Vân Diệp xoa má xem vàng mang về, toàn là vàng cát, mở một cái túi
ra, lấy một nắm, tay hơi nghiêng đi là vàng chảy xuống, loang loáng dưới ánh nến.
- Hầu gia, nữ nhân khốn kiếp kia dám tát ngài, còn làm ngài ngã, thật quá đáng, có cần mạt tướng đuổi theo giết hết không?
Vân Diệp vội vàng xua tay:
- Không cần, da nữ nhân đó rất mềm rất trơn, không đau, ta chẳng qua chỉ muốn chùi cái nốt trên mày ả, kết quả bị ngược đãi như thế, dã nhân đúng là dã nhân mà, Lưu Nhân Nguyện,
ngươi nói có phải không?
- Thống lĩnh nói cực đúng, ngài có ý tốt, Oa nữ đó không hiểu gì, mạt tướng đi giết sạch chúng, bắt Oa nữ về cho thống lĩnh nghiên cứu.
Vân Diệp rất động lòng, nhưng nghĩ một lúc rồi cụt hứng, chưa nói tới nàng ta là thành viên hoàng thất, chỉ riêng cái danh sứ tiết làm mình
không thể đụng vào được, Cao Sơn Dương Tử nói không sai, khi biết họ là
sứ tiết, y không có ý nghĩ giết người bịt miệng nữa, đây là chuẩn tắc
đạo đức ở thời đại này, hai nước giao chiến không chém sứ giả, đó là
chuẩn tắc chung phải tuân theo.
- Bỏ đi, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, lần xuất chinh này ngươi luôn thấy tác dụng của thủy sư không rõ, kém hơn người ta một
bậc, đúng không?
- Không cần nghĩ thế, trong lần hành động này, thủy sư đóng vai trò
hỗ trợ, đám Lại Truyền Phong đóng vai chính, nhưng đường xá xa xôi như
thế, riêng đi đường cũng mệt chết, càng chẳng nói tới đống quân nhu cao
như núi, nên công đầu của đám Lại Truyền Phong, công thứ thuộc về ngươi, đừng bất mãn, những người đã chết đi kia, vàng bạc địa vị cũng không ý
nghĩa gì nữa, ta không biết về nhà đối diện với người nhà họ ra sao đây.
Lưu Nhân Nguyện lấy làm lạ nhìn Vân Diệp: - Thống lĩnh, chuyến này
chúng ta đại thắng trở về, làm nên vinh quang trăm năm hiếm có, vì sao
phải bi thương, tướng sĩ chiến tử toàn gia được tôn vinh vô thượng, mạt
tướng tin phụ lão Quan Trung sẽ không chỉ trích thống lĩnh.
Vân Diệp bực bội phẩy tay, chẳng thể nói chuyện với đám cuồng nhân
chiến tranh này, suốt ngày đeo bên miệng coi cái chết như về nhà, đâu
biết nghĩ tới nỗi đâu người nhà có con chết trận.
Để tĩnh tâm, mượn đồ pha trà của Vô Thiệt, mời ông ta và Lưu Phương
uống trà, khi đi Tân Nguyệt đặc biệt đưa cho y một bao trà nỏ, nghe nói
là trà tuyệt đỉnh được nữ hài tử chưa gả lấy miệng hái, nói là có tác
dụng phấn trấn tinh thần, cứ nghĩ tới những nữ hài tử kia lấy miệng hái
xong nhổ ra, cuối cùng ấp vào trong lòng mình, Vân Diệp nghĩ thấy buồn
nôn, cách biến thái này do ai nghĩ ra? Về phải hỏi cho kỹ.
Vân Diệp không có hứng thú uống nước bọt của người khác, nhưng sau
khi nói cho Vô Thiệt và Lưu Phương, hai lão già hứng thú lắm, nói nhất
định phải thử.
Rót cho bọn họ hai chén trước, rồi pha lại trà cho mình, không ngửi
ra có gì khác lạ, đoán chừng có hương vị cũng bị mồ hôi át đi, mình uống trà của mình thì hơn.
Vô Thiệt thích quá trình uống trà, Lưu Phương thích ý cảnh uống trà,
đều chẳng liên quan gì tới bản thân trà, nhắm mắt khen trà ngon, cuối
cùng chê không thuần bằng trà của Vô Thiệt. Lấy túi trà của Vân Diệp, Vô Thiệt như làm ảo thuật biến ra cái cối, nghiến nát trà, rồi giảng giải
với Lưu Phương trà càng mịn càng tốt, nói tới thư viện phải có phong
thái ẩn sĩ, không để đám tiểu tử chê cười.
Không chịu nổi hai lão già tâng bốc nhau, bê ấm trà của mình ra ngoài.
Sau kịch chiến, tất cả mọi người đều thả lỏng, biển cũng lặng sóng,
thi thoảng có cá kình phun ra cột nước cao ngất, Vân Diệp thở dài, dấu
ấn trên mặt cả một tối chưa tan đi, nữ nhân chết tiệt đó ra tay rất
nặng, làm răng cũng hơi lung lay rồi.
Vô tình nhìn lướt qua thương thuyền, phát hiện Cẩu Tử ngồi một mình
trên cột buồm, uống một ngụm rượu, sau đó lẩm bẩm mấy tiếng, hình như có tâm sự nặng nề.
