thuốc men do Vân gia chi trả, thời
gian dưỡng thương lãm lỡ thu nhập trong nhà cứ bảo lên, quản gia sẽ xử
lý. Tiểu nữ sai, người làm cha xin lỗi thay nó.
Theo lý mà nói Vân Diệp đường đường hầu gia đã xin lỗi, đồng thời đồng ý bồi thường, theo lý chuyện đến đây là hết, ai ngờ chuyện phát triển
hoàn toàn nằm ngoài dựa liệu của Vân Diệp.
Sáng sớm ngày hôm sau, mười mấy người mặc đồ tang đem theo phướng khiêng một người chết chặn ở cổng Vân phủ, một lão bà bà tuổi cao cứ muốn đâm
đầu vào sư tử đá, nói nhi tử chết rồi, mình sống không còn ý nghĩa nữa,
chẳng bằng để chó của Vân gia cắn chết cho xong, không an cản nổi.
Chuyện chẳng lành rồi.