Báo cáo xong xuôi tình hình, Lão Khương chắp tay nói:
- Hầu gia, nếu người không sai bảo gì nữa thì lão nô tới nội trạch thỉnh an lão nãi nãi và phu nhân, hỏi xem nội trạch có cần bố trí thêm gì nữa không, lão nãi nãi bôn ba đường xá xa xôi, phải tĩnh dưỡng cho thật
tốt.
Vân Diệp gật đầu, bốn vị quản gia vào nội trạch rồi y mới ra ngoài, nhìn mặt trời nóng cháy, hắt hơi hai cái lớn, toàn thân thư thái.
Nhạc Châu được định vị là tòa thành thương nghiệp tất nhiên hoàn toàn
khác với Trường An, Trường An là quốc đô cần trang nghiêm và mang hơi
thở văn hóa nồng đậm, đem sạp hàng quán xá tới Nhạc Châu, cả Trường An
đều trở nên u tĩnh hơn nhiều, bất kể ai làm phủ doãn Trường An đều nhân
cơ hội này cải tạo cơ năng của thành phố.
Mã Chu làm rất tuyệt tình, trước kia thanh tra đất đai nhìn tựa như
trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hiện giờ mới thể hiện ra uy lực, thanh
tra đất đai chỉ là một phương diện, tra ẩn tình nhân khẩu mới là mục
đích chủ yếu. Riêng một mình Đan Dương công chúa moi ra hai trăm năm
mươi nhân khẩu khai man, Lão Tiết mất mặt lớn, bị Mã Chu truyền tới phủ
nha Trường An, bị chất vấn đỏ mặt tía tai trước vô số tòng lại, hắn nổi
điên tóm cổ áo Mã Chu ném lên xà nhà, không ngờ Mã Chu không giận, vẫn
tiếp tục chất vấn vì sao nhân khẩu ở đất phong của Đan Dương công chúa
lại lớn hơn giới hạn của tước vị.
Bấy giờ mới biết mình bị người ta dùng làm gà để dọa khỉ, nghĩ tới hậu
quả khủng bố, Tiết Vạn Triệt đành nhịn cho lành, chuẩn bị nhận sai,
nhưng mà hắn xem t hường miệng lưỡi của Mã Chu, lời chất vấn làm hắn tức xì khói.
Tiết Vạn Triệt định tiếp tục hành hung kết quả bị người của phủ tông
nhân chạy tới đè ra đất đánh cho một trận, Lý Nhị chẳng hề nể tình Lão
Triết, đường đường quốc công chịu nhục giữa ban ngày ban mặt, vượt quá
giới hạn tâm lý của một tên hán tử thô hào, chiếu theo tiến trình lịch
sử thì tên này sắp tạo phản rồi.
Tiết Vạn Triệt bị hạ tước một cấp, hiện nay đã thành hầu gia, Mã Chu xử
lý xong Tiết Vạn Triệt, chuyện còn lại liền vô cùng thuận lợi, đất đai
và nhân khẩu đều được tra rõ, Lão Trình len lén mang nhân khẩu thừa bố
trí ở Vân gia trang trống trải mới thoát nạn.
Trường Tôn Vô Kỵ hoảng sợ trả lại hai nghìn mẫu đất, tự xin xử phạt,
trong triều người vì đất đai và nhân khẩu vượt quá tước vị bị chất vấn
cực nhiều, trước khi Lý Nhị đông chinh, trong triều ai cũng nơm nớp lo
sợ, vì lấy lòng hoàng đế mới dễ dàng chấp thuận đông chinh, Mã Chu thành con chó dữ hung hăng nhất bên cạnh hoàng đế.
Có thanh danh chó dữ Mã Chu vứt luôn chút rụt rè cuối cùng, đặt mình vào vai trò thần bảo hộ của bình dân, ra tay thẳng thắn chỉnh trị thành
Trường An, sống ở thảo nguyên lâu năm Mã Chu cực hiểu tầm quan trọng của Hồ thương Tây Vực với Trường An, chuyên môn phân khu mậu dịch Hồ thương ở chợ Tây, để người Hồ có khu vực có thể tự do kinh doanh, không bị
huân quý áp chế.
