Có lẽ do thói xấu của con người tác quái, không sợ thiếu, chỉ sợ phân chia không đều, nay đại soái cũng ngâm mình trong biển rồi, đám đại đầu binh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bắt đầu quạt nước theo sự hướng dẫn
của thủy binh, đương nhiên mỗi ngày uống một bụng nước là khó tránh
khỏi.
Nước biển ấm hơn ngoài trời, đó là kết luận của Vân Diệp khi đích
thân xuống nước trải nghiệm, lúc này bơi ếch trong nước là sướng nhất,
không ngờ Vân Diệp lại biết bơi, Đông Ngư yên tâm hơn nhiều, mặc dù
không hiểu hầu gia học đâu ra cái động tác kỳ quái ấy,nhưng có vẻ không
chậm, Đông Ngư học theo, bơi một lúc lắc đầu, không quen, vẫn nghiêng
người quạt nước theo bên Vân Diệp.
Chẳng còn nhớ lần bơi trước đó là khi nào nữa, Vân Diệp bơi vòng
quanh mộc lan chu hai vòng thì kiệt sức, trở mình trong nước, chỉ lộ mặt ngửa lên trời, thả người khôi phục chút thể lực.
Cảm giác rất kỳ diệu, ngươi đắm mình trong nước, cứ như nghe thấy
tiếng thở dài vô tận của biển cả, nước dập dềnh trước mặt, cơn sóng nhỏ
kéo tới, Vân Diệp nhắm mắt lại, nín thở, đợi sóng qua mới mở mắt ra, có
niềm vui khi bản thân vẫn còn sống.
Chẳng trách băng tan nhanh như thế, đây hẳn là một dòng nước ấm, lần
nữa bơi qua mạn thuyền, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lưu Kim Bảo, vẫy tay với hắn, tiếp tục bơi.
Tranh thủ lúc chiếu cố Vân Diệp, Đông Ngư thuận tay bất ba con cá,
miệng ngậm một con, tay cầm hai con, chỉ dựa vào chân để bơi.
Người bắt đầu cảm thấy tê dại, đây không phải là hiện tượng tốt, đó
là tín hiệu nhiệt độ cơ thể đang giảm nhanh, Vân Diệp bơi tới mạn thuyền chuẩn bị lên thuyền, giảm béo cũng được, làm gương cũng được, thế là
quá đủ rồi.
Huấn luyện như thế tiến hành nửa tháng, những hán tử Quan Trung mặc
dù bơi lội còn kém, nhưng chỉ cần hông buộc hai khối gỗ mềm thì trong
thời gian ngắn dưới nước không chết được.
Suốt cả ngày không thấy đám Lưu Phương, Lưu Nhân Nguyện, Lại Truyền
Phong đâu, khi Vân Diệp thấy bọn họ thì mô hình Đại Hắc Sơn đã cắm chi
chít cờ.
- Vân hầu, không thể đợi được nữa, mấy ngày qua gió từ mặt biển thổi
tới đã mang theo hơi nước rồi, lão phu rất lo làm cho dải đất này ẩm
ướt, như vậy kế hoạch của chúng ta sẽ đổ bể, còn ba ngày nữa thôi là
cuối tháng, trăng tới giờ Dần mới ra, nửa đầu đêm trời đen xì, chính là
lúc chúng ta rưới dầu phóng hỏa, đám Nhân Hùng đã thông thao rừng cây
của Đại Hắc Sơn rồi, giao cho hắn, câp ba trăm binh tốt là được, mỗi
người mang năm mươi cân, một vạn năm nghìn cân dầu hẳn đủ thiêu rụi cả
mảnh rừng này. Chỉ mong lời hầu gia nói không sai, lửa lớn sẽ hút sạch
không khí, làm người trong thành Ti Sa chết ngạt.
Lưu Phương mời Vân Diệp tới phòng tác chiến mới nói những lời này,
Vân Diệp nhìn kế hoạch thư, nói: - Ta đi Đại Hắc Sơn, Lưu Nhân Nguyện đi Tam Sơn Phổ, cho ta năm mươi thuyền là được, còn lại ông mang đi hết,
khi công kích hải cảng cần tới nó. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Lão phu cũng nghĩ như vậy, đội ngũ tấn công Tam Sơn Phổ nhất định
tới vị trí công kích vào giờ Dần, Đại Hắc Sơn bốc cháy chính là tín hiệu công kích, nhớ kỹ, một khi thành công là nhanh chóng rút lui, toàn bộ
người trên bờ phải rút về, thi thể cũng mang theo, chúng ta không công
thành cướp đất, mà là tranh thủ thời gian cho bản thân, hủy hết dấu hiệu của Đại Đường, chúng ta là hải tặc, nhất định phải nói rõ với tướng sĩ
lên bờ, ngậm miệng lại, kẻ trái lệnh chém.
Đại doanh thủy sư vào trạng thái giới nghiêm, cầm bất kỳ ai ra vào,
ngay Nguyên Đại Khả muốn gặp Vân Diệp thông báo tin tức Trường An cũng
bị từ chối, Nguyên Đại Khả thấy quân doanh giới bị nghiêm ngặt liền vội
vã rời đi, ông ta cũng ngửi thấy mùi chiến tranh tràn ngập quân doanh,
tuy Vân Diệp không nói, nhưng Nguyên Đại Khả nâng cảnh vệ Đăng Châu lên
mức tối cao, toàn bộ nha dịch binh đinh, phủ binh phân tán trong hương
đều nhận được thông báo tự vệ, ngoài ngoại tộc trong thành không được
rời thành, trái lệnh chém.
