Ngay khi hắn còn đang đắc ý thì đã nghe thấy Hi Mạt Đế Á nói: "Quý
quốc có một vị hoàng tử cực kỳ cơ trí, Lý Thái thân vương, chính vị
hoàng tử có nhận thức cực kỳ thâm thúy đối với phương diện mật độ vật
chất. Tài hoa cùng tinh thần phấn đấu của ngài vẫn luôn khiến ta khâm
phục, nhưng vị vương tử điện hạ cơ trí này, lại vô cùng kỳ thị nữ nhân
chúng ta, hắn cho rằng một nữ nhân không có khả năng có cống hiến đối
với những lĩnh vực mà loài người không biết. Khi ta thảo luận với hắn về sự khác biệt của nước sau khi biến thành băng, hắn làm như không thấy
sự vô tri của bản thân mình, lại từ chối sự ham học hỏi của phụ nhân
chúng ta, chính là một chướng ngại trên con đường cầu cường, cầu tiến
bộ, chẳng lẽ phụ nhân chúng ta tồn tại trong cuộc sống chỉ có tác dụng
duy nhất là sinh ra đời sau hay sao?
Không, ta không cho rằng như vậy, chúng ta hẳn là có lý tưởng rất cao, các phu nhân mỹ lệ, khi các
ngươi nhìn lên bầu trời sao, nhìn thấy ánh sao lập loè, dựa theo tín
ngưỡng của Đại Đường, mỗi người chúng ta đều là một vì sao trên bầu
trời, chẳng lẽ trên những vì sao đó không có một cái cho những phụ nhân
chúng ta sao? Vì sao? Dựa vào cái gì? Rõ ràng điều không công bằng "
Vân Diệp quay đầu lại nhìn sắc mặt trắng xanh của Lý Thái, nói: "Thanh
Tước, ngươi xong rồi. Đời này ngươi muốn tìm đến nữ nhân chỉ sợ đó là ảo tưởng. Nữ nhân chết tiệt này đã hủy hạnh phúc tuổi già của ngươi. Bệnh
của ngươi, trị hay không trị cũng chẳng có gì khác, ngươi là công địch
của nữ nhân ."
"Thanh Tước, ngươi còn chuẩn bị đi vạch trần những sơ hở trong báo cáo của nàng ta sao?" Lý Thừa Càn vui mừng nói. Hiện
nay các phụ nhân ở Trường An đã càng ngày càng mạnh mẽ. Khi một quý tộc
thành thân, điều khó xử nhất không phải là nghĩ biện pháp tìm được một
hôn nhân vừa ý, mà điều khiến người ta phát sầu chính là tìm được một
người địa vị thân phận đủ làm người xướng lễ. xem tại
t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Trong cuộc tranh đấu của nam nhân cùng
phụ nhân, bất luận là nam nhân chiếm lý lẽ hay không, kết quả cuối cùng
nam nhân này sẽ bị cười chê, gánh chịu thiệt thòi. Người ta sẽ nói ngay
cả phụ nhân mà còn không thắng được, chiếm tiện nghi, người ta sẽ nói
nam nhân này quá nhỏ nhen, lại chấp nhặt cùng phụ nhân. Chuẩn tắc này áp dụng cho nam nhân Đại Đường, hết thảy áp dụng từ Tể tướng đến người
buôn bán nhỏ.
Phòng Huyền Linh gia một mực là niềm tự hào của
chúng phụ nhân Đại Đường. Nói chuyện cùng Phòng Huyền Linh, ngươi có thể nói thoải mái phong vân thiên hạ, bình luận hào kiệt lịch sử, chỉ điểm
giang sơn, gạn đục khơi trong văn tự, bình phẩm vạn hộ hầu đều không có
vấn đề gì, các ngươi nhất định sẽ đàm tiếu về những lời đồn, Phòng Huyền Linh cũng sẽ cho ngươi có cảm giác như ở nhà.
