Đường Chuyên

Chương 47: Q.20 - Chương 47: Thành con mồi




Vân Diệp tốt bụng khuyên nhủ Viên Thiên Cương:

- Đừng thương tâm, theo nghiên cứu của thư viện, số bươm bướm này chết tự nhiên, khi chúng ta tới thì chúng đang treo trên cây giao phối, bị ta ném đá kinh động, bất chấp mệt mỏi bay lên, kết quả cuối cùng là chết mệt, đừng thương tâm, chúng đã hoàn thành ý nghĩa của sinh mệnh, giao phối xong không chết thì làm gì?

- Ngươi biết rõ kết quả còn cố ý ném đá kinh động sinh linh này, Thính Vũ, nhớ, sau này đi qua đây cấm bất kỳ ai quấy nhiễu bươm bướm, làm trái chặt tay

Viên Thủ Thành bi phẫn lấy ngón tay chỉ Vân Diệp.

Vân Diệp nhún vai, vô tâm bám vai Lưu Tiến Bảo nói cười. Mọi người chuẩn bị tới chỗ bọ cạp ngủ đông nghỉ ngơi một đêm, thuận tiện chặt ít cây làm xe trượt, sông băng xa như thế, lấy trân đi quá lỗ vốn.

Tuyết Sơn cách nơi này rất xa, không lo có tuyết long tấn công, các lão binh nhanh chóng làm cho mỗi người một cái xe trượt. Để giảm ma sát, Vân Diệp chuyên môn lắp sợi sắt lên xe, có nó xe trượt sẽ đi nhanh hơn của người khác nhiều.

Ngủ một giấc ngon lành tỉnh dậy, mọi người ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ có chim ưng lớn xuất hiện trên trời mình mới an toàn, vì lúc ấy tuyết long không dám ra.

Tiếng ưng rúc vang vọng sơn cốc, Vân Diệp chẳng hiểu thứ bá chủ không trung này vì sao kêu to thế, vì thể hiện địa vị vương giả của mình mà làm thức ăn sợ chạy hết à?

Đám hạn thát chui hết vào động, tuyết long đoán chừng chôn mình trong tuyết, chỉ có mấy con chim sẻ biết ưng lớn chẳng để ý chút thịt của mình, vẫn tìm cỏ ăn trên đất tuyết.

Vân Diệp đeo kính râm, mặc áo lông, hai tay chống trên mặt băng đẩy một cái, xe trượt chầm chậm trượt xuống dốc, chẳng bao lâu tốc độ Vân Diệp như sao băng, bỏ xa mọi người. Hông Lưu Tiến Bảo có một sợi dây thừng, buộc cùng Vân Diệp, dây thừng kéo căng, Lưu Tiến Bảo gần như không mất chút sức nào cũng lao băng băng.

Vân Diệp kệ Lưu Tiến Bảo và Vô Thiệt ở sau la hét, chỉ thấy trượt thật đã, từ khi tới Đại Đường tới nay chưa bao giờ vui sướng như thế.

Vô Thiệt, lão binh, cùng đám Viên Thủ Thành bất kể dùng sức đẩy ra sao cũng không thể đuổi kịp Vân Diệp, đó là chênh lệch của công cụ.

Quá đã, vách núi hai bên ầm ầm lui lại đằng sau, bên tai là tiếng gió rít, gặp phải khe băng nhỏ căn bản không cần dừng lại, xe tự bay qua, còn khe nứt lớn thì lúc lên núi đã đánh dấu, né là được.

Vân Diệp muốn cởi giây thừng bên hông ra để tốc độ tiếp tục tăng lên, thậm chí y muốn bay.

Quả nhiên cầu được ước thấy, Vân Diệp đột nhiên phát hiện mình bay lên thật, nhưng đám người đằng sau la hét cái gì thế?

Khi xe trượt rơi xuống y liền biết mình bay lên thật rồi, hình như bị người ta nhấc lên, cúi đầu nhìn bóng trên mặt băng, giật bắn mình, con chim ưng lớn đang quắp ba lô của mình, hai cánh cuốn lên vô số bụi tuyết, Vân Diệp thậm chí nhìn thấy hai con tuyết long nhanh chóng lẩn sâu vào trong tuyết.

Không được, đường đường Đại tướng quân nếu như bị đem nuôi ưng thì mất mặt lớn, may mà cộng thể trọng của mình và ba lô, con chim ưng không bay cao được. Lấy sợi tơ trong túi ra, buộc vào móng chim ưng, đầu kia buộc vào thừng, có chết phải chết cả đôi, hai cái móng bị buộc vào nhau xem mày sống thế nào.

Vân Diệp thấy sợi thừng bên hông đang dùng sức kéo mình xuống, vô cùng sợ hãi, cái lũ ngu xuẩn kia, lão tử đang bay với tốc độ gần một trăm dặm, các ngươi kéo xuống, không bị ưng ăn mất cũng thành bùn nhão.

Một mũi tên bắn vào gốc cánh con ưng, lúc này dám dùng cách ấy chỉ có Vô Thiệt, chim ưng nghiêng người đi, móng buông ra, Vân Diệp kêu thảm ngã xuống, ngã được một nửa bị sợi tơ kéo lại, con ưng phát ra tiếng kêu đau đớn, đoán chừng hai cái mong sắp bị sợi tơ siết đứt rồi.

Chim ưng muốn bay lên, nhưng mấy người phía dưới ra sức kéo, hai bên giằng co, Vân Diệp bị treo trên không trung, nhân lúc chim ưng bỏ chạy, Vân Diệp tháo thừng bên hông ra, bịch một cái ngã xuống mặt băng, xương cốt toàn thân như rời ra, Lưu Tiến Bảo lao tới, đè lên người hầu gia, chỉ sợ chim ưng tập kích lần nữa.

Mười mấy lão binh cũng tới nơi, bao quanh hầu gia, Lưu Tiến Bảo mới từ từ đứng dậy, lúc này Vân Diệp chỉ còn nửa cái mạng, rơi từ độ cao hơn một trượng xuống, chưa thở đã bị một tráng hán đè lên, lâu chút nữa là cái mạng này đi toong.

Khó khăn lắm mới hít được một hơi như chết đuối, vốn định chửi Lưu Tiến Bảo, thấy hắn đã khóc không ra người nữa, đành trút giận lên con chim ưng.

- Bắt lấy nó, tối nay chúng ta hầm canh.

Con chim ưng rơi xuống đất, vừa rồi nó kêu lớn đoán chừng là gọi đồng bạn, bảy tám chim ưng lao xuống, Vô Thiệt dẫm một chân lên cổ con chim, Viên Thủ Thành buộc chân, các lão binh khác bóp cò nỏ, lại có hai con chim ưng khác rơi xuống, số còn lại vỗ cánh bay đi xa.

Vân Diệp mừng rