Tới Vượng Tài nghịch ngợm nhất cũng chẳng muốn phì mũi thêm một cái, Na
Nhật Mộ dùng khăn ướt chụp lên đầu Vượng Tài, chỉ mát mẻ được chốc lát,
khăn mặt liền bị sấy khô.
Thấy dáng vẻ khổ sở của Vượng Tài, Vân Diệp lấy bình nước sau lưng ra,
làm ướt khăn mặt rồi bọc lên bình nước, ra sức lắc, chưa đợi nước trên
khăn bị bốc hơi hết, nước nóng trong bình đã biến thành mát mẻ, ngoài
bình còn dọng rất nhiều giọt nước.
Na Nhật Mộ tò mò nhìn động tác của trượng phu, thấy Vân Diệp đưa bình
nước cho mình, liền uống một ngụm lớn, phát hiện nước rất mát. Na Nhật
Mộ uống xong, Vân Diệp uống một ngụm rồi cho bình nước vào miệng Vượng
Tài, Vượng Tài cảm thụ được hơi lạnh, xong không biết uống nước từ bình, Vân Diệp tìm một cái bát, đổ nước vào cho Vượng Tài uống, tới khi nó
uống sạch nước trong bình.
Thời tiết thế này không cưỡi được ngựa, chỉ đành dắt ngựa đi bộ, nếu là
tháng sáu, Vân Diệp tuyệt đối không cho đại quân hành quân dưới mặt
trời, như thế chẳng khác gì tự sát.
Lại Truyền Phong đá bay một cái xương đầu dê, nuốt ngụm nước bọt, uống
một ngụm ngước, lần này đại quân mang theo nước. Vốn trong sa mạc, thứ
chứa nước tốt nhất là túi da dê, sở dĩ không dùng đồ đồng sắt, là sợ nó
làm rách da gia súc, Vân Diệp liền cải tiến bình nước, mép trong là lớp
bông dày, đặt lên người lừa ngựa không lo làm rách da chúng. Mỗi một
quân sĩ mang theo lượng nước đủ cho bản thân và chiến mã trong năm ngày, đó là vì đi qua Bạch Dương nguyên chuyên môn chuẩn bị thêm một ngày,
bình thường tối đa chỉ mang nước trong bốn ngày, vượt qua thời gian này, nước sẽ biến chất.
Trên sa mạc nói thừa một câu cũng hao tổn thể lực và lượng nước, trước
khi xuất phát Vân Diệp đã căn dặn rồi, nên mọi người im lặng tiến lên.
Mỗi khi đi một canh giờ Vân Diệp hạ lệnh dựng lều đơn giản, nghỉ một tuần hương để quân sĩ nghỉ ngơi bổ xung thêm nước.
Một đám may bay tới nhanh chóng biến thành mây đen, sét lóe trên đầu,
sấm đổ đùng đùng, nhân lúc mặt trời bị che khuất, Vân Diệp hạ lệnh tăng
tốc.
- Đại soái, sắp mưa to rồi, chúng ta phải lên chỗ cao ngay, ti chức lo có lũ.
Lại Truyền Phong cầm quân lâu năm, vội can Vân Diệp:
- Mưa không rơi xuống đất đâu.
Vân Diệp nói xong tiếp tục rảo bước.
Lại Truyền Phong nhìn mấy đen trên đỉnh đầu, lại nhìn Vân Diệp, đành đi tiếp, không có mặt trời là lúc hành quân tốt nhất.
Lại có tiếc sấm nổ, Lại Truyền Phòng thấy có màn mưa trắng xóa rơi
xuống, chuẩn bị đưa tay ra đón lấy chứng cứ cho đại soái xem, ai ngờ ngờ mưa rơi xuống, nhưng lòng bàn tay không có giọt nước nào.
- Đừng uổng công, ở đây mưa còn chưa rơi xuống đất đã thành hơi nước rồi, sa mạc nhiều chuyện kỳ lạ, các ngươi dần dần sẽ thấy.
Giọng Vân Diệp từ phía trước truyền tới.
Mặt trời vừa mới xuống núi liền không có ai kêu nóng nữa, mà không ngừng thêm quần áo lên người, cái nơi khốn kiếp này tối lạnh chết người, sáng lại nóng không chịu nổi. Lại Truyền Phong vừa khoác áo choàng nỉ lên
vừa lẩm bẩm nguyền rủa thời tiết, đây không phải chỗ cho con người sống.
Trời tối hẳn, đại quân bắt đầu cắm trại, ăn lương khô, uống nước, dưới
sự đốc thúc của quan quân, mỗi người đều rửa chân, rũ sạch cát trong
giày, nếu không mai cát dính ở chân sẽ ăn vào thịt, có thể hành hạ một
hán tử chết đi sống lại.
Khi cả trại bao chùm bởi tiếng ngày rung trời, Vân Diệp dẫn hai trăm
người đi tuần doanh, sau đó an bài quan quân trực đêm, mõ đánh ba tiếng, đã là canh ba rồi.
Khói trắng từ miệng phun ra dài tới một xích, về tới lều ngã xuống
giường hành quân không muốn nhúc nhích nữa, Na Nhật Mộ giúp Vân Diệp cởi giáp, khi rửa chân thì nghe thấy y ngáy rồi. Trước kia Vân Diệp không
ngáy, lần này chứng tỏ mệt mỏi cực kỳ, Na Nhật Mộ học Linh Đang bóp chân trượng phu một lượt mới yên tâm. Lại lấy lót giày ra, thay một đôi mới, xong việc nằm xuống bên cạnh trượng phu ngủ, hạnh phúc vô ngần.
