Đường Chuyên

Chương 3: Q.12 - Chương 3: Hi Mạt Đế Á thuyết trình




Nàng ôm một chồng giáo trình dầy ở trước ngực, mỉm cười đầy quyến rũ nhìn về phía hai huynh đệ Lý gia rồi lập tức thay bằng một dáng vẻ rụt rè của thục nữ. Dáng đi đoan trang không thể bắt bẻ, nàng chậm rãi đi tới phía trước bục giảng. Hi Mạt Đế Á còn không lên tiếng giảng bài, Vân Diệp đã phát hiện nữ nhân này mặc một bộ trang phục trung tính, lập tức khiến những thiếu nam ở bên dưới chăm chú ngắm nhìn, mà ngay cả những phụ nhân đằng sau, cũng đều mang một dáng vẻ mong mỏi, say mê.

Hi Mạt Đế Á đặt giáo trình ở trên bục giảng, khẽ mở môi son. Giọng Quan thoại êm ái lập tức tuôn trào. Lý Cương nghe thấy mà liên tục gật đầu. Nguyên Chương tiên sinh bảo thủ cũng có vẻ say sưa lắng nghe. Về phần vị Trình Xử Lượng phía sau hắn, đôi mắt của người này còn mở rất to.

"Chư vị tiên sinh, các nữ sĩ tôn kính, trong thế giới này của chúng ta, cất dấu bí mật vô cùng vô tận, cũng may hiền giả các thời đại của chúng ta đã dùng trí tuệ của mình mở ra một cánh cửa trí tuệ cho chúng ta. Chúng ta làm kẻ đến sau, có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ giương cao trí tuệ của bọn hắn, truyền thừa xuống dưới, hơn nữa còn mang hết khả năng của mình mà phát dương quang đại. Nhà hiền triết Aristotle vĩ đại của phương Tây đã từng nói: loài người cần chỉ cần có ba điều: lý luận, thực dụng, phân biệt, có ba tính trụ cột này, chúng ta có thể ở trong biển lớn mênh mông mà tìm được hết thảy những thứ mình cần. Đời người cuối cùng giá trị ở năng lực giác ngộ cùng suy nghĩ, mà không chỉ ở khía cạnh sinh tồn."

Lời nói vừa mới dừng lại, trong lễ đường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, những phụ nhân chân tay luống cuống, nhìn thấy các hài tử của mình đang vỗ tay, Lý Cương, Nguyên Chương tiên sinh cũng đang vỗ tay, lập tức cũng bắt đầu vỗ tay.

"Diệp tử, chuyến đi tới Yến Lai lầu của chúng ta rất đáng giá. Ngươi hãy nói xem, sao ngươi lại khiến đặt một ca kỹ không biết nhảy múa thành một người như vậy. Nếu như khả năng, ta muốn trở về Đông cung ngắm xem có nữ nhân như vậy hay không."

"Đại ca, coi như xong, nữ nhân này không thích nam nhân. Ta thấy người này tám phần yêu mến nữ nhân. Đại ca hãy xem đi, nàng liên tục đánh mắt quyến rũ với những nữ nhân kia. Nếu cứ tiếp tục như này, rất nhiều phụ nhân cao quý sẽ bị một nữ nhân này làm hỏng, nữ nhân này là một hồ ly tinh, vì Đại Đường ta thiên thu muôn đời, đại ca tuyệt đối không thể có tâm tư này. Nếu như có thể, tiểu đệ vẫn muốn đi gặp mặt nữ nhân này."Lý Thái gãi gãi cằm như có điều rất đáng suy nghĩ, nói với Lý Thừa Càn.

"Trước kia ta vẫn cho là người của Lý gia đều là những người hoàn toàn không tệ. Đương nhiên, trừ phụ hoàng của hai người, bây giờ xem ra hai huynh đệ các ngươi cũng không phải là người tốt, vẻ mặt sắc quỷ lúc này hoàn toàn bạo lộ trước mặt người khác, các ngươi còn có lời gì để nói."

"Phi, đương nhiên là có điều cần nói. Ngươi nói hai anh em chúng ta cũng không sao. Sao lại còn nhắc tới phụ hoàng? Phụ hoàng là không thể nói, không thể bình luận, ngươi không biết sao?"Lý Thừa Càn nghe như rất tức giận vì người khác đang nói sai về sự anh minh của phụ hoàng mình.

"Các tiên sinh, các nữ sĩ tôn kính, học vấn nghiên cứu phương Tây sau khi trải qua một thời gian dài buồn chán, lúc này đang phải gánh chịu một mùa đông dài đằng đẵng, tăm tối. Trí tuệ giả bị mưu sát, bị vu oan, bị chôn sống ném vào trong đống lửa mà chết cháy. Khi ý chỉ của thần linh có thể quyết định sự sống chết của tất cả mọi người, ta vì không muốn bị đưa đi đấu sư tử, không thể không xa vượt ngàn dặm, vượt qua hoang nguyên, vượt qua sa mạc, vượt qua thảo nguyên tận lực truy tìm vườn địa đàng học vấn. Rốt cục, sau khi trải qua gian khổ, ta đã đi tới quốc gia vĩ đại này, ta phát hiện ở nơi này hạt giống tư tưởng có thể mọc rể nẩy mầm, ánh sáng lý trí chói lọi bao phủ tòa Thiên Tứ chi thành, quang minh chi thành. Ở đây có quân vương tài đức sáng suốt, đại thần cơ trí, là vùng đất lý tưởng của tự do"

"Ha ha, Diệp tử, ngươi xem, nữ nhân cợt nhả này có ý muốn đùa giỡn. Phía trước không ngừng thổi phồng, kích động, tố khổ, hiện tại muốn lộ ra sắc mặt thật của mình. Đòi tiền, không sai, chính là muốn tiền, nữ nhân chết tiệt, một lát nữa đại gia nhất định thưởng ngươi một đồng tiền mua đường ăn."

