Vân Diệp phản bác:
- Không đúng, vãn bối biết Lưu Thiện không
phải kẻ ngu xi vô dụng, ngược lại, hắn là vị đế vương trí tuệ trác
tuyệt, nước Thục trải qua nhiều năm chiến loạn, nhân khẩu hao hụt, nghề
nghiệp sa xút, người Thục đã chán ghét chiến đấu tới cực điểm, vậy mà
Gia Cát Lượng không chịu từ bỏ, sáu lần ra Kỳ Sơn, chín lần thảo phạt
Trung Nguyên, lần nào cũng uổng công vô ích quay về, lần nào cũng hao
người tốn của, nhân khẩu trong Thục còn lại chưa tới mười vạn hộ, quân
đội chỉ còn lại chục vạn, đó là cực hạn của quốc gia rồi.
- Thất bại là khó tránh khỏi, cho nên mới để Đặng Ngải đánh thẳng vào Thục, bản thân đầu hàng, tránh chiến hỏa làm sinh linh đồ thán, đó mới
là một thánh nhân không tham quyền vị. Thực ra vãn bối bội phục sát đất
câu hắn nói với Tư Mã Chiêu " vui này không biết chán". Chẳng những giữ
được mạng, lại có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý, tốt nhường nào,
đúng là người thông minh. Tiên sinh cứ nhìn Tôn Hạo Tử của Ngô bị bắt
thê thảm ra sao? Còn Lưu Thiện phú quý tới cuối đời, từ điểm này mà xét, chúng ta không thừa nhận Lưu Thiện là kẻ thông minh.
Lưu Phương tay run rẩy chỉ Vân Diệp:
- Ngươi thấy Lưu Thiện là kẻ thông minh? Đầu hàng là vì bách tính đất Thục? Vì mạng sống vứt bỏ cơ nghiệp tổ tiên là đúng?
Vân Diệp tỉnh queo gật đầu:
- Đúng, sai chỗ nào chứ, cơ nghiệp là của Lưu gia, liên quan gì tới người khác mà chõ mồm vào bình phẩm, chỉ
cần có lợi cho người dân, không tổn hại quá lớn tới mình, vứt thì vứt,
có gì to tát, có cần sử sách chửi người ta bao năm không?
Lưu Phương há miệng mấy lần mới nói:
- Đúng là gỗ mục không thể
điêu khắc, sâu mùa hạ không biết cái lạnh mùa đông, nếu từ nay về sau
lão phu còn dạy đạo chiến trận cho ngươi thì thề không phải là người.
Nói xong lời lời này đứng dậy đá văng cái vại, đùng đùng nổi giận đi ra
khoang sau.
Vân Diệp hả hê lắm, ai bảo nhổ nước bọt vào mặt ta, ông được luật
pháp bảo vệ hơn cả luật bảo vệ trẻ ems au này, ta đánh không được, chửi
không xong, nhưng ta có thể làm ông tức ói máu.
- Hầu gia, Lưu tiên sinh không dạy ngài học vấn thì làm thế nào? Lưu Tiến Bảo lo lắng hỏi:
- Hầu gia ta không thích học cái đó, biết càng nhiều càng phiền toái, ngươi thích hầu gia của ngươi mang một đám binh mã đi đánh khắp thế
giới à? Đúng là ăn no rửng mỡ, Lưu lão đầu biết đánh trận là đủ.
- Nhưng hầu gia, Lưu tiên sinh đã bảy mươi rồi, năm ngay người mới hai mốt, ông ấy giúp người được mấy năm chứ?
- Tiến Bảo à, trên đời này chưa bao giờ thiếu nhân tài, chỉ thiếu
người phát hiện nhân tài, hầu gia ta là người rất biết phát hiện nhân
tài. Đợi Lưu lão đầu không đánh được trận nữa, không cầm được quân nữa,
chúng ta tìm một người tiếp tục bán mạng cho nhà ta, chúng ta sống yên
ổn chẳng phải hay sao?
- Hầu gia cao kiến, sau này tiểu nhân cũng sẽ chủ ý giúp người, kiếm
vài kẻ biết đánh trận tới làm công cho nhà ta, trả nhiều tiền một chút
là được, người của Vân gia chúng ta mạng quý giá, không ngu ngốc lên
chiến trường liều mình.
Vân Diệp gật gù, rất là tán đồng với lời của của Lưu Tiến Bảo, quý
tộc chẳng phải là đám người chuyên hưởng thụ à? Việc quái gì phải khiến
bản thân chạy như chó, làm như trâu?
Đám Đông Ngư ra tay quá tàn nhẫn, Vân Diệp tất nhiên phải đi an ủi
những hán tử Quan Trung đáng thương kia, cả đời tối đa chỉ cởi chuồng
nghịch nước bẩn trong mương đã bị mẹ đánh đít, nay bị người ta đá xuống
biển sâu không thấy đáy, uống vài ngụm nước mặn cũng chấp nhận đi, nhưng sau lưng có cá mập lượn lờ, đó là chuyện mất mạng, những hán tử gặp hổ
cũng dám liều mạng, từ khi thấy cái miệng khủng bố của cá mập liền thành thứ không thể thiếu trong ác mộng.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới giờ ăn trưa, thấy hầu gia đích
thân xách thùng gỗ chứa đầy thịt thà, cầm thìa gỗ không ngừng múc thêm
cho mình, ủy khuất trong lòng tràn hết ra.
