Mùa xuân thành Toái Diệp ánh nắng chan hòa, khắp nơi cỏ cây xanh mướt, đàn dê gặm cỏ
xanh mới mọc ra, dê quá nhiều, trải rộng tới tận chân trài, xa xa còn có người chăn dê ca hát.
Tâm tình Hạ Lỗ không tốt chút nào, nước mắt sắp chảy ra rồi, một tráng
hán chỉ mặc quần dài, thân trần đang đấu với Bác Mã đệ nhất dũng sĩ của
Đột Quyết. Chùy lớn nện rầm rầm, Bác Mã không ngừng lùi lại, mỗi bước
đều để lại dấu chân rất sau, rõ ràng Bác Mã không đánh được cự hán như
rèn bằng sắt kia.
- Không tệ, đỡ được bảy chùy của gia gia rồi, đỡ thêm ba cái nữa đi.
Hi Đồng mở to miệng cười, chùy lại nện xuống, chùy của Bác Mã cũng vung
lên đón, sau tiếng động vang dội, Hi Đồng vứt chùy đi, vỗ Bác Mã đang
không ngừng hộc máu:
- Giỏi lắm, phía tây có vô số thành trì đợi chúng ta công phá, cướp bóc, ở lại chỗ quái quỷ này làm gì, là hảo hán thì theo ta tới phía tây đánh thiên hạ, ăn thịt lớn, uống bát to, thấy nữ nhân vừa mắt thoải mái mang về, có hứng thú không?
Hàn Triệt tháo kim quan trên đầu xuống, lau bụi bặm bên trên, sau đó đội lên đầu:
- Muốn phát tài, có thể phát tài chỉ có dũng sĩ chân chính, người Đột
Quyết giờ làm gì còn lá gan nữa, không cần gọi thêm bọn chúng, chuyện
của mình tự mình làm.
Mắt Bác Mã muôn phun ra lửa, bị Hạ Lỗ dìu về xe mình.
- Người Đường, nơi này là đất cuối cùng của người Đột Quyết, chẳng lẽ các ngươi định đuổi tận giết tuyệt?
Giọng trưởng lão từ trong xe ngựa truyền ra:
- Gia gia là người Đường chuyên làm ăn không vốn, giờ trong nước không
kiếm nổi nữa, làm một vụ bị quan binh truy sát nửa năm, nên chạy sang
phía tây xem có cơ hội phát tài không, không phải tới đuổi các ngươi, đó là chuyện quan quân, gia gia không định bán mạng cho lão già hoàng đế.
Hi Đồng vỗ ngực rầm rầm, đám đạo tặc lục lâm sau lưng hò reo theo, cực kỳ náo nhiệt.
Bên cạnh Hàn Triệt toàn là nữ tử Thổ Phồn mỹ lệ, cũng nói:
- Ta là thần vương tới từ Đại Tuyết Sơn, chuẩn bị đem ý chí của thần
truyền bốn phương, người Đột Quyết, nghe nói các ngươi chuẩn bị tây
chinh, thêm một bằng hữu hơn là thêm một kẻ địch, chúng ta cùng đi xem
thế giới phương tây.
Trưởng lão trầm mặc hồi lâu, Hi Đồng là đạo tặc, Hàn Triệt là thần côn,
đều là người có lai lịch lớn, ít nhất người Thổ Phồn nhận ra xuất sứ của Hàn Triệt, đúng là tới từ Đại Tuyết Sơn.
- Nếu như bọn ta đông tiến thì sao? Không biết hai vị có muốn tới Đường quốc giàu có thi triển thân thủ không?
Trưởng lão do dự một chút rồi nói ra kiến nghị:
- Không đi.
Hai tên đều trả lời rất dứt khoát, không hề che dấu, trưởng lão hỏi:
- Vì sao?
Hi Đồng thở dài:
- Nếu trụ được Đường quốc, có ngốc mới tới nơi xa xôi này, lão già không biết, quan quân chó má giờ không dùng đao kiếm nữa, nỏ mang ánh lửa bay từ xa tới là nổ chết cả đám. Lão tử không muốn chết hồ đồ, nên mới chạy sang phía tây, lão già, tiết kiệm sức mà tây tiến đi.
Hạ Lỗ kinh ngạc nhìn Hi Đồng, trong mắt hắn Hi Đồng là anh hùng hảo hán
có thể tung hoành ở bất kỳ dâu, sao lại có bộ dạng sợ vỡ mật này, hắn
không hiểu người Đường, hỏi:
- Trưởng lão, người Đường đáng sợ lắm sao?
Trưởng lão thống khố nhắm mắt lại, chìm trong hồi ức bi thảm, xe ngựa
mang theo Bác Mã bị thương rời đi, ông ta không trả lời Hi Đồng, có lẽ
chính ông ta cũng không có câu trả lời thích hợp.
- Hàn Triệt, ta định tìm Lưu Phương mượn chút tiền chiêu mộ mã tặc, còn
ngươi thì sao? Thế nào cũng không cần phải giúp tiểu nha đầu kia đánh
dẹp thiên hạ thật chứ?
Hàn Triệt lắc đầu:
- Chúng ta sở dĩ không đi gặp Vân Diệp là vì có dự tính của mình, gặp
rồi lại không tiện không nghe y sai bảo. Ta mang theo hai hàm nô, còn có ít cuồng tín đồ, đủ làm lực lượng cơ bản, không cần mượn ngoại lực.