Vừa mới định phái người gọi Cẩu Tử xuống thì thấy Đơn Ưng leo lên như con khỉ, mắng Cẩu Tử vài câu rồi đá xuống, tiếp đó cũng nhảy theo, Vân
Diệp cuống lên, vội chạy ra mạn thuyền nhìn, chỉ thấy bọt trăng nổi lên, hồi lâu không thấy người đâu, lớn tiếng gọi Đông Ngư cứu người, Đông
Ngư vừa nhảy xuống nước thì Cẩu Tử mặt mày u uất từ mạn thuyền bò lên,
tay vẫn cầm hồ lô rượu.
Vân Diệp vung tay cho hai tên mỗi đứa một cái tát, cột buồm cao tới
mười trượng mà tùy ý nhảy xuống. Thấy Vân Diệp nổi giận, Cẩu Tử càng
buồn bực, nhảy xuống biển, nửa ngày trời chẳng chịu thò đầu lên.
- Có giỏi thì đừng lên nữa, đợi về nhà kiếm con lợn nái gả cho ngươi, nữ nhi của Hồng Thành thì sao nào? Đó là thiên kim phú gia, sao lại
không xứng với ngươi nữa rồi, hai tên khốn kiếp các ngươi nhìn người ta
tắm, thế nào cũng phải có một đứa chịu trách nhiệm, Tiểu Ưng đã định
thân rồi, ngươi không chịu thì ai chịu.
Đơn Ưng không nhịn được nữa:
- Ai đi nhìn nữ nhân xấu xí đó tắm,
cái ao đó là nơi đệ và Cẩu Tử tắm sau khi hàng ngày luyện công xong, thư viện từ trên xuống dưới có ai không biết, vì chuyện này có mấy kẻ tranh ao nước bị ăn đòn. Chỉ có nữ nhân không biết xấu hổ đó trần truồng nhảy xuống ao, còn chưa nhìn thấy gì ả nha hoàn đã la phi lễ, bọn đệ đi kể
với ai.
Vân Diệp tức tới lòng trắng trợn lên, khuê nữ của Hồng Thành treo cổ
tám lần rồi, hỏi là nói thanh bạch không còn nữa, trước khi xuất chinh
Vân Diệp không có tâm tư quản chuyện thối tha này, nhưng đánh trận xong
không quản không được, đây là vụ án thuần phong giáo hóa đầu tiên của
thư viện, tất cả đang dài cổ đợi kết quả.
- Không nhìn thấy sao biết người ta trần truồng, vậy là thấy rồi, lão bà chỉ cần lấy bừa một người ứng phó với cha mẹ là được, còn có người
thích thì cưới về sau, chẳng có gì to tát.
- Tiểu nhân không chịu, nữ nhi của Hồng Thành trông chẳng khác gì cha cô ta, đánh chết cũng không cưới. Cẩu Tử vừa mới thò đầu lên mặt nước
liền nghe thấy Vân Diệp an bài hôn nhân của mình, hét lên, lại chui
xuống nước.
Tất cả cười hô hố nhìn Cẩu Tử quẫy đạp dưới nước, một chàng trai anh
tuấn với một nữ tử xấu xí, đây là chuyện thú vị, ít nhất đứng ở góc độ
nam nhân đều n ghĩ thế.
Kẻ thắng lợi phải có tiếng nói cười, nhưng Vân Diệp rúc vào góc riêng của mình, làm mọi người không vui, hôm nay tâm tình đại soái có vẻ
không tệ, bắt đầu xử lý chuyện vụn vặt rồi, đám quân sĩ từ nặng nề trở
nên vui tươi.
Nghe tiếng cười lan sang các thuyền khác, Vân Diệp uống một ngụm trà, ném tâm tư không tốt đi, dặn Lưu Nhân Nguyệt: - Trừ rượu thì đem tất cả thứ có trên thuyền ra, bảo đầu bếp chịu khó chút, chúng ta ăn một bữa
ngon, ba ngày sau tới Đăng Châu, chúng ta ăn mừng ba ngày.
- Vâng!
Lưu Nhân Nguyện lớn tiếng đáp, bước nhanh trên sàn, lập
tức cái giọng ồm ồm của hắn vang lên: - Đại soái có lệnh, chỉ cần thứ có trên thuyền thoải mái ăn, sau khi lên bờ khao thưởng ba ngày.
Tiếng reo hò càng lớn, những bài hát giọng nam âm bắc vang khắp nơi, toàn những thứ dâm từ thô bỉ, Vân Diệp chẳng muốn nghe.
Khi đi qua cửa phòng của Vinh Hoa, phát hiện cửa mở, Vinh Hoa rất lễ
độ quỳ trên sàn, có vẻ đợi mình rất lâu rồi, nhìn thấy thế Vân Diệp hoài nghi Cao Sơn Dương Tử và nàng ta có phải nhầm thân phận rồi không, một
vì mục đích bất chấp thủ đoạn, một vì ái tình nguyện tan xương nát thịt, đều là nữ tử cá tính, tiếc là không liên quan tới mình.
- Ta không vào, vào cô lại hoài nghi ta muốn cưỡng gian cô, có gì cứ nói đi, ta thoải mái, cô cũng chẳng cần khẩn trương.
Vinh Hoa như không nghe thấy lời trêu ghẹo của y, thi lễ xong hai tay đan ở đầu gối, trang trọng nói: - Vân hầu, thiếp thân có thai rồi.