Hắn còn ba lần lên Ngọc Sơn, xin đem xưởng nghiên cứu của thư viện
chuyển vào nội thành, hai lần bị Nguyên Chương dứt khoát từ chối, khi
lần thứ ba Mã Chu tới thì Nguyên Chương không kìm được giận đuổi đi,
mắng hắn là tên dã thú lòng lang dạ sói, còn đem học tịch Vân Diệp làm
lại cho hắn triệt để thiêu hủy, tuyên bố Mã Chu là phản đồ của thư viện, mãi mãi không được bước chân vào thư viện Ngọc Sơn.
Mã Chu đứng ngoài cổng thư viện một đêm, ngày hôm sau về Trường An, chưa tới mùa thu đã ký lệnh chặt đầu, Đại lý tự vô cùng bất mãn, nhưng hoàng đế lại ngầm chấp thuận hành vi của Mã Chu, mười chín tử tù rụng đầu,
trong đó có một vị quản sự của Trường Tôn gia, tỳ nữ thiếp thân của Đan
Dương công chúa, đầu lĩnh thị vệ nhà Sài Thiệu, đều là kẻ cầm đầu cản
trở thanh tra ruộng đất nhân khẩu, Mã Chu không buông tha cho kẻ nào.
Mặc dù tấu chương đàn hặc Mã Chu chất đống như núi nhưng đều bị Lý Nhị
đè xuống, lúc này mọi người mới biết tất cả là chủ ý của hoàng đế.
Trường Tôn thị đem công xưởng của mình mở rộng gấp ba, khu công nghiệp
Trường An cũng lần nữa mở rộng, cả vùng nam sơn khói bốc ngùn ngụt như
nhân gian địa ngục, khi Trường Tôn thị tới thư viện thì thư viện mở
xưởng in sách lớn nhất Đại Đường, đồng thời nhận in ấn công báo cho
triều đình, bản thân cũng đưa ra một loại giống như báo chí, có điều bên trên chi chít tin tức thương gia, còn nữa là kiến thức hải ngoại.
Người dân thành Trường An cuối cùng cũng có bát cơm mới, cả thành trừ
phía nam mù khói thì đã khôi phục sự ung dung ngày nào, mỗi sáng sớm,
chập tối, một trăm lẽ tám hồi chuông thúc giục người ta rảo bước, cứ như tòa thành hùng vĩ này chưa bao giờ thay đổi.
Mã Chu định làm gì thì Vân Diệp kệ, đường là do bản thân đi, nếu hắn cho rằng có thể sống cả đời dưới vây cánh của hoàng đế thì tùy hắn, nhưng
Tiết Vạn Triệt thì Vân Diệp không thể bỏ mặc, là huynh đệ cùng ăn nhậu
chơi bời, nhìn hắn rơi vào vực sâu không phải là bổn phận của huynh đệ.
Có thời gian phải tâm sự với hắn, bị lão bà ức hiếp, tới tỳ nữ thiếp
thân của công chúa cũng dám quát tháo hắn, luôn phải qua đêm ở thư
phòng, cả đại cữu ca chẳng ưa gì, nhưng lão bà có lỗi lại tính lên đầu
hắn, lão bà vụng trộm, chính huyện công Vũ An bắt được, tới chỗ đại cữu
ca cáo trạng, nhưng bị đại cứu quát mắng, cuối cùng chôn tên gian phu
kia thế là hết chuyện, làm sao Tiết Vạn Triệt xuất thân thế gia tướng
môn Đôn Hoàng có thể chịu đựng được?
Đan Dương công chúa là em Lý Nhị.
Tới Nhạc Châu, hoàng đế tuyên hắn hộ giá, nhưng Lão Tiết trốn trong
khoang thuyền, không mặt mũi nào gặp ai, suốt ngày nốc rượu, đoán chừng
lúc này tâm tư duy nhất của hắn là đi thăm thị nữ thiếp thân và hai đứa
nhi tử, sau đó kiếm tên bạn cùng chí hương đi tạo phản, cuối cùng bị Lý
Nhị tóm được kéo ra chợ chặt đầu.
Hắn không thể không nhìn thấy kết quả đó, vũ khí của quân đội ngày càng
lợi hại, thời đại dựa vào vũ dũng cá nhân xung phong hãm trận đã rời xa, Tiết Vạn Triệt trừ một thân võ nghệ thì chẳng có gì rời khỏi tầm mắt
của Lý Nhị chỉ là chuyện sớm muộn, cách giết người cũ sẽ bị cách mới hữu hiệu hơn thay thế, giờ tạo phản bị chém đầu là kết cục duy nhất, chẳng
qua hắn chỉ muốn trút giận thôi.
Lại thêm một đêm nữa qua đi, chiếc Đại Đế cuối cùng đã khởi hành, hôm
nay gió rất lớn, lại giương hết buồm, chỉ có chiếc Công Chúa và Thanh
Tước còn miễn cưỡng theo kịp, còn lại dù mông đồng nổi tiếng vì tốc độ
cũng bị bỏ lại tít đằng xa. Vân Diệp nhìn thấy Trường Tôn Xung đứng trên triền dốc cầm kính viễn vọng quan sát đội thuyền, cái tên này luôn ăn
mặc vô cùng bắt mắt, cưỡi ngựa đỏ, khoác áo choàng đỏ, mã sóc cắm thẳng, ai nhìn cũng biết là một viên mãnh tướng.
Vân Diệp nhìn thấy tên này đang nhìn mình, thế là dựng ngón cái lên, tức thì thấy hắn dựng ngón cái với mình, may là tên này chưa ngốc, có điều
cha hắn cũng đang dùng kính viễn vọng nhìn hắn.
Kỵ binh giáp đen chạy dọc hai bờ sông như hai con rồng đen, theo sau
chiếc Đại Đế, tới trưa Lý Nhị cũng không định dừng thuyền, xem chừng là
ông ta muốn tới thẳng Động Đình Hồ, đường sông ngày càng hẹp không hợp
cho chiếc Đại Đế tung hoành.
Mua một cái xe đua mà không thể chạy hết tốc độ sao làm người ta hài
lòng, Lý Nhị một lòng muốn tới Động Đình Hồ xem năng lực thực sự của
chiếc Đại Đế, đây là sợ thích ít ỏi của đế vương.
Đế vương xuất hành trong mắt Vân Diệp là hành động đại lãng phí, mỗi khi tới một nơi luôn có đặc sản hiến lên, hoàng đế cắn một miếng khen không tệ, thế là thứ đó thành cống phẩm, thưởng rất nhiều tiền, tới khi mỹ nữ cũng bị dùng làm đặc sản thì Phòng Huyền Linh, Ngụy Trương mới tấu xin
hoàng đế không nên nhận hiếu kính của địa phương nữa, tiếp tục thế này
hoàng đế nam tuần khác gì năm xưa Tùy Dương đế tới Dương Châu?
__________________
Quyển 17: Ngủ đông - Chương 018: Số phận khác nhau của hai con chó (2).
Người dịch: htph
Vân Diệp chỉ cần không có việc gì là tuyệt đối không đạp chân lên chiếc
Đại Đế một bước, Lý Nhị, Trường Tôn thị luôn kiếm chuyện với y, tốt nhất không gặp là hơn, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Lý Nhị chuyên
môn phái Đoàn Hồng nhảy sang chiếc Công Chúa chửi mắng một trận, bắt Vân Diệp phải quay về hàng ngũ, ở trên chiếc Đại Đế.
Ôm gối đi lên chiếc Đại Đế, lại bị Trường Tôn thị mắng mỏ, đường đường
hầu gia đại tướng quân mà kè kè cái gối bên người là sao, sắp ba mươi
ngày càng nhiều tật xấu.
May mà mình còn có một gian phòng, chỉ miễn cưỡng đủ để nằm ngủ, phòng
giống như của người Nhật, cách mỗi cái cửa trượt bằng giấy, bên cạnh
đánh một cái rắm chẳng khác gì phun ngay trước mặt.
Đường đường hầu gia phải ngủ trong khoang giáo úy, thật mất mặt, nhưng
thấy Trương Lượng chỉ được ngủ ở cầu hạm, Vân Diệp liền hài lòng hơn
nhiều, trên thuyền nhiều quý nhân, một tên hầu gia ở đây thực chẳng to
hơn một con rùa. Chẳng biết Lý gia lấy đâu ra nhiều thân thích như thế,
toàn là lão già mà Vân Diệp chưa từng gặp, bái kiến một loạt Lý công vẫn chưa rõ ai vào với ai.
Đám nhà quê này ở trên thuyền cực thảm, kẻ nào kẻ nấy mặt vàng ệch, chắc là do say sóng rồi, nhiều người râu còn dính cả vật nôn ra, trong
khoang thuyền toàn mùi chua hôi do nôn ọe, chỗ thế này làm sao ngủ nổi.