Nhìn thấy Lý Thái kích động hoa chân múa tay nói, Vân Diệp buồn bực nói: "Ngươi tỉnh lại đi, Tôn tiên sinh mới nói ngươi rất có thể sẽ mất đi loại công năng đó, không cẩn thận điều dưỡng, kích động như vậy làm gì"

Nghe Vân Diệp nói xong, Lý Thái oán hận phất tay áo, không nói. Lý Thừa Càn lo lắng hỏi Lý Thái: "Thanh Tước, ngươi nói thật cho ca ca, vừa rồi khi nữ nhân chết tiệt kia thay quần áo, ngươi có phản ứng hay không? Nếu như không theo lề lối, tìm Tôn tiên sinh hảo hảo nhìn xem mới là đứng đắn, nhiều nữ nhân được là, nghĩ muốn cái gì dạng. Chờ ngươi lành bệnh, bẩm báo ca ca, cái dạng gì của ca ca bảo đảm đều có thể tìm tới cho ngươi."

Vân Diệp cảm giác mình sắp ngất xỉu, Lý Thái nắm chặt ca ca trí tuệ của mình, thấp giọng rít gào: "Ta rất bình thường, vừa rồi phản ứng kịch liệt, tìm nữ nhân chính mình sẽ đi, không cần ngươi lo."

Vân Diệp sợ mình chết cười, y khoác chiếc áo choàng lên người mình, vươn dài cổ nhìn xem Hi Mạt Đế Á có biện pháp nào để có thể lừa gạt tiền bạc từ nơi trong tay những phu nhân này, đi mua những thứ mà bản thân mình đang cần.

"Ta trải qua một thời gian dài nghiên cứu đã phát hiện, ở chung quanh mỗi người chúng ta đều có một lực lượng kỳ diệu, ta vẫn còn chưa đặt tên cho loại lực lượng này. Hầu tước thông minh nhất Đại Đường, Vân Diệp tiên sinh đã từng dùng một phương pháp bình thường chứng minh sự tồn tại của loại lực lượng này, thí nghiệm trong phạm vi nhỏ của hắn đã phát hiện, lực lượng này có thể xuyên qua một trang giấy, có thể chậm rãi nâng một chén nước lên. Hiện tại ta chứng minh cho chư vị quá trình này.

"Diệp tử, nữ nhân chết tiệt này muốn trộm học vấn của ngươi. Sao ngươi không ra mắng nàng hai câu không biết xấu hổ?" Lý Thái vừa nhìn Hi Mạt Đế Á ở bên trong dùng một trang giấy bao trùm lên trên miệng chiếc chén, sau đó cẩn thận úp ngược lại, trong ánh mắt kinh ngạc của các phụ nhân cao quý bên dưới, tờ giấy kia vẫn bao trùm trên miệng chiếc chén, nước ở trong chén không rơi vãi một giọt nào ra ngoài.

"Ta, con mẹ nó, đều ghi vào trong sách, còn bất kể nàng dùng như thế nào, nếu như ngươi đố kỵ, vì sao ngươi không đi ra mà nói, bây giờ nói những câu này thì có ích gì?"

"Ta là Vương gia, không phải con khỉ làm xiếc, nữ nhân chết tiệt kia có thể làm như vậy, chúng ta làm như vậy còn biết xấu hổ hay không? Thế nhưng có thí nghiệm nhỏ này, lừa gạt tiền bạc của những phụ nhân không hiểu biết kia thì không có vấn đề gì"

"Vân hầu tước đã từng nói, lực lượng của nó lớn mạnh tới mức có thể làm cho hai chân của chúng ta đứng kiên cố trên mặt đất, mà không phải phiêu đãng bốn phía, nó có thể làm cho trái cây chín rụng rơi trên mặt đất, mà không phải rớt xuống bầu trời. . .

Nghe thấy Hi Mạt Đế Á nói như vậy, Vân Diệp nở nụ cười, nữ nhân này vẫn không hiểu rõ cái gì là lực vạn vật hấp dẫn, cái gì là áp suất không khí mạnh mẽ. Lý Thái cũng đã hiểu, lúc trước vì vấn đề này, hắn và Vân Diệp tranh cãi rất lâu, bây giờ nghe Hi Mạt Đế Á nói hưu nói vượn, hắn cao hứng nhảy lên, tranh thủ hoạt động một chút, chuẩn bị một lát nữa nhảy ra ngoài bác bỏ lời lẽ sai trái của Hi Mạt Đế Á, nhất định phải khiến nữ nhân này hiểu rõ sự lợi hại của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.