- Đại soái nói đúng lắm, chúng ta không thể chiến đấu cùng đám hỗn tạp
đó, lão tử thà dựa lưng vào tường đổ đánh còn hơn tin vào chúng .
- Đúng vậy, chúng ta toàn là kỵ binh, nơi này thích hợp cho kỵ binh tác
chiến, đại soái lại quen thuộc địa hình Tây Vực, hôm nay không nuốt
chửng được kẻ địch thì chúng ta ăn từng miếng một.
- Người Thổ Phồn rất dũng mãnh, ta từ Tùng châu tới, đám người đó cho
một cái dây thừng là dám leo lên tường thành, bất chấp dầu nóng và gỗ
đá, giết một kẻ là kẻ sau xông lên. Các huynh đệ phải cẩn thận.
Nghe các tướng quân trong lều thảo luận, Vân Diệp phất tay, Lại Truyền
Phong khom mình thi lễ, vội vàng rời đi, chuẩn bị xuất phát trước.
- Đại soái, đám người Tây Vực đã lấy được cứu tế của triều đình thì phải nhanh chóng tây tiến, trú ở đây làm gì? Chúng không lo ăn hết đồ tiếp
tế không tây tiến được à?
Vân Diệp cười:
- Đó là kế của chúng ta, chẳng những ép người Tây Vực tây tiến mà phải
đảm bảo người Thổ Phồn không thừa cơ xâm nhập. Chúng ta có mục tiêu lớn, tổn hại nhân thủ ở đây là không đáng, chúng ta chỉ có thể cùng người
Thổ Phồn đánh một trận, lần này không dùng kỵ binh, chỉ khi nào giết quá nửa người Thổ Phồn mới dùng tới kỵ binh. Có thể dùng vũ khí giết được
địch thì không được giáp lá cà.
Thương lượng xong chiến thuật, các tướng liền bắt đầu chuẩn bị theo
trình tự, ai nấy dẫn quân chậm rãi hướng tới cửa núi. Năm mươi dặm đường đi chậm rãi cả ngày mới đến, Lại Truyền Phong đến trước đã chuẩn bị
xong doanh trại, ngay cả cơm cũng sẵn sàng, đây là bữa cơm nóng đầu tiên của đại quân trong những ngày qua.
Cảnh trí trong sa mạc đặc sắc muôn màu muôn vẻ như thế đó, bên kia núi
là cát vàng mù mịt, bên này lại cỏ xanh mươn mướt, đỉnh núi tuyết trắng
phau phau, một con sông không lớn chảy qua chân núi, Vân Diệp biết đây
là sông Tháp Lý Mộc, có điều giờ gọi là Tư Hồn.
Con sông này là sản vật tuyết tan trên núi tạo thành, vô số lần đổi
dòng, biến thành một con sông thần bí ở sa mạc, mỗi năm mùa giao thời
xuân hạ, lượng nước dư dả ngập lụt cả sa mạc, mang tới cho sa mạc từng
ốc đảo. Nó lại như người mẹ vô trách nhiệm, một khi chán chăm bón những
ốc đảo đó, liền lựa chọn dòng chảy khác, lưu lãng trong sa mạc, tiếp tục sinh ra ốc đảo mới.
Đại quân của Vân Diệp nghỉ ngơi bên sông ba ngày, liền men theo dòng
sông bắc thượng, hai bên dòng sông đều là những cây Hồ Dương cao lớn
xanh ngắt, khiến đại quân đi trong bóng râm, đây là con đường hành quân
tốt nhất, chân dẫm lên đất mềm, như đi trên thảm. Vượng Tài rất thích
lăn lộn trên mặt đất, bốn vó chổng lên trời quẫy đạp, có thể nhìn ra nó
cực thích nơi này.
Liên tục có tiếng bật dây cung, gà, thỏ hoặc linh dương bị quân sĩ sách
từ bụi cỏ ra, đây là lần thả lỏng cuối cùng của họ, qua con sông này tới sông Khổng Tước, đại quân phải đuổi người Thổ Phồn vào sa mạc, Vân Diệp không cho rằng quân đội không có bất kỳ chuẩn bị gì mà vào sa mạc còn
khả năng sống sót.
Các ngươi đã định đánh úp bọn ta ở cửa ra của sa mạc thì đừng trách bọn ta đuổi toàn bộ vào sa mạc cho các ngươi chết khát.
Đi dưới bóng cây hai ngày, lại lần nữa phơi mình dưới mặt trời khốc
liệt, làm mọi người cảm thấy khó chịu chưa từng có, con người mà, không
thể cho hưởng phúc, ở Bạch dương nguyên toàn là dũng sĩ không kêu một
tiếng, tới đây lại kêu ca luôn mồm.
Thành Thiện Thiện bên sông Khổng Tước trải qua mười mấy ngày chém giết
liền bình tĩnh trở lại, Khúc Trác mở quán đã đóng cửa nửa tháng tiếp tục kinh doanh, vết máu trên đường đã bị cát vàng lấp đi, một đại hán mặc
giáp da đi từng nhà tuyên bố mệnh lệnh của tân thành chủ.
Thuế lại tăng thêm hai thành, người dân trong thành khó khăn lắm mới
nuôi được tên thành chủ trước thành lợn béo, làm thuế khôi phục bình
thường, giờ lại tới một con lợn rừng đói khát, đợi toàn thành lại một
lần nữa nuôi hắn thành lợn béo.