Lên thuyền rồi Vân Diệp tất nhiên tự tìm cho mình một cái khoang yên
tĩnh thoáng gió, khoang pháo sàn thuyền dày là chỗ ngủ cực tốt, chỉ cần
không dựng nỏ tám trâu lên, chỉ cần dựng nhà gỗ là chớp mắt biến thành
phòng sát hồ tốt nhất, có luôn toilet.
Ôm chăn gối lên sàn thuyền, gọi một tên thủy thủ tới nói hầu gia muốn
xem thành tích huấn luyện của ngươi, hiện giờ dựng phòng gỗ bảo hộ nỏ
tám trâu, đếm tới mười phải xong.
Không thẹn là thủ hạ do mình huấn luyện ra, Vân Diệp chỉ đếm tới tám là
một gian phòng gỗ xuất hiện trước mắt Vân Diệp, thấy tên thủy thủ hăm hở định lắp nỏ tám trâu liền đá cho hai phát, có thứ thủ hạ đui mắt này
thật đúng là xỉ nhục của mình, lúc này mới đánh giá phòng của mình,
không tệ, không tệ, tiếc là Lưu Tiến Bảo không theo, nếu không có tên
chân chó càng thoải mái.
Vân Diệp thuần thục mở một tấm ván gỗ ở sàn thuyền, lấy ra một cái
giường treo, treo một đầu ở vách tường đối diện, đây vốn là thứ dùng cho thủy thủ trực ban tác chiến ngủ, giường treo kiểu này có thể ngủ được
hai người, kéo màn phủ lên lỗ xạ kích, nếu không có thứ này, muỗi Động
Đình Hồ có thể đốt chết người.
Chăn đệm trải xong, đặt gối cho thật thoải mái, cởi giày nhảy lên
giường, người vặn qua vẹo lại, kiếm chỗ dễ chịu nhất định ngủ bù hai
ngày luôn, người quá mệt, Tân Nguyệt luôn cho rằng trượng phu bị trúng
tà, cần rút âm khí, thế là đêm đêm cày bừa, Na Mộ Nhật xen vào càng thêm mệt, không biết âm khí là cái gì, chỉ thấy người hư thoát, chắc dương
khí cũng thất thoát không ít.
Ngủ một giấc tỉnh lại tinh thần phấn chấn, nhìn ra ngoài thấy lòng sông
chật hẹp đã thành mặt hồ mênh mông sóng nước, chiếc Đại Đế đã tới Động
Đình Hồ, không thấy bóng dáng chiếc Công Chúa và Thanh Tước đâu, chắc
chiếc Đại Đế đã chạy hết tốc lực.
Bụng đói meo, muốn vào khoang thuyền ăn cơm, nhưng nghĩ tới đám thân
thích nhà quê dơ dáy của Lý gia là buồn nôn, thế là đá cửa khoang dưới
chân, cúi người chui vào, nhà bếp của chiếc Đại Đế ở tầng ba, leo thang
xuống.
Đầu bếp không ngờ là gặp được đại soái ở đây, vừa định lên tiếng thì Vân Diệp mất kiên nhẫn nói:
- Mau lên, ta đang đói, mang thứ ngươi bớt xén hiến lên, ta tha chết cho.
Đầu bếp cười hớn hở lấy từ ngăn kín ra một cái chậu, trong đó có một
miếng thịt bò lớn, con gà vào ruộm, còn có hai móng giò. Vân Diệp bảo
đầu bếp thái thịt bò ra đĩa, xé lấy đùi gà, móng giò tất nhiên chơi cả
cái, thêm hai cái bánh bao, bữa cơm thế là được giải quyết, lục được
rượu tên đầu bếp giấu diếm, tên chó má này uống rượu nho còn ngon hơn
thứ của Vân Diệp, nhất định là xẻo của hoàng đế, tên nào cũng ăn tim gấu gan báo rồi.
- Đại soái lượng thứ, tiểu nhân quen mất rồi, bầu rượu của bệ hạ không
chứa được nhiều, phần còn lại đổ đi thì tiếc quá, nên tiểu nhân giữ lại.
- Khỏi kiếm cớ, chẳng qua là trộm thành quen, lần này tha cho ngươi, mai nhớ hấp cho ta con cá.
Đầu bếp để đại soái dẫm lên lưng leo lên sàn thuyền, cho cơm rượu vào
giỏ kéo lên, đại soái đi rồi mới hung dữ nói với đám phụ bếp:
- Tên khốn kiếp nào dám tiết lộ hành tung của đại soái chớ trách dao của lão tử không nhận người quen.