Nói chuyện hài tử cũng được, lão Phòng của hai con trai, một văn một võ,
đều là thiếu niên anh kiệt hiếm thấy, nhất là chuyện Phòng Di Ái vứt bỏ
xa giá Thái Tử trên đường đi Cao Dương, càng được các phụ nhân truyền
thành giai thoại, vẫn cho rằng làm như vậy là có can đảm. Phu quân có
tình nghĩa mới là chọn lựa đầu tiên của nữ nhân. Mỗi lần nói chuyện hài
tử, Phòng Huyền Linh luôn giơ tay vuốt chòm râu lưa thưa ở trên cằm,
khiêm tốn, nói: "Khuyển tử hồ đồ, khiến các vị nhân huynh bị chê cười,
ngoại trừ là một kẻ ngốc lớn mật, cũng còn một chút tình nghĩa, có thành người tài hay không cũng không sao. Vấn đề mấu chốt trưởng thành là tốt rồi, ha ha."
Số lần gặp mặt của Vân Diệp cùng Phòng Huyền Linh
trong những năm này không tính là ít. Cho tới bây giờ chưa từng có người dám đàm luận chuyện trong nhà Phòng Kiều cùng Phòng Huyền Linh, cho dù
là chuyện tốt thông gia cũng sẽ không nói tới Phòng phu nhân nửa chữ. Về phần Nhan Chi Thôi là một nhân vật không giống ai, đương nhiên không
thuộc vào nhóm này, chỉ vào mũi Phòng Kiều mắng hắn không hiểu được đạo
lý tương kính như tân, nhất định sẽ làm cho gia đình không yên, thiếu
đảm lượng cốt khí bản thân. Làm sao thì lại nhát gan như gà, thật sự là
sỉ nhục của sĩ phu.
Lão Nhan mắng chửi người bất kể là ai cũng
đều chỉ có thể rụt cổ lại mà nghe. Sắc mặt Phòng Huyền Linh đã đen như
đít nồi, cũng phải cúi người tạ lỗi. Vân Diệp dù nhìn thấy cũng chỉ có
thể măng bộ mặt nghiêm nghị, không dám hiển lộ nửa điểm sắc mặt nhìn có
chút hả hê. Phòng Huyền Linh mà nổi giận, tuy không thể khiến cho đất
trời biến đổi như hoàng đế, có thể khiến ngươi không còn mặt mũi thì
không thành vấn đề.
Quân tử không đấu nữ nhân. Hi Mạt Đế Á nhạy
cảm phát hiện ra điểm yếu trí mạng của nam nhân Đại Đường, làm xằng làm
bậy ở trong thư viện, hoành hành ngang ngược, chỉ cần nàng lên lớp,
không quan tâm tới giáo trình, nhất định sẽ dạy quá giờ. Nàng biết rất
rõ ràng ở bên ngoài, giáo sư của khóa học tới đã ôm giáo trình đứng ở
bên ngoài lớp học nửa canh giờ, cũng phải chờ nàng nói xong. Về việc xin lỗi, chỉ cần một nụ cười, hoặc là một miếng thịt nướng nửa phần chín,
nửa phần sống là được.
Trong thư viện đều là văn nhân, người ta
đã xin lỗi, đương nhiên không tiện phát tác, thịt ăn có ngon hay không
thì đó cũng là tâm ý của người ta. Một Hồ nữ đơn độc có thể nướng thịt
bảy tám phần chính cũng là điều không dễ dàng.
Nhưng ở bên trong
thư viện có hai người hoàn toàn miễn nhiễm với sự việc này, một kẻ là
Vân Diệp. Một kẻ là Hứa Kính Tông. Vân Diệp đã sớm nhìn thấu tâm can tỳ
phổi thận của nữ nhân nà chưa bao giờ coi nàng là nữ nhân. Bình thường
khi Hi Mạt Đế Á mang thịt nướng tới, y đều đưa cho chó giữ nhà của thư
viện. Vô luận nàng là làm nũng cũng tốt, khóc cũng được. Chuyện không
thể đồng ý, đánh chết đều không đồng ý, cho nên khi Hi Mạt Đế Á ở trước
mặt Vân Diệp thường chịu nhiều thiệt thòi.