- Ta hỏi Đơn Ưng, hắn cứng đầu lắm, nói lần này tới chỉ để giúp đại cữu
ca giải quyết phiền toái, nên ở lại chỗ Tiểu Miêu. Hạ Thiên Thương cũng ở đó, ba lực lượng chúng ta thì họ mạnh nhất.
- Chúng ta có thể kết minh, đó là cách an toàn nhất, Hi Đồng, vừa rồi
nghe ý ngươi, có phải định kết minh với người Đột Quyết? Bỏ đi, chúng ta là người ngoài, không có cơ hội đâu.
Hàn Triệt nhắc nhở Hi Đồng chú ý lập trường:
- Bằng hữu thì phải kết giao bốn phương, mấy năm qua ta ở Hà Bắc tuân
thủ pháp luật, nhưng bằng hữu vẫn trải khắp thiên hạ, hiện Đại Đường
không có ngoại địch, nên bắt đầu chỉnh đốn trật tự trong nước, thảo phạt các sơn trại, dù là sơn trại thanh danh rất tốt cũng không thoát được,
dẫn quân toàn là mãnh tướng, không chạy không xong. giờ tới đất người
Đột Quyết giao hảo với họ không có hại gì.
- Trong ba nhóm thì đội ngũ của ngươi loạn nhất, sơn trại thanh danh tốt nhất cũng là ổ cường đạo, ngươi chú ý một chút. Ta thà ít người chứ
không để người ngoài trà trộn vào.
Nói xong quay về xe ngựa, tới doanh trại bên cạnh doanh trại của Tiểu
Miêu, làm thế ỷ giốc, hôm nay vừa mới tới liền bị người Đột Quyến tra
hỏi, một trận đại chiến của Hi Đồng là để gõ cửa vào thành Toái Diệp,
thấy Hi Đồng cắm trại ở rất xa, thở dài một tiếng không nói gì.
Vì Vân Diệp tiễu phỉ ở Động Đình Hồ quá thảm, giờ Nhạc Châu vẫn còn thủy tặc tàn tật ăn xin qua ngày, đám sơn tặc kia không tin tưởng bất kỳ
người nào của Vân gia nữa, chẳng qua là người Đường, nên không vạch trần thôi.
Người nhìn doanh trại của Hi Đồng không chỉ có Hàn Triệt, Lưu Phương
cũng đang nhìn bọn họ, vì an toàn của bản thân, tiêu diệt những kẻ này
mới là lựa chọn tốt nhất, ông ta không hiểu phì sao Hi Đồng lại trở nên
bừng bừng dã tâm như thế.
Doanh trại của Hi Đồng náo loạn, hắn chẳng hi vọng một đám thổ phỉ có
thể tuân thủ quân lệnh hà khắc, nhưng cũng vài lần thấy đại quân của Vân Diệp, biết quân kỷ nghiêm minh là nguyên tắc quân sự tối thiểu.
Quát mấy câu không thu được hiệu quả, có tên thổ phỉ còn ném túi rượu
tới mời hắn uống, lòng thầm thở dài, nâng túi rượu lên uống cạn, được
đám đông reo hò.
- Phu quân quá lỗ mãng rồi, dù muốn đạt thành hiệp nghị với người Đột
Quyết cũng không nên nói thẳng ra trước bao người, làm thế chỉ mang lại
tai họa, bố trí của Vân gia ở đây một mình chàng biết là được, ngàn vạn
lần đừng nói ra, nếu không sẽ gặp họa tày trời. Vân hầu hiện là đại
tướng quân nắm binh phù, không phải là huynh đệ thường ngày, vì quân cơ, có khi y hạ quyết tâm diệt chúng ta.
- Mấy năm qua chàng diệt vô số sơn tặc, cũng thu phục vô số, kẻ thù
nhiều vô kể, ở Trung Nguyên sống không yên nữa, tuy có Vân gia chiếu cố, quan phủ không gây phiền phức, nhưng sống như thế không lâu dài được.
- Phong thư của Vân phu nhân là cơ hội rất tốt để lập công dựng nghiệp,
nắm chặt lấy nó chúng ta có thể sống yên lành trong quốc gia của mình,
không cần nhìn sắc mặt ai làm việc nữa, chàng là anh hùng, là đại hào
kiệt, sao có thể uốn gối trước người khác.
Hi Đồng nhìn Cửu Nương, chỉ biết cười gượng:
- Thực ra ta thì thế nào cũng được, Vân Diệp là huynh đệ của ta, có chết ta cũng không phản bội y, ta đã viết thư nói rõ tính toán của mình cho
y, nếu y không muốn ta tranh hùng ở ngoại vực, chuyến này coi như giúp y là được.
- Ta chẳng bận tâm làm quốc vương hay nông phu, nàng muốn con chúng ta
làm vương giả, ta sẽ dốc toàn lực, chỗ Vân Diệp không cần lo. Y là người thế nào ta rõ hơn nàng, ta muốn lập quốc gia ở phía tây như chín họ
Chiêu Vũ, y sẽ không phản đối, chỉ cần ta muốn chi viện, y sẽ cung cấp
cho ta.