Nói xong phập một phát chém dao xuống thớt.
Gặm đù gà thưởng thức sóng biếc vạn dặm đúng là chuyện tuyệt trần, trăng thượng huyền đã biến thành cái đĩa bạc, trên Đồng Đình Hồ sương khói lờ mờ càng đẹp đẽ bội phần, nâng bầu rượu cạn chén với trăng, tức thì thấy bản thân cũng trở nên cao nhã, trăng xuyên qua màn chiếu vào phòng gỗ
mập mờ, không có tiếng kèn sáo, chỉ có tiếng Vân Diệp ăn như sói đói,
miệng liếm chóp chép, lúc này không có ánh mắt u oán của Tân Nguyệt mà
lại.
Tiếng bước chân nặng nề từ xa tới, tên này có vẻ tâm sự trùng trùng, chẳng nhìn hoàn cảnh xung quanh đã quỳ xuống khấn vái:
- Cha, mẹ, con không chịu được nữa, không sống nổi ở Trường An nữa, nữ
nhân kia không hề biết liêm sỉ, không hề có phong thái hoàng gia, vụng
trộm với gia đinh làm con mang nhục, nay thành trò hề lớn nhất của
Trường An.
- Con thề chết bảo vệ thanh danh của mình, tới ngày đó cha mẹ đừng xem thường con.
Giọng của Tiết Vạn Triệt, tên này định nhảy hồ tự tử à? Vân Diệp chắc
chắn hắn nhảy là chết, tên nhìn thấy ếch còn phải né tránh thì nhảy
xuống Động Đình Hồ chỉ có toi mạng, đả kích Đan Dương công chúa gây ra
xem chừng cực lớn.
Nếu hắn tự tử thì Vân Diệp chẳng cản, thấy sống vô vị, tự mình kết liên
mạng sống là kẻ hèn nhát, chết đi ít nhất còn cho cá Động Đình Hồ bữa
tiệc.
- Cha, mẹ, con không cam tâm, tước vị phải dùng trăm trận mới có cứ thế
mà mất sao? Đại ca khuyên con nhịn, nhưng loại chuyện này làm sao con
nhịn được? Ngày ngày thấy ả dâm phụ đó còn phải nở nụ cười, con là đấng
nam nhi ngang tàng, là mãnh tướng vô địch trong quân, sự sỉ nhục này làm sao con chịu đựng được?
- Vốn cho rằng có chứng cứ xác đáng là có thể khiến bệ hạ xử phạt ả dâm
phụ đó, nhưng kết quả là con bị xử phạt, tám mươi quân côn, không nương
nhẹ cái nào, Vân Diệp trước kia bị đánh hai mươi gậy đã thấy đời vô
nghĩa, con chịu tới tám mươi cái, mông không đau, nhưng trái tim nhỏ
máu, hu hu hu ..
Vân Diệp ở trong phòng nghe mà thấy ê răng, tên gấu chó này này lại khóc tu tu, đúng là không tưởng tượng ra được cảnh tượng đó thế nào, Lý Uyên có hai mươi hai nhi tử và mười chín nữ nhi, nhưng đồ tốt không nhiều,
giỏi nhất là Lý Thế Dân và Lý Tú Ninh, tiếp theo là Lý Kiến Thành và Lý
Nguyên Cát, đám khuê nữ nuôi bọn mặt trắng chẳng phải chuyện mới mẻ, năm xưa ngươi cho rằng cưới được hoàng gia khuê nữ là phúc phận, hiện biết
đã muộn rồi.
- Chuyện phạm pháp mà Mã Chu moi ra toàn do Đơn Dương làm, thủ hạ của
hài nhi đều nấp trong trang nhẫn nhịn, giữ mình còn khó, nói gì tới chạy đi phạm pháp, nhưng bệ hạ bất chấp, công tước giáng thành hầu tước, lên thuyền ở trong khoang nhỏ ô uế, chân chẳng duỗi ra nổi.
- Lòng phiền muộn uống mấy ngụm rượu cũng bị xử phạt, lệnh con không
được gần rượu, không có rượu Tiết Vạn Triệt còn la mãnh tướng vô địch
nữa không?
- Hết đường rồi, cha mẹ ơi, con cùng đường rồi! Về Trường An con sẽ đóng cửa phủ lại, giết từ cửa vào hậu đường, không tha cho kẻ nào, giết xong con tiện phụ kia, con sẽ tự vẫn ...