Vân Diệp chỉ có ba ngày nghỉ ở nhà, đến ngày thứ tư phải cùng đám Lý
Tịnh tham gia triều hội, đó là do hoàng đế định đoạt, thái tử thông báo, y chỉ có thể làm theo, chứ theo ý muốn của y thì ngay cả thành Trường
An cũng chẳng muốn vào, những năm đầu thời Trinh Quan luôn mưa gió bấp
bênh, Ngụy vương và Thục vương sở dĩ bị đưa tới Ngọc Sơn thư viện học vì vốn bọn họ phải tới đất phong, hoàng đế không nỡ xa rời cốt nhục, nên
nghĩ ra cách trung gian, đó là tới thư viện học, đợi tới năm mười sáu
tuổi tới đất phong.
Đám người Hầu Quân Tập đã dâng vô số bản tấu, nói trong kinh thành chỉ nên để lại thái tử, các hoàng tử khác phải
theo thông lệ hoàng gia tới đất phong, nữ nhi của ông ta gả cho thái tử, ông ta và thái tử thành cua cùng xâu rồi, tất nhiên hi vọng đuổi tất cả uy hiếp đi thật xa, tốt nhất là chết sạch ở ngoài. Kết quả bị hoàng đế
trách mắng riêng, bảo ông ta bớt quản chuyện không đâu, chuyện hoàng gia có hoàng đế quyết định, không tới lượt ông ta nói bừa.
Đó là do
Thành Càn nói cho Vân Diệp khi hai người gác chân lên nhau ngủ, có thể
nhìn ra hắn không hiểu, tựa hồ có chút bất mãn với cách làm của phụ
hoàng.
Tất cả thù hận đều từ bất mãn nho nhỏ mà ra, có bất mãn,
nhìn sự việc sẽ sai lệch, Lý Thừa Càn không có lòng dạ rộng lớn, tích
lũy lâu dần, sớm muốn thành thù hận, cuối cùng thành nói chuyện với nhau bằng binh đao.
- Thành Càn, ngươi cho ta biết, ai là người có thể quyết định vận mệnh của ngươi?
Nghĩ một lúc Vân Diệp hỏi:
- Tất nhiên là phụ hoàng, trừ phụ hoàng tối đa là mẫu hậu, những người
khác còn chưa có tư cách, người khác muốn có tư cách này, ta sẽ xé thành muôn mảnh.
Rồng là thế đấy, ỷ mình có năng lực vô cùng cường
đại, bất kể là ai muốn ngồi lên đầu chúng thì kết cục sẽ thành mảnh vụn, cái đầu cao quý của chúng thêm một cái lá cũng không được. Tốt nhất là
ngẩng đầu lên là trống không, trừ bầu trời ra không có gì hết.
- Nói rất hay, hiện giờ ngươi đem Hầu tướng quân ngũ mã phân thây, sau đó băm thành thịn vụn đi.
Vân Diệp nghiêm túc nói:
- Sao thế được, Hầu tướng quân làm thế là muốn tốt cho ta, giết ông ta làm cái gì, và lại ta cũng không giết nổi ông ta.
Lý Thừa Càn bò dậy, trịnh trọng trả lời:
- Ngươi còn chưa biết sao, phụ hoàng mẫu hậu ngươi là đôi phu thê khủng
bố nhất trên thế giới này, đừng thấy mỗi lần ta gặp bệ hạ và hoàng hậu
là đều cười cợt, thậm chí còn dùng kiếm chém phụ hoàng ngươi, mặc dù lần đó bị bệ hạ ép, nhưng có lần nào gặp hai vị đó ta không cẩn thận tới
mức không cẩn thận hơn? Dù là thế vẫn cứ bị hai bọn họ sai phải chạy
đông chạy tây như chó? Ngươi đã biết vận mệnh của ngươi nắm trong tay
phụ hoàng phụ mẫu của ngươi, không đi nịnh bợ họ, giờ còn ở đây lẩm bẩm
bất mãn, đầu của ngươi bị lừa đá rồi à?
Đây là mật thất, chỉ cần
bên cạnh không có ai khác, Vân Diệp và Lý Thừa Càn không có cách biệt
thân phận gì nữa, Vân Diệp rất tự nhiên, Lý Thừa Càn tựa hồ rất hưởng
thụ, nhưng bị bình luận là đầu bị lừa đá, làm hắn thẹn quá hóa giận, đá
một phát lên lưng Vân Diệp, Vân Diệp nào chịu thua kém, ra sức phản
kích, một lát sau chăn đệm vứt hết xuống đất, khi Lý Thừa Càn ăn một cái gối, cả hai thở hồng hộc đìnhh chiến, trải lại chăn đệm, tiếp tục ngủ.
- Diệp Tử, ngươi nói tương lai ta có thể chủ nhân của Đại Đường không?
Không tìm thấy gối nữa, Lý Thừa Càn lấy hai tay vòng qua sau gáy, nhìn lên trần nhà hỏi:
- Phải như thế, ngươi là lão đại trong nhà, cha ngươi là hoàng đế, mẹ
ngươi là hoàng hậu, tương lai ngươi không làm hoàng đế thì ai làm? Hơn
nữa ngươi còn đẹp trai như thế, cưới nữ nhi của Hầu đại tướng quân làm
thái tử phi, thiên thời địa lợi nhân hòa ngươi có cả, còn lo cái gì?
- Nhưng phụ hoàng ta làm việc vô lý.
Lý Thừa Càn cắn răng nửa ngày mới nói ra được.
- Chính vì thế nên hoàng vị của ngươi mới chắc chín phần mười, tiền đề là ngươi luôn làm đứa con ngoan như hiện nay.
- Đây là cái lý quái quỷ gì? Ngươi nói rõ đi.
Lý Thừa Càn không ngủ ngữa, ôm chăn ngồi dậy.
- Còn nhớ ta dạy ngươi "Thiên hàng đại nhâm vu tư nhân dã " như thế nào không?
- Ngươi nói câu này rất thích hợp để nói với người khác, liên quan gì tới chuyện phụ hoàng ta?
- Phụ hoàng ngươi mở ra một tiền lệ cực xấu cho Đại Đường, vì bù đắp lại
ảnh hưởng không tốt do hành vi của mình mang lại cho con cháu, tất nhiên phải làm mọi cách bảo vệ quy củ hoàng gia, một số chuyện ông ấy có thể
làm, nhưng tuyệt đối không cho các ngươi làm, hơn nữa ai làm người đó
xui xẻo cả đời.
- Diệp Tử, đây chính là nguyên nhân ngươi nói câu danh ngôn thiên cổ "Thiên hàng đại nhâm vu tư nhân dã" chỉ có thể nói
cho người khác nghe, bản thân không thể tuân thủ?
- Ngươi là
thánh nhân à? Ngươi muốn làm thánh nhân à? Ngươi chuẩn bị làm thánh nhân không? Hoàng đế thì không thành được thánh nhân, bao gồm Tam Hoàng Ngũ
Đế thời viễn cổ.
Vân Diệp chuẩn bị kết thúc đàm thoại, nên nói không
nên nói đều nói hết rồi, cứ tiếp tục không hay, lún vào chuyện nhà của
hoàng gia, từ xưa đã không có kết cục tốt, may mình chuẩn bị xong để rời xa triều đường, miệng nói không sao, làm là tìm đường chết.
- Diệp Tử, chúng ta nói tiếp đi, ngươi đừng ngủ.
- Ngươi tha cho ta đi, ta mệt chết rồi, đi đường mấy ngày liền, hôm nay
lại uống bao nhiêu là rượu, có công sức nói chuyện với ta thì nghĩ cách
làm sao sống hòa thuận với cha mẹ đệ đệ của mình ấy.
Nói xong kéo chăn chùm kín đầu ngủ, Lý Thừa Càn đá hai phát không phản ứng, vờ làm chó chết.
Lý Thừa Càn đi rồi Vân Diệp vẫn ngủ, không tiễn, đó là thái tử bảo, đương
nhiên dù thái tử không bảo Vân Diệp tuyệt đối cũng không chui khỏi chăn
ấm áp ra mặc quan phục tiễn hắn.
Tiểu Nha chạy tới phòng ca ca
nhìn mấy lần, rất thất vọng, ca ca vẫn đang ngủ, nãi nãi không cho nó
quấy nhiễu, đành ghé mặt tới gần mắt ca ca nhìn thật kỹ, mong ca ca sớm
tỉnh lại, mình còn có rất nhiều lời nói với ca ca.
Vượng Tài rất
quen thuộc phòng Vân Diệp, nhưng Vân Diệp không cho nó vào phòng, cho
nên chỉ biết lấy đầu húc cửa sổ ra, phun phì phì thúc Vân Diệp dậy. Mặt
trời lên tới ba cây sào Vân Diệp mới vươn mình một cái tỉnh lại, thấy
xương sống kêu răng rắc thì rất là hài lòng, chứng tỏ mình còn cao lên
nữa.
Thấy Vân Diệp dậy rồi, Vượng Tài hưng phấn hí lên, làm Tiểu
Nha ngủ gật bên giường giật mình, thấy ca ca ngủ dậy, chu đáo lấy y phục hầu hạ ca ca mặc, tất cả mọi người trong nhà đều biết ca ca không biết
mặc y phục, không xỏ tay nọ vào tay kia thì mặc xộc xệch, Vân Diệp cũng
lười giải thích, mình ở ngoài chưa bao giờ mặc nhầm quần áo, chẳng lẽ
đây là chứng ỷ lại.
Bàn chải đánh răng của Vân Diệp hỏng hết rồi, hiện nhập gia tùy tục, dùng cành liễu làm sạch miệng, y bảo trong nhà
lấy lông lợn làm bàn chải, không ai dùng, nói là có mùi hôi của lợn. Vân Diệp hôm nay không định làm gì cả, chỉ trốn trong nhà nhàn nhã cả ngày, nếu như có Tân Nguyệt ở nhà hầu hạ thì tốt nhất, y rất nhớ cảm giác ở
tay hôm qua, Tân Nguyệt đang tuổi phát triển, phải có thêm chút xúc tác
thì phát dục mới tốt, Vân Diệp vô sỉ nghĩ thế.
Khách đi hết cả
rồi, Úy Trì lão ngốc bị hai vị phu nhân khiêng về nhà, rượu trên năm
mươi độ của Vân phủ đâu phải chỉ có hư danh, học sinh đã trở về thư
viện, nếu như buổi sáng điểm danh phát hiện không có bọn họ, Lưu Hiến sẽ cho bọn họ thử lợi hại của phép tắc thư viện.