Khúc Trác múc nước từ giếng lên, đổ đầy vào bốn cái chậu gỗ, chuẩn bị
một lát nữa cả nhà cùng rửa ráy thỏa thích một phen, đám con trốn trong
mật thất quá lâu rồi, mặt bẩn thỉu không còn ra hình dạng gì, ôm hai đứa con thân mật một phen, đặt chúng bên chậu nước, ba cha con cắm đầu vào
chậu, xem ai nín thở được lâu hơn.
Đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của họ, chỉ cần Khúc Trác hô một tiếng bắt đầu, hai đứa bé lập tức vùi đầu vào chậu, Khúc Trác thong thả rửa
tay, rửa mặt, phát hiện hai đứa con sắp không chịu nổi nữa mới cho đầu
vào chậu, một lúc sau ngẩng đầu lên trong ánh mắt sùng bái của hai đứa
con, kiêu hãnh nói cho chúng yếu quyết nín thở, bị Kiển Nương cười cho
liền ho khan một tiếng bắt đầu công việc của mình trong ngày.
Hôm nay hắn vẫn định làm thế, con ngày càng lớn, ngày càng thông minh,
chẳng lừa được mấy năm nữa, khi mắt hắn liếc qua chậu nước, thấy mặt
nước bình tĩnh đột nhiên gợn sóng, tức thì biến sắc mặt, ghé tai xuống
mặt đất nghe một lúc, kêu lên kinh hãi, kẹp lấy hai đứa con còn chưa
hiểu có chuyện gì, quát lớn với Kiển Nương còn đang ngó nghiêng xung
quanh:
- Đi mau, có đại đội kỵ binh tới.
Vẫn như cũ, Khúc Trác nhốt vợ con trong mật thất, bản thân nhanh chóng
tới tiền viện, gài chắc cửa, hắn không biết làm thế có tác dụng không,
chỉ đơn thuần là hi vọng có tác dụng.
Hắn rút một thanh đao ra từ trong đống củi, mặt trắng bệch, hắn biết lần này khó trách được kiếp nạn, đại đội kỵ binh chỉ có thể là đám Thổ
Phồn, bọn chúng là dã thú thực sự, chúng không những cướp tiền, cướp
lương thực, cướp nữ nhan, còn thích giết người, đồ thành là thứ chúng
thích làm nhất.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, Khúc Trác càng thêm tuyệt vọng, uy thế này
ít nhất phải hơn vạn kỵ binh, ghé vào khe cửa, hắn nhìn thấy tân thành
chủ quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy như sàng thóc, chẳng cần trốn
nữa, trước mặt đại quân thế này trốn cũng vô nghĩa, bất kể là bỏ chạy
hay kháng cự, kết quả cuối cùng đều như nhau.
Chẳng những thành chủ quỳ trên mặt đất, cư dân khác của thành Thiện
Thiện cũng mang con cái từ trong nhà ra, cúi đầu xuống cát, hi vọng đám
người ngoài thành nhân từ, giết chóc ít một chút.
Rất nhiều người khóc, ai không khóc mắt cũng trống rỗng, đợi người ngoài thành tới. Khúc Trác ắn răng đẩy cửa bước ra, hôm nay không còn khả
năng sống nữa, hắn không muốn quỳ đợi chết như đám người này, buộc đao
trên tay, hi vọng có thể chiến tử mà không phải phải chết trong xỉ nhục.
- Khúc Trác, ngươi định làm gì?
Thành Chủ khàn giọng rống lên:
Khúc Trác hít sâu một hơi, cố gắng không để đầu gối mình run lên, nặn ra nụ cười khó coi hơn khóc:
- Thành chủ, xin lỗi, ta không chết quỳ, chỉ có thể chiến tử.
Thành chủ muốn nói gì thì mặt đất ngừng rung chuyển, chỉ có mùi khai
thối theo gió từ ngoài cổng thảnh bay vào, đó là mùi chiến mã, mỗi người Thiện Thiện đều rất quen thuộc.
Khúc Trác hơi hối hận, sao không mặc giáp da vào? Mình tốn mười lăm ngân tệ mới mua được, lãng phí quá, hiện giờ không kịp nữa, đành vậy.
- Ta là Khúc Trác, ai dám đánh với ta một trận.
Khi câu nói này chui vào tai Khúc Trác, hắn gần như không dám tin là do
mình nói ra nữa, cả đời này chịu khổ, làm quan rồi vẫn chịu khổ, không
được vinh diệu tổ tông, chỉ có thể đi trong bóng đêm, quá lỗ rồi, tên
của mình cần có người nhớ tới, ít nhất là kẻ giết mình phải nhớ tới, thế là hắn hít sâu một hơi rống lên:
- Ta là Khúc Trác, ai dám đánh với ta một trận. Ta là Khúc Trác, ai dám đánh với ta một trận.
***
Cuộc chiến Đại Đường – Thổ Phồn này có thật trong lịch sử, theo sử TQ
ghi là nhà Đường đại thắng, theo Tạng sử ghi Thổ Phồn đại thắng. Chúng
ta sẽ không bao giờ biết ai đúng ai sai, chỉ cần biết sau trận chiến
này, Văn Thành công chúa được gả sang Thổ Phồn như một phần hiệp ước hòa bình hai bên, trong khi trước đó Lộc Đông Tán mang nhiều châu báu sang
cầu hôn nhưng không thành.
A a a hôm nay có cái đám cưới, gỡ bom U 40, bị chuốc nhiều rượu quá
thành ra giờ mởi lết dậy post truyện được, ợ ... Hết rồi, đi ngủ tiếp!