Tiết Vạn Triệt gần như đã rơi vào ảo ảnh cầm đao giết gian phu dâm phụ, dựa
người vào gian phòng gỗ, vỗ sàn thuyền, nói tới chỗ thống khoái còn khen ngợi bản thân, nói tới đoạn tự sát thì khóc nức nở, nói không ra lời.
Thấy hắn tự diễn kịch thống khoái như thế, Vân Diệp len lén đặt bầu rượu bên tay hắn, đáng thương cho viên mãnh tướng một đời, chẳng hề hay
biết.
Tay chạm vào bầu rượu, chẳng nghĩ ở đâu ra, vặn nút hô một tiếng rượu
ngon rồi ngửa cổ tu luôn nửa bầu, thở ra hơi rượu dài, chủi mép nói:
- Nhặt được một bầu rượu ngon, đây là vận may tốt nhất của ta trong thời gian qua.
Vân Diệp thở dài, vì để tên mãnh tướng tội nghiệp này may mắn hơn chút
nữa, liền đặt cái móng giò bên cạnh hắn, quả nhiên tên đần độn này lần
nữa cảm tạ trời cao, uống một ngụm rượu, cắn một miếng thịt, ăn rất
thoải mái, vừa ăn vừa nói:
- Cứ quyết định làm thế, tới Nhạc Châu gặp Hoan Nương và con xong sẽ về
Trường An, thứ lộn giống của Đan Dương cũng không bỏ qua, muốn thứ lộn
giống đó kế thừa tước vị của ta à? Nằm mơ đi, nếu con ta không được kế
thừa, lão tử có hủy tước vị cũng không để các ngươi hưởng lợn, một lũ
chó lợn, phải giết cho sạch.
Vân Diệp đưa đĩa thịt bò ăn thừa ra, tới lúc này tên ngu xuẩn mới phát hiện chuyện bất thường, siết chặt nắm đấm rống lên:
- Ngươi là ai? Ra đây.
- Đồ khốn kiếp, ngươi ở đó lải nhải giết cả nhà công chúa, hại lão tử ở
đây canh chừng cho ngươi, còn phối hợp với tâm tình của ngươi cung cấp
rượu thịt, giờ ra oai với lão tử.
Nghe thấy giọng Vân Diệp, Tiết Vạn Triệt tức thì sụp đổ, ôm đầu ngồi xuống nghẹn ngào:
- Chuyện mất mặt của ca ca bị ngươi nghe hết rồi, cũng tốt, dù sao ngươi về Trường An cũng biết thôi, không sống được nữa rồi, ca ca không sống
được nữa rồi.
Vân Diệp đẩy Tiết Vạn Triệt vào phòng gỗ, nhét bầu rượu cho hắn, y cũng cầm một bầu rượu chạm một phát nói:
- Chuyện khác có thể qua loa, sao huynh biết con công chúa sinh không phải của huynh? Cái này phải làm rõ ràng.
- Rõ ràng cái gì chứ, khi công chúa vừa có thai ngươi biết ca ca ta vui
vẻ nhường nào không? Nhưng đứa bé sinh ra ta không vui nổi, hoài thai
bảy tháng sinh ra tên tiểu tử tới tám cân, ngươi có tin không?
Vân Diệp gian nan lắc đầu:
- Tiểu thiếp nhà ta sinh con thiếu tháng, chỉ hơn bốn cân, Tôn tiên sinh nói bẩm sinh yếu ớt, khó lắm mới tới được ba tuổi, tóc vẫn hoe hoe,
người gầy gò.
Tiết Vạn Triệt cười khổ:
- Thế là đúng rồi, trẻ thiếu tháng cơ sở non yếu, nhưng Đơn Dương sinh
con tám cân cũng đành đi, ta có huyết thống người Hồ, tóc hơi xoăn, mắt
vàng nhạt, hai đứa con Hoan Nương sinh cho ta đều như thế, tóc xoăn, tuy mắt đen hơn ta, nhưng vẫn nhận ra đặc trưng của người Hồ. Đứa con Đơn
Dương sinh mắt đen, tóc cũng không xoăn, phải biết rằng Lý gia ả cũng có huyết thống người Hồ, sinh ra đứa bé lại không có chút hình dáng người
Hồ. Ngươi có biết mấy đứa con của đại ca ta rất giống hai đứa con Hoan
Nương sinh không, cho nên đó mới là giống của Tiết gia. Nói bảy tháng kỳ thực cũng nhiều rồi, bảy tháng trước ta còn hộ vệ bệ hạ đi săn ở Vị
Thủy, suốt ba tháng không ở Trường An, ngươi nói đứa bé đó có liên quan
tới ta không?
Vân Diệp bị hắn hỏi cho á khẩu, từ di truyền học, y học đã giải thích rõ ràng Đơn Dương công chúa vụng trộm, thêm vào sau này bắt được tận tay,
gần như đã là chứng cứ chính xác rồi.
Hết cách, vì thể diện của huynh đệ, Vân Diệp lấy trong lòng ra một cái bình:
- Đây là nhựa cây cực độc, chỉ cần bôi lên vũ khí, dù chỉ rách một ít da cũng sẽ chết, huynh ra tay nhanh một chút, phủ công chúa tuyệt đối
không còn người sống.
- Nếu huynh thấy lấy đao chém quá phiền phức, huynh đệ còn có độc của
kim ti ngô công, chỉ cần đổ vào giếng nước, ta đảm bảo không có sinh vật nào sống được.