Không khí khẩn trương bao phủ toàn bộ Hà Bắc, quan địa phương không
biết xảy ra chuyện gì, vội vàng tới đại doanh thủy sư hỏi, sứ giả tới bờ biển mới phát hiện ra hạm đội lấp kín eo biển đã biến mất ...
- Đại soái dẫn hạm đội về Lĩnh Nam rồi.
Đó là câu trả lời của lão binh thủ doanh, Nguyên Đại Khả biết hạm đội đi Liêu Đông, nhưng không nói ra, cùng mấy đồng liêu cười khà khà cùng
đồng liêu về Đăng Châu, lần nữa hạ lệnh giới nghiêm, vốn xưa nay Đăng
Châu không giới nghiêm.
Khi mặt trời sắp lặn Vân Diệp lên thuyền tới đảo Tam Sơn, nhìn thấy
phong hỏa chất đống, thầm kêu may mắn, nếu không bảo đám Vô Thiệt lên
hải đảo trước, để phong hỏa đốt lên thì mọi việc hỏng hết.
- Đại soái, trước kia đảo này không có bóng người, là nơi ẩn thân của hải tặc, đám người này cũng chỉ mới lên đảo gần đây, nếu không không có lý do gì hạ quan không biết. Mồ hôi trên trán Lão Hùng to như hạt đậu,
để sơ hở thế này thực sự hắn không ngờ.
- Không trách ngươi, không ai có thể biết hết mọi chuyện, ngươi nhìn
căn nhà gỗ kia, đều mới làm, nói cách khác sau khi biển thông bọn chúng
mới lên đảo, ngươi đi hỏi hai kẻ còn sống xem ruột cuộc là sao.
Nhân Hùng vội vã đi thẩm vấn, Vân Diệp nhìn đống thi thể ngổn ngang,
ngẩng ra, đây là binh sĩ Cao Ly sao? Binh sĩ ngay cả giày cũng chẳng có
à? Vũ khí nhìn một cái là biết cũ lắm rồi, một số bên trên thậm chí có
niên hiệu Đại Nghiệp. Trông chẳng khác người Đường là bao, trừ gầy khô
như củi, những người này hẳn là nông phu, không làm ruộng lại đi làm
lính?
*** Đại Nghiệp là niên hiệu thời Tùy.
Đao của Đơn Ưng cực nhanh, tay của Vô Thiệt rất độc, chùy của Cẩu Tử
càng tàn nhẫn, những người chân tay đứt lìa là tác phẩm của Đơn Ưng,
người ngoẹo đầu sang bên không thấy vết thương do Vô Thiệt làm, còn
người đầu bị đập vỡ như dưa hầu không nói cũng biết là do chùy gây ra.
- Hầu gia, đối chiếu rồi, bảy mươi lăm người, không thiếu kẻ nào, đây là đội ngũ người Cao Ly, nhìn lương thực bọn chúng tích trữ mà xét thì
thời gian canh gác là ba tháng, lương thực còn quá nửa, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Lại Truyền Phong, Cẩu Tử đi theo Vân Diệp, Dương gia
huynh đệ thì làm thủ hạ dưới trướng Lưu Nhân Nguyện.
- Hầu gia, ngài cứ tọa trấn ở đảo Tam Sơn, để mạt tướng dẫn tướng sĩ đi, tất cả đã chuẩn bị xong rồi.
- Cẩn thận đấy, ta bảo Tiểu Ưng và Cẩu Tử đi theo các ngươi, ta không đi, chẳng giúp được gì, nói không chừng còn vướng chân vướng tay, bảo
trọng, nỏ phong tỏa lối ra không cần tiết kiểm, có thể dùng vũ khí giải
quyết thì đừng dùng người, hiểu chưa?
Thực ra Vân Diệp rất lo, dù sao nhân thủ của mình không đủ, chỉ có ba nghìn người, bọn họ vừa mang xăng, vừa mang cung nỏ, còn phải mang nỏ
tám trâu được chia nhỏ, tải trọng gần như đạt tới tối đa, Vân Diệp rút
ra tám trăm thủy binh mới miễn cưỡng chia sẻ được chút ít gánh nặng cho
lục chiến đội.
Tướng giữ thành Ti Sa không thể là thằng ngốc, nhìn thấy Đại Hắc Sơn
bốc cháy, nhất định mang người chạy ra ngoài, không biết Lại Truyền
Phong có chặn được không.
Tướng sĩ lên thuyền, chỉ để lại hai chiến hạm neo trong eo biển, nhân lúc trời còn một tia sáng, nhắm phương hướng thành Sa Ti chèo tới.
Vân Diệp nén lòng không nhìn bọn họ, đem tâm tư đặt ở đảo Tam Sơn,
đỉnh núi trên đảo còn chút ánh sáng, sương bốc lên, nếu như là hải thị
thận lâu có thể gọi là nhân gian tiên cảnh, Vân Diệp đột nhiên nhớ ra
nơi này được gọi là vô song thần tiên địa, động phủ đệ nhất gia. Nếu
rảnh rỗi đưa Lý Nhị tới đây chơi, coi như giúp ông ta tìm được đảo tiên
rồi, chẳng biết ông ta còn yêu cầu cao hơn không.