- Hầu gia, ngài cho tiểu nhân lên bờ đi, tiểu nhân không sợ thiên
quân vạn mã, nhưng tiểu nhân không nổi được, người Quan Trung chúng ta
làm gì có khiếu lội nước.
Nhìn tráng hán ôm chân hầu gia gào khóc, những hán tử khác không khỏi sinh bi thương, đặt bát trong tay xuống, cùng van nài, thà lên bờ làm
đội cảm tử chứ không chịu xuống nước nữa.
- Thối tha! Hán tử Quan Trung chúng ta lên núi đánh được hổ, xuống
biển bắt được rồng, chẳng qua là bơi thôi, chuyện vặt. Buổi chiều hầu
gia ta cũng xuống nước, không tin chúng ta ngay đao pháp cũng luyện được lại không bơi được, đám khốn kiếp kia chẳng qua chỉ biết bơi thôi, có
giỏi lên ngựa đấu với chúng ta chục hiệp so xem ai lợi hại hơn ai. Các
ngươi đều giỏi cả, hổ lên núi có gì lạ, nhưng hổ biết bơi thì các ngươi
nói xem có lợi hại không?
Quân tốt bên cạnh gật đầu cái rụp, con hổ như thế tất nhiên là lợi
hại, chỉ là nghe thấy hầu gia nói xuống nước biển lạnh giá, không khỏi
hổ thẹn trong lòng, đại tướng trong quân đã nói ra là không có chuyện
nuốt lời, hầu gia nói chiều xuống nước là không đợi tới ngày mai.
Người cao quý như hầu gia còn xuống biển, thứ mạng cỏa rác như mình
bồi tiếp một chuyến đã sao, hán tử ôm chân Vân Diệp không khóc nữa, bê
bát cơm lớn ăn như chết đói, thịt kho tàu luôn hợp khẩu vị của hắn.
- Ngươi muốn xuống biển?
Lão già chẳng biết nghe tin từ ai, tới phòng Vân Diệp, thấy y mặc quần cộc đang khởi động thì hỏi:
- Đúng thế, đây là điều cần thiết, tướng quân Đại Đường chưa có ai
nói lời mà nuốt lời. Vân Diệp vặn mình, vừa vận động vừa đáp:
- Ngươi xuống biển là vì cổ vũ tướng sĩ? Đích thân làm gương cho sĩ tốt? Lưu Phương không yên tâm hỏi:
- Không phải, thời gian qua ăn đồ biển nhiều, người béo lên, thế này
không được, người mà béo là dễ sinh bệnh, phải giảm số mỡ thừa, bơi là
biện pháp tốt nhất.
Lưu Phương không lạ gì sự vô sỉ của Vân Diệp nữa, gật đầu rồi về
phòng mình, bất kể là Vân Diệp có phải vì cổ vũ tinh thần sĩ tốt hay
không, y làm chuyện một thống soái phải làm, chẳng có gì để chỉ trích.
Để mình trần từ khoang đi ra, Vân Diệp hối hận ngay lập tức, buổi
trưa hơi mạnh miệng rồi, Đăng Châu vào tháng ba phải mặc áo lông, mình
phải để trần bơi trong nước lạnh, đây đâu phải là bãi biển của Lĩnh Nam, đây là Liêu Đông mới tới xuân, nhưng lời nói ra khỏi miệng rồi không
thay đổi được nữa, buộc thừng vào hông, nhắm mắt lại rồi nhảy ùm xuống
nước.
Nước biển xanh ngắt, buồm trắng lám chấm, trên đỉnh đầu hải âu bay
lượn, dưới thân cá bơi ào ào, mặt trời ấm áp chiếu lên mặt biển, còn Vân Dệp thống khổ vùng vẫy trong nước.
Cảnh ném con cá ướt vào chào dầu sôi cũng giống như thế, buổi sáng
còn cười nhạo đám vịt cạn quẫy nước bắn cả lên tàu, lúc này Vân Diệp
phát hiện ra mình đạp nước còn bắn cao hơn.
Toàn thân bị nước biển lạnh căm đâm vào da thịt, đánh nỗ lực quẫy
đạp, như thế mới khiến người mình không bị đông cứng, Đông Ngư cũng nhảy xuống nước, canh chừng bên cạnh Vân Diệp, miệng ô ô a a, như muốn nói
gì đó.
Lúc này mạng còn chẳng thuộc về mình, hơi đâu để ý tới hắn, tiếp tục
đạp nước, đúng một tuần trà sau Vân Diệp mới thuận lợi kiểm soát được
thân thể của mình, nước biển cũng không còn lạnh như lúc mới xuống nữa.
Lau nước biển trên mặt, hét với cả đống đầu thò ra ở mạn thuyền: -
Mau xuống đi, ở trong nước thoải mái lắm. Nói xong Vân Diệp đạp chân vào thân thuyền lao đi, bắt đầu động tác bơi ếch tuyệt đẹp.
- Nhìn hầu gia rất giống con ếch.
Một hán tử thông minh thấy
nhiều hiểu rộng bình luận động tác bơi lội ưu nhã của hầu gia, vừa nói
ra khỏi miệng thì một cái chân đạp vào đít hắn, ngã cắm đầu xuống biển