Vân Diệp lại lấy từ trong lòng ra một cái bình khác:
- Còn nữa, nếu huynh thấy người trong thành Trường An đều đáng hận, muốn giết sạch thì chỗ huynh đệ còn có mầm lỗ sang, chính là vật mà huynh
phái binh canh gác trong sơn động ấy, một cái bình nhỏ là đủ diệt cả
Trường An.
- Nói đi, muốn loại nào, huynh đệ chỉ có thể giúp tới mức đó thôi.
Mồ hôi trên đầu Tiết Vạn Triệt nhỏ ròng ròng, tay co giật giống móng gà, muốn cầm lấy cái bình, nhưng mấy lần rút tay về, cầu khẩn nhìn Vân
Diệp, hi vọng y cho mình một kiến nghị.
Vân Diệp bôi độc kim ti ngô công lên chiếc đùi gà, cắn một miếng:
- Đừng nhìn nữa, đây là nước tương, ba thứ đó đều do ta bịa ra thôi, có thứ này , nhưng canh giữ nghiêm ngặt, không ai lấy được.
- Vừa rồi huynh do dự chứng tỏ trong lòng huynh không nỡ, ta hiểu, huynh không bỏ được Hoan Nương và hai đứa con, đứa lớn đã năm tuổi, nghe nói
vào thư viện Nhạc Châu học, thành tích không tệ, đứa nhỏ ba tuổi thích
tập võ, chỉ là không tìm được sư phụ tốt, công phu trên ngựa của Tiết
gia vang danh thiên hạ, hai huynh đệ dựa vào mã sóc trong tay kiếm được
phú quý, sao không tự mình dạy bảo?
- Ta, Xử Mặc, Con Sâu, Kẻ Xấu xem như là huynh đệ của huynh chứ, mấy
người bọn ta có coi lão bà của huynh là Đơn Dương không? Con Sâu ở Nhạc
Châu, con huynh được đi học là do hắn giúp, huynh nghĩ con tư sinh có ai thèm nhìn vào mắt? Hoan Nương một mình kinh doanh cửa hiệu ăn nên làm
ra, khắp Nhạc Châu không ai làm phiền, huynh nghĩ đó là bản lĩnh của
nàng sao?
- Đơn Dương vụng trộm chẳng có gì lạ, khuê nữ của thái thượng hoàng mà,
không vụng trộm mới lạ, cho huynh biết, huynh không mất mặt, mà hoàng
gia mất mặt, vì sao bệ hạ nổi giận với huynh? Vì huynh thiếu suy nghĩ,
biến chuyện mất mặt nho nhỏ thành khắp nơi xôn xao, không đánh huynh thì đánh ai? Bệ hạ không thẹn quá hóa giận chặt đầu huynh, ta thấy mấy năm
qua bệ hạ tốt tính nhiều rồi.
- Hôn sự hoàng gia là thế, gặp được công chúa tốt phải chân thành đối
đãi, phải thật trân trọng, gặp phải công chúa hư thì khỏi quan tâm tới,
thích làm cái gì thì làm cái đó, con mẹ nó thành quan hệ quân thần rồi,
huynh còn muốn trông cậy vào cái gì?
- Hoan Nương vụng trộm thì huynh mới mất mặt, lấy đao chém chết bọn ta
toàn lực ủng hộ, nhưng huynh chém Đơn Dương làm cái gì? Huynh chết chả
sao, nhưng cả nhà ca ca huynh còn sống được nữa không?
Tiết Vạn Triệt ngơ ngẩn nhìn Vân Diệp:
- Ý các ngươi Hoan Nương mới là lão bà của ta? Đơn Dương chỉ là một thứ công vụ?
- Đúng, công vụ mà, rảnh thì làm, không rảnh bỏ đó, dù sao công vụ này không có yêu cầu thời gian.
- Có phải bây giờ trông ta rất ngu xuẩn không?
Tiết Vạn Triệt do dự một lúc rồi hỏi ra:
- So với lợn còn một chút, ít nhất lợn biết thứ nào không ngon, quay đầu đi chọn thứ khác, huynh thì không.
Tiết Vạn Triệt gật đầu:
- Đạo lý đúng thế, sau này không cho ngươi xỉ nhục ta như vậy.
- Thế cũng phải xem tình hình, huynh nhìn Phùng Thiếu Sư và Triệu Cảnh
Tử đó, một ở đại mạc canh gác ba năm, về nhà công chúa sinh con, Lão
Phùng vẫn mở tiệc tưng bừng. Lão Triệu càng hiểu chuyện, công chúa và
thị nữ cùng sinh con, Lão Triệu còn tuyên bố với bên ngoài rằng đó là
đứa con trời ban, yêu thương hết mực, dù hai đứa bé đó đều không sống
được tới trăm ngày làm Lão Triệt vô cùng đau đớn, ít nhiều huynh còn có
bảy tháng kiếm cớ, hơn bọn họ nhiều.
Con người là thế, người ta cưỡi ngựa, ta cưỡi lừa, sau lưng còn có người đốt củi, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai hơn mình, có tâm tư này sống dễ dàng có niềm vui, Tiết Vạn Triệt lắc bầu rượu:
- Hết rồi, ngươi kiếm rượu đâu ra thế? Nói chuyện với ngươi thật thống
khoái, bệ hạ cấm rượu trên thuyền, không có rượu uống, nhưng trên thuyền là địa bàn của ngươi, chút chuyện nhỏ này không làm khó được ngươi chứ?