- Một, quất! Hai, quất! Ba, quất!
Vân Diệp bị tiếng hiệu lệnh chỉnh tề đánh thức, trách Na Nhật Mộ:
- Lần sau bất kể ta mệt ra sao, khi trời sáng nàng phải đánh thức ta dậy.
Na Nhật Mộ gật đầu, thực ra nàng rất muốn gọi, thấy trượng phu ngủ say quá lại thôi.
Vân Diệp mặc y phục, rời lều thấy quân sĩ đang chỉnh đốn hành trang.
Khẩu lệnh vừa rồi là đội chính ra lệnh quân sĩ quất túi ngủ của mình,
nhất là y phục trước khi ngủ phải treo lên, trước khi mặc phải dùng lực
quất.
Quân sĩ kinh khủng nhìn bọ cạp đen xì xì từ trong chăn rơi gia, chẳng lẽ tối qua lão tử ngủ cùng với thứ này? Chẳng trách đại soái nhất định
muốn mọi người phải quất chăn áo của mình.
- Lấy đũa gắp bọ cạp cho vào bình pha lê cho ta, không được bỏ sót con
nào, một đám đần độn, đay là món ngón nhất trên sa mạc, sánh được với nó chỉ có đại ngô công ở Hoa sơn thôi.
Vì tiêu trừ sợ hãi của binh sĩ, Vân Diệp ném bình tới, bắt họ bắt bọ cạp cho mình:
- Đồ tốt đấy, đừng có chà đạp, lão phu trước kia ăn vài con, đúng là mỹ
vị nhân gian, dùng dầu chao lên, hoặc đặt trên ngói sấy khô đều rất
tuyệt.
Viên Thủ Thành cũng hứng lên, phải nói sức hiệu triệu của lão già này
hơn Vân Diệp nhiều, quân sĩ vừa rồi còn bán tín bán nghi hiện ùa tới bắt bọ cạp.
- Ngươi nói không sai, la bàn của lão phu có vấn đề, kim châm xoay tròn, đúng là có núi nam châm thật.
Viên Thủ Thành nghĩ lại vẫn sợ, nếu hôm qua người dẫn đường là mình thì nói không chừng đại quân đã bị diệt.
- Thực ra cách nhận đường trong sa mạc rất nhiều, ông xem đống cát kia
mặt đón gió và khuất gió khác nhau, chỉ cần có hai đống cát là có thể
xác định được phương hướng, nhất định không sai.
Viên Thủ Thành nhìn bốn năm đống cát, tuy kích thước khác nhau, nhưng hình dạng lại giống nhau, xem ra Vân Diệp nói có lý.
Đang định nói chuyện Côn Lôn thì thấy Lại Truyền Phong và giáo quan tới, biết Vân Diệp phải an bài quân vụ liền rời đi, ông ta đi tìm Vô Thiệt,
mấy ngày qua Vô Thiệt như biến mất, trốn biệt trong lều, cơm nước đều do nữ đồ đệ đưa vào.
- Căn cứ vào thám mã báo về, chúng ta đi them năm mươi dặm nữa là rời
Bạch dương nguyên, thao ý ta tranh thủ đi ra trong hôm nay. Lại Truyền
Phong, ngươi dẫn binh mã bản bộ lập tức xuất phát, dựng doanh trại kiên
có trên Bạch Dương sơn, chúng ta sẽ nghỉ ba ngày. Sau đó bắc tiến, quyết chiến với cường đạo Thổ Phồn ở bên sông Khổng Tước, nếu trời cao phù
hộ, người Thổ Phồn không bỏ chạy thì chúng ta giết hết chúng, trừ đi mối lo về sau, tuyệt đối không cho chúng chạy về Hắc Thạch sơn, nếu không
hậu họa vô cùng.
Phạm Hồng Nhất gõ bàn:
- Đại soái, ti chức thấy chúng ta quá cẩn thận rồi, đại quân tác chiến
phải bất ngờ, năm mươi dặm chỉ cần nửa ngày là đủ, sau đó ngủ một ngày,
trong vòng hai ngày tới sông Khổng Tước, đánh cho người Thổ Phồn trở tay không kịp.
Người vững vàng nhất còn nghĩ thế, xem ra các tướng khác cũng chung suy
nghĩ. Phủ binh Quan Trung đều đã ra chiến trường, tuy không mạnh như
Huyền Giáp quân, nhưng rất tự tin vào sức chiến đấu của mình.
Vân Diệp chỉ A Lạp Mộc Đồ trên bản đồ nói:
- Lão Phạm, giờ ta không giấu ngươi nữa, lần này chúng ta không có quân
phó tòng, dù có cũng không dám dùng, người trên mảnh đất này lòng dạ khó lường, không hữu hảo với Đại Đường, một khi khai chiến, khả năng đâm
sau lưng cao hơn là giúp chúng ta. Từ giờ trở đi chúng ta phải tiến
chắc, đánh chắc, mỗi một trận cố gắng giảm thiểu tổn thất. Chúng ta chỉ
có ba vạn bốn nghìn người, mất một người là thiếu đi một người, nếu bị
sa lầy, Bắc Đình sẽ mất trong tay chúng ta, không thể mạo hiểm.