Hứa Kính Tông nhìn
người cho tới bây giờ đều bắt đều từ điểm xấu của người ta. Hứa Kính
Tông chỉ luôn coi mình là một con chuột yếu ớt, những người khác là con
mèo hung ác. Mặc kệ con mèo thân mật với mình đến cỡ nào, hắn đều cho
rằng mục đích của con mèo đều chỉ vì muốn ăn tươi nuốt sống chính mình,
cho nên Hi Mạt Đế Á, con mèo cái xinh đẹp này, dù có thể hiện thái độ,
dáng vẻ nào đi nữa, cũng không có cách nào mê hoặc hắn. Điều duy nhất
khiến Hứa Kính Tông không chịu được chính là tiếng khóc của Hi Mạt Đế Á. Chỉ cần nữ nhân này bắt đầu rơi lệ, hắn sẽ lập tức mở rộng cánh cửa,
cửa sổ phòng làm việc của mình, gọi tới nô bộc đứng ở bên cạnh mình, như muốn chứng minh bản thân mình không thấy sắc nảy lòng tham hoặc là cố ý khi dễ Hi Mạt Đế Á, hắn coi thanh danh của mình còn quan trọng hơn với
vàng.
Lão Hứa coi như cũng đã cẩn thận phòng bị, nhưng bất tri bất
giác hắn đã để cho Hi Mạt Đế Á mở ra rất nhiều sơ hở. Vào thời điểm Vân
Diệp không có mặt, văn phòng của Hi Mạt Đế Á thành nơi xa hoa nhất trong thư viện, đầy đủ mọi phương tiện tốt nhất, nàng có thể không bị hạn chế ra vào đồ thư quán mười hai canh giờ, thậm chí nàng còn có thể lấy ra
hai mảnh quy giáp xinh đẹp cất kỹ bên trong đồ thư quán, bày làm trang
sức ở phòng làm việc của mình. Ở trong thư viện, Hi Mạt Đế Á hưởng thụ
đãi ngộ còn tốt hơn so với công chúa.
Lý Thái chính là thuộc về
loại người không hiểu phong tình. Trên thực tế hắn không cần phải hiểu
phong tình là cái gì. Bình thường đều có mỹ nữ đến cởi y phục của hắn.
Cảm giác trời sinh về sự ưu việt cùng mời hắn đối với nữ nhân cho tới
bây giờ đều đến bên cạnh hét lên, mười tám năm chưa từng gặp phải cạm
bẫy, hiện tại nữ nhân chết tiệt này lại nặng nề của nện vào chính điểm
yếu ớt nhất của hắn, mời hắn nổi trận lôi đình lại không thể không biết
làm thế nào. Hắn bất chợt phát hiện, chính hắn cũng không có biện pháp
giam cầm nữ nhân tiệt này.
Mỗi tháng nữ nhân này đều tiến vào hoàng
cung giảng giải học vấn phương Tây cho hoàng hậu. Có đôi khi, hoàng đế
cũng sẽ dự thính, nếu mình chính thức gây chuyện với nữ nhân này, mặc kệ ai đúng ai sai, người bị trừng phạt sẽ chính là hắn. Việc này thì không cần nghĩ cũng hiểu.
Nếu như một nam nhân vu oan cho hắn ở trước
công chúng như này, không cần tự bản thân hắn phải động thủ, vô số người sùng bái hoàng gia sẽ xé hắn thành mảnh nhỏ, nhưng Hi Mạt Đế Á là nữ
nhân, trong sinh hoạt chính trị Đại Đường không có bóng dáng của nữ
nhân, cho dù hoàng hậu cũng chỉ có thể ngồi ở hậu cung, một khi được
hoàng đế nâng lên, mới có thể phát biểu một vài ý kiến.
Cho nên
rất nhiều người cũng chỉ cười hiểu ý, cho rằng Lý Thái thèm thuồng sắc
đẹp của Hi Mạt Đế Á, muốn mỹ nữ chú ý, cố ý cài đặt một chướng ngại nho
nhỏ, một thủ đoạn nhỏ của nam nhân khi theo đuổi nữ nhân