Lời Vân Diệp chẳng những làm Cao Sơn Dương Tứ sững sờ, ngay cả tướng
lĩnh trên thuyền cũng há hốc mồm, bị hầu gia cướp nhất định sẽ hạnh phúc hơn bị người Oa cướp, có cái lý này sao.
- Ta từng gặp rất nhiều người Đường, có anh vũ, có nho nhã, có ôn
hòa, có đôn hậu, chỉ chưa gặp người như hầu tước các hạ, có vẻ ở Đường
quốc, ngài cũng là một vị rất khác biệt. Phải mất một lúc cao Sơn Dương
Tử mới nói lên lời:
- Hồng Lư tự là thế, luôn mang người tốt nhất ra khoe, loại người như ta chỉ có thể nấp vào một góc thật xa, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
Hôm nay hết cách rồi, trên biển mỗi ta có thể coi là nhân vật có thể
diện, đành ra bêu xấu, cô trả vàng cho ta. Đợi tới Trường An, cô sẽ phát hiện còn nhiều người tốt hơn nữa, ai cũng nho nhã lịch thiệp, mỹ nhân
như cô nhất định được họ mời tới Yến Lai lâu làm khách.
- Càn rỡ, ngươi tưởng ta không biết Yến Lai lâu là nơi thế nào à? Một vị hầu tước sao lại không có chút lịch sự nào với khách thế sao?
Nữ nhân này không dễ chọc, Vân Diệp nhíu mày: - Cô là một nữ nhân sao lại biết chốn ăn chơi của nam nhân, chẳng lẽ cô hiểu Trường An lắm?
Mang những người này đi đánh Trường An à?
- Tránh đường, nếu không ta sẽ bẩm báo với bệ hạ Đường Quốc, xin ngài ấy phân xử cho nữ tử yếu đuối này.
- Có biết ta nghĩ gì không?
Vân Diệp thấy khí thế Cao Dương Sơn Tử giảm xuống, bảo thủ hạ tản ra, mỉm cười hỏi:
Thấy bộ dạng Vân Diệp chẳng bận tâm của y, Cao Sơn Dương Tử rùng
mình: - Hoàn cảnh của ta hiện nay là dê ở miệng hổ, ngươi có lẽ nghĩ sẽ
giết sạc toàn bộ bọn ta, sau đó giả vờ chưa từng gặp phải không?
Vân Diệp lắc đầu, gãi cằm nói:
- Không định giết sạch, ví như cô
sẽ không bị giết, Oa nữ ở Đại Đường làm ta buồn nôn, hiếm có một người
làm ta vừa mắt, cô nghĩ ta sẽ làm gì?
- Vân Diệp, tự Bất Khí, truyền mệnh hầu hiếm có của Đường quốc, thống lĩnh Thủy sư Lĩnh Nam, đồng thời là người nắm quyền thực sự của Ngọc
Sơn thư viện, thê thất Vân Tân thị, sinh một nhi tử tên Thọ, thiếp Na Mộ Nhật, sinh một nữ nhi, đương nhiên chuyện phong lưu nho nhỏ của ngài
với công chúa Đại Đường thì không phải một hoàng nữ ngoại bang như ta có thể bình luận, ngài thấy đúng không?
Thấy Cao Sơn Dương Tử bình đạm nói ra tình hình nhà mình, Vân Diệp
cười rất vui, y có lý do đại khai sát giới rồi, không cần phải áy náy.
- Năm ngày trước khi ta chưa công phạt trấn Xích Phong, ta phái một
chiếc khoái thuyền về nước, đem tính toán của ta bẩm báo cho phụ thân
ta, ba ngày trước khi phát hiện thủy quân Đại Đường, ta phái khoái
thuyền tới Đăng Châu, nói với quan phủ thân phận của ta, còn nói ta sắp
tới bái kiến hoàng đế Đại Đường. Vân hầu, hiện ngài muốn giết ta phải
chăng đã muộn? Ta tin quan viên Đăng Châu đã phái thuyền đón ta rồi.
Vân Diệp tháo tấm bịt mắt ra:
- Nếu cô biết ta là ai, thì phải biết con người ta thế nào, lấy vàng của ta mà định ăn một mình là không thể.
Cao Sơn Dương Tử ngồi quỳ trên sàn thuyền, vén khăn che mặt ra, đúng
là Uyên Cái Tô Văn không nói bừa, đây là con yên tinh, không giống nữ
nhân nước Oa khác vẽ mình như quỷ, nàng môi hồng răng trắng, lại thêm
khuôn mặt trái xoan của hồ ly tinh, môi đỏ thắm dày mọng nước, đôi mắt
đen láy ướt át đa tình, hai hàng mi cong vút như lưỡi dao có thể cứa nát trái tim bất kể già hay trẻ, trên mày có dấu mỹ nhân, chẳng biết thiên
sinh hay là cố ý chấm vào, ông trời ạ, một con hồ ly tinh thế này gặp
tên sắc quỷ Lý Nhị, nếu cáo trạng, dứt khoát mình ăn đủ.
- Vân hầu, thế mới là ngữ khí thương lượng chứ, thấy ngài đi một
chuyến uổng công, hoàng kim trên thuyền của ta chia nửa cho ngài.
Vân Diệp vỗ tay cười lớn, thế này là tốt nhất, lập tức sai người tới
thuyền người Oa lấy vàng, sau đó tự mình pha cho Cao Sơn Dương Tử một
cốc trà, giảng giải cái lợi của trà, cùng đặc điểm các loại trà, thế là
hai người ngồi trên sàn trò chuyện vui vẻ.
Khi đội thuyền bận rộn lấy vàng, bè từ Liêu Thủy cũng chầm chậm đi
tới, Cao Sơn Dương Tử chỉ những cái đống phủ vải trên bè: - Chẳng lẽ Vân hầu đã lấy được di hài của tướng sĩ Tiền Thùy, nói thế thành Đại Vương
đã bị ngài phá?
Vốn nam nữ nói chuyện khoảng cách thích hợp là ba xích, Cao Sơn Dương Tử và Vân Diệp bất tri bất giác ghé vào một chỗ, Vân Diệp cảm thụ hơi
ấm từ bờ vai thơm truyền tới, cười nói: - Đúng thế, người Cao Ly còn
chưa biết, ngược lại hoàng nữ điện hạ lại biết rất rõ.
- Đó là cái lợi của giao lưu, Đường quốc hiện trăm nghề hưng thịnh,
nước ta tất nhiên qua lại học tập, nghe nói thư viện Ngọc Sơn do Vân hầu nắm giữ là đệ nhất thư viện của Đại Đường, không biết ta có thể vào học viện ngày đêm thỉnh giáo toán học của ngài không?
Vân Diệp cười không đáp, Cao Sơn Dương tử trở nên càng ôn nhu, cúi
mình rót trà cho Vân Diệp, y phục nàng mặc vốn rộng, tay áo nâng lên,
chỉ một thoáng, Vân Diệp tựa hồ nhìn thấy ngọn đồi trắng muốt trong ống
tay áo, chấm hồng kia cũng rõ ngay trước mắt.
Thế này quá dễ dãi rồi, Vân Diệp cầm cốc trà lên vừa uống vừa nghĩ,
khúc dạo đầu cũng chưa có đã mang luôn món mặn lên? Chẳng lẽ cô ta nghĩ
nam nhân Đại Đường đều là sắc quỷ?
Mọi người đều tranh thủ trước khi mặt trời lặn đem thi thể và hàng
hóa lên thuyền, nếu không buổi tối sóng lớn, loại bè đơn giản này không
kháng cự nổi.
- Vân hầu, vàng ngài muốn đã được trả đúng số, vậy ta phải về đây, đa tạ ngài khoản đãi, loại trà đạm này đúng là vô song, Dương Tử thụ giáo
rồi.
Thấy Cao Sơn Dương Tử thi lễ chuẩn bị lui về, Vân Diệp nói: - Hoàng nữ chậm đã.
- Vân hầu, ta lên thuyền của ngài là không nên rồi, nếu có ở lại
thuyền của ngài qua đêm là mất quốc thể, xin cáo từ, mai gặp lại cũng
thế. Nói xong xua bàn tay trắng muốt, lúc này biến thành liệt phụ trinh
tiết, cứ như vừa nãy nâng ống tay áo để lệ cảnh xuân là người khác.
- Hoàng nữ hiểu lầm rồi, cô là hoàng nữ nước Oa, Vân Diệp sao dám lỗ
mãng, chỉ có điều chúng ta phải thương lượng rõ chuyện vàng, đó là
chuyện lớn, sao có thể không bàn. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh .
com
Mắt Cao Sơn Dương Tử nheo lại, hàn quang trong đó dưới ánh tà dương
không ngờ lóe lên màu đỏ: - Vân hầu, vừa rồi hình như chúng ta nói mỗi
người một nữa, vàng đã mang lên thuyền của ngài, còn vấn đề gì nữa.
- Đương nhiên là có, chuyển lên thuyền là vàng của ta, chúng ta thảo luận vàng trên thuyền của cô. Vân Diệp nói rất nghiêm túc:
- Vàng trên thuyền ngài là của ngài, vậy vàng trên thuyền ta là của
ta, có gì mà thảo luận, chẳng lẽ ngài muốn nuốt lời. Cao Sơn Dương Tử
càng phẫn nộ, nàng chưa bao giờ gặp loại người như thế.
- Hoàng nữ nói sai rồi, vàng trên thuyền của cô cũng là của ta, cái
của cô là của ta, cái của ta vẫn là của ta. Vân Diệp nói câu này rất
hùng hồn, chém đinh chặt sắt, Cao Sơn Dương Tử còn nghe ra vài phần phẫn nộ trong đó.
- Ta vất vả thiêu cháy thành Ti Sa, diệt thủy quân Tam Sơn Phổ, đã
tìm hiểu mọi thứ về trấn Xích Phong, khi ta sắp ra tay thì cô lại chui
vào khoảng trống, định ngồi không hưởng lợi à? Cô nghĩ bọn ta là cái gì? Chỉ cần ưỡn ẹo vài cái là có thể đáng giá năm vạn lượng hoàng kim? Nữ
nhân đắt nhất cũng chẳng có cái giá đó, cô ở trên thuyền ta, chỉ cần ta
hạ lệnh một tiếng là đi nuôi cá hết, nghĩ cho kỹ, cần mạng hay cần vàng?
“Bốp!”