Đẩy cửa ra vừa thấy ba người đều đang tự chơi đùa, một người tìm thủy
tinh, một người tính toán tiền tài, còn một người lại lấy từ đầu tam ca
hắn một sợi tóc, dùng kính lúp soi tỉ mỉ xem có gì khác thường...
**********
Tửu yến ngay từ đầu đã không yên bình, sau khi lúc tất cả nâng ly chúc mừng Đại Đường vạn năm, bệ hạ vạn tuế. Thì người có thân phận tôn quý nhất
ngoại trừ ba huynh đệ hoàng gia - Uất Trì Cung bưng vò rượu tìm đến Vân
Diệp. Mừng công không thể không uống rượu, chỉ là đồ đựng rượu thật lớn, Vân Diệp không để bụng ngươi dùng ly lớn, nhưng ngươi dùng bình thì
thực sự vãi quá rồi. Ta vừa mới về nhà, trong bụng mới chỉ có chút cháo
lót dạ, giờ lại bắt nốc rượu nặng Vân gia là thế nào?
Mẹ ôi,
trong quân ngươi có thể say chết, nhưng tuyệt đối không thể để bị hù
chết. Uất Trì ngốc lựa chọn cơ hội thực hay, tướng sĩ đại thắng mà về,
chính là lúc thống ẩm, hắn còn lấy chuyện sau khi đại thắng Đậu Kiến Đức uống rượu bằng bình còn to hơn đây làm dẫn chứng.
Lý Cương không ngờ lại không khuyên, những người khác đều tụ tập ồn ào, dài cổ chờ năm người bọn họ. Vân Diệp nhanh tay đưa rượu ra phía sau cho lão binh xuất chinh cùng y, khiến bọn họ cảm động đỏ cả mắt.
Độ rượu của Vân
gia không giống nhau, có 50 độ, có 40 độ, cũng có 20 độ. Vò rượu mà Uất
Trì ngốc vừa mới kín đáo đưa cho Vân Diệp kia bên trên viết vài chữ rất
to, 60 độ. Này con mẹ nó căn bản là cồn tinh luyện thất bại chứ rượu
quái gì, không đưa cho người khác thì có mà say chết à.
Lý Thừa
Càn là người tinh minh trong đám tinh minh, kiếm ăn cùng Vân Diệp thời
gian cũng không phải là ít. Nhìn ánh mắt là biết, thấy Vân Diệp kín đáo
đưa bình rượu cho tướng sĩ cũng không ngốc, lập tức biết trong đó có chỗ không đúng. Liền vỗ vỗ lão binh xuất chinh rồi đưa bình rượu qua. Lý
Thái, Lý Khác thấy ca ca đạo đức tốt mà cảm động, cũng đưa bình rượu
trong tay ra. Lão Uất Trì vuốt chòm râu tán thán mấy tiếng, nói mấy
thanh niên nhân thật có phong phạm cổ nhân, đám lão Lý Cương cũng lớn
tiếng hoan hô. Toàn trường đứng dậy nâng ly, chờ Vân Diệp xách rượu đến
tiếp tục thống ẩm.
Trong đống rượu, Vân Diệp khó khăn lắm mới móc được một bình 20 độ, định dùng thống ẩm cùng lão Uất Trì.
- Diệp tử, cứu huynh đệ, ngươi nhất định có biện pháp. Vò rượu này với vò rượu khi nãy có gì khác nhau?
Lý Thừa Càn cũng làm bộ chọn rượu hỏi Vân Diệp.
- Đừng nói huynh đệ không chiếu cố ngươi, số trên bình rượu càng nhỏ càng tốt.
Nghe lời này Lý Thừa Càn rất tán thành, rất nhanh tìm ra ba bình độ rượu
thấp. Ngẫm một lúc đưa bình số 15 đưa cho Lý Thái, 20 cho Lý Khác, còn
hắn cắn môi lấy bình có số 30, hắn không thể tìm được bình nào có số
thấp hơn bình này nữa rồi.
Liếc mắt nhìn bình của lão Uất Trì,
bên trên viết hai số 5 Ả Rập, làm cho Lý Thừa Càn yên tâm thêm nhiều. Có người bị phạt rượu, uống hết cả bình không xi nhê gì, lột lớp dán ra
mới biết chỉ là nước vải. Hương rượu khắp nơi, lão Uất Trì hét lớn một
tiếng: Cạn, lão binh xuất chinh cũng cùng nhau hô to, nâng ly chè chén.
Vân Diệp uống cực nhiều, đây là học được của Tiết Vạn Nhận trên thảo
nguyên, nâng bình rượu 60 độ lên uống từng ngụm lớn, rượu từ khóe miệng
chảy xuống, khí độ quân nhân lộ ra rất sống động, toàn trường trầm trồ
khen ngợi. Lý Thừa Càn vừa uống rượu vừa nhìn Vân Diệp, thấy Vân Diệp
uống rượu như vậy tức thì nâng cao cốc, Lý Thái, Lý Khác từng uống rượu
ngon Vân phủ, nhớ tới vị cay nồng kia thì run như cầy sấy, kết quả uống
một ngụm mắt sang lên, liền đó cứ ừng ực tu từng ngụm lớn, cảm thấy mùi
vị không tệ.
Dưới sự cổ vũ của mọi người, lão Uất Trì mắt trợn
tròn, con ngươi đỏ lên, thân thiết vỗ vai Vân Diệp, lại vỗ vỗ lưng ba
huynh đệ Lý gia vài cái. Lý Khác liền phun ngụm rượu ra, đây không phải
là hắn uống say, mà là bị Uất Trì Cung đánh cho nôn ra.
Uất Trì
Cung cũng không thèm để ý, ba huynh đệ Lý gia hôm nay đã cho lão mười
phần mặt mũi, đang muốn khích lệ hai câu, chỉ thấy lão binh Vân gia xuất chinh bịch bịch ngã xuống cả đống. Không phải ai cũng có tửu lượng ngàn ly không say như lão Uất Trì, chẳng mấy người có thể trụ được sau khi
uống 3 đến 5 cân rượu mạnh.
Lý Thừa Càn mặc dù cũng liêu xiêu, nhưng mắt trông vẫn còn tỉnh, cố gắng đứng vững không ngã.
Vân Diệp thấy lão Uất Trì lại muốn đi lấy rượu, nhìn lại thấy không bình
nào dưới 30 độ thì đánh mắt với lão Tiền đang hầu hạ bên cạnh. Lão Tiền
hiểu ý liền vòng ra phía sau Vân Diệp, Hầu gia lúc này có vẻ không chống được sức rượu, chuẩn bị ngã xuống, ai dè Lý Thừa Càn lại ngã trước, đè
lên người lão Tiền. Lão Tiền đành phải giúp đỡ thái tử điện hạ, không
dám đặt hắn xuống đất. Lý Thừa Càn vừa ngã, Lý Thái, Lý Khác cũng không
ngốc, tam vương gia toàn bộ say ngã hết. Vân Diệp bất đắc dĩ cũng đành
phải ngã lên người Lý Thừa Càn.
Nội thị Lý Thừa Càn dẫn đến cộng
với tôi tớ Vân gia xúm vào khiêng 4 người đang chồng đống lên nhau về
phòng Vân Diệp. Lão Uất Trì nhất thời cười ha ha, tràn đầy đắc ý, mình
lão đã khiến cho chủ nhân cùng toàn bộ khách nhân đầu hàng, sao không
đắc ý cho được.
Lý Cương chỉ vào Uất Trì Cung hồi lâu mới thôi,
quy củ trong quân một lão nho như lão không có tư cách chỉ trích. Tửu
yến lại tiếp tục, toàn bộ khách mời đều túy lúy, tửu yến Vân gia lập tức trở thành một tràng quần ma loạn vũ, học sinh thư viện lúc này cũng học cầm bình uống rượu. Kết quả không cần phải nói, tửu yến vừa mới bắt đầu mà các phòng của Vân gia đã chất đầy đám ma men.
Đám Vân Diệp
lủi vào phòng ngủ xong lập tức không cần người đỡ. Vân Diệp đứng lên, Lý Thừa Càn cũng lắc lắc cái cổ đứng lên, Lý Thái ở dưới cùng cũng đẩy Lý
Khác trên người xuống đứng dậy.
- Diệp ca nhi, rượu nhà ngươi
không tệ, vừa rồi ta uống thấy rất ngon, mang thêm một chút chúng ta vừa nhâm nhi vừa nhắm chút gì, ta cũng thấy đói bụng rồi.
Lý Khác còn chưa đứng lên đã đòi ăn.
- Không ai muốn biết thật ra là chuyện gì hay sao?
Vân Diệp nhìn ba huynh đệ hoàng gia hỏi.
- Có cái gì mà hỏi, rượu của ngươi là bản thân ngươi chọn, rượu của ta là đại ca ta chọn, hỏi nhiều như vậy làm gì, có uống là được, ngươi biết
được rượu nào nhạt rượu nào mạnh hay sao?
- Mặt trên đều có số, số càng nhỏ rượu càng nhạt, của ta trên mặt viết 20, của các ngươi thì sao?
Vân Diệp sớm thấy cách Lý Thừa Càn làm, hắn cần phải xóa bỏ tầng ngăn cách
giữa ba huynh đệ này, như vậy đối với việc ba huynh đệ đoàn kết mới có
lợi.
- Của ta viết 15.
Lý Thái nói.
- Ta 20.
Lý Khác nói.
- Thật không may, ta tìm bình số 10 mãi mà không thấy. Đành phải lấy bình 30. May mà đổ bớt đi được không ít, bằng không với rượu 30 như vậy khéo toi cái mạng già.
Lý Thừa Càn suy cho cùng cũng thụ hưởng giáo dục hoàng gia, rất biết cách mua nhân tình.
Chuyện nói đến đây là xong, không cần nói tiếp nữa. Gọi lão Tiền bảo chuẩn bị
một bàn nhậu, Vân Diệp định dốc bầu tâm sự với ba người một phen, có
điều thấy ba người đều thờ ơ lại thôi. Tâm lý người hoàng gia không thể
lộ ra ngoài, nói chuyện lúc này cũng chỉ hời hợt, còn dẫn đến ngờ vực vô căn cứ. Vân Diệp bỗng nhiên cảm thấy muốn cười, tự đặt mình vào vị trí
hoàng đế, từ việc nhỏ vừa rồi mới thấy ba người không hề có người nào
ngốc.
Cuộc sống hàng ngày tạo nên khác biệt, ở một số mặt bọn họ
cũng hiển lộ trí tuệ mà một người xuất thân thảo căn như Vân Diệp có thể nghĩ ra. Mỗi người có một mục tiêu khác nhau, điểm xuất phát cũng khác
nhau, con đường mỗi người phải trải qua cũng không giống, dựa vào cái gì mà muốn thay đổi nhân tâm? Những giáo sư, chuyên gia hậu thế cũng không thể làm được, bản thân y dựa vào cái gì? Vân Diệp nghĩ vậy liền cả
kinh, thời gian qua mọi việc quá thuận lợi, khiến y quá tự cao tự đại
rồi.
- Thành Càn, nghe nói ngươi đính hôn với nữ nhi của Hậu đại tướng quân rồi, lúc nào thành thân?
Vân Diệp ý đá quyết, bắt đầu bắt chuyện.
- Hai tháng nữa, ngươi cũng sắp rồi phải không? Nghe nói trong thời gian
ngươi xuất chinh, cô nương nhà người ta đã làm lại tóc, thê tử như vậy
vẫn nên sớm cưới về mới phải. Vân gia ngươi độc đinh, sớm thành thân
cũng để tiện bề hương hỏa.
Lý Thừa Càn không lớn, nói việc này
với vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không thấy một chút ý đùa, cái nhìn của cổ nhân đối với hương hỏa kế thừa cũng khác hậu thế, nếu mang chính
sách kế hoạch hoá gia đình áp dụng vào Đường triều, Vân Diệp có thể
khẳng định vương triều Đường sớm đã không còn.
- Hôm nay nãi nãi
cũng nói đến chuyện này, ta nói nãi nãi thích lúc nào thành thân thì ta
sẽ thành thân cho nãi nãi vui. Chuyện này ta nghe nãi nãi, cũng không
muốn làm loạn hôn sự.
- Ngươi còn muốn tỷ tỷ của ta không?
Nghe Lý Thừa Càn hỏi như vậy, Lý Khác, Lý Thái đang vùi đầu ăn cũng buông đũa, cùng chờ xem Vân Diệp trả lời thế nào.
- Thành Càn, An Lan vẫn tốt chứ?
Vân Diệp suy nghĩ một chút, nhấp ngụm nước rồi hỏi Lý Thừa Càn.
- Không tốt, tỷ gầy đi nhiều, thái thượng hoàng cũng mặc kệ tỷ rồi. Diệp
tử, nếu như ngươi có thể lấy nàng thì thật tốt quá, chúng ta lúc đó sẽ
trở thành huynh đệ thật sự.
- Thành Càn, ta rời xa An Lan không
phải vì nàng lấy thái thượng hoàng ép ta, mà An Lan cố ý làm vậy. Khi ở
thảo nguyên ta cũng mới nghĩ thông một vấn đề, nàng kiêu ngạo, quật
cường, không ngừng vươn lên, quả thật là nữ tử thế gian hiếm có. Huynh
đệ ta mặc dù không thể nói là nhân tài nghìn năm có một, nhưng các ngươi cũng thấy ta với nàng cũng rất thích hợp, rất xứng đôi.
Nói đến chỗ này, Vân Diệp nhìn ba huynh đệ, chỉ thấy vẻ mặt ba người như mê hoặc.
- Ngươi nói hiểu lầm giữa hai người là do tỷ tỷ ta cố ý làm?
Lý Thái miệng vẫn há ra hỏi.
- Tiểu Thái, chúng ta là huynh đệ, cho nên ta cũng không có gì giấu diếm. Chuyện này các ngươi cứ giữ trong lòng là được, đừng nói ra ngoài, cũng đừng đi hỏi An Lan. Tỷ tỷ ngươi không muốn cho các ngươi biết tự nhiên
là có nguyên nhân của nàng. Ngươi chỉ cần ngẫm lại, với sự thông tuệ của tỷ tỷ ngươi thì sao lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Chỉ có một
nguyên nhân, đó chính là nàng cố ý làm, hơn nữa chuyện này hung hiểm dị
thường, rõ ràng nàng đối với ta rất có tình nghĩa, nhưng vào lúc ta cao
hứng lại dập tắt lòng yêu mến là vì sao? Đó chính là nàng cho rằng, nếu
như ta tiếp tục chuyện này, nhất định sẽ phấn thân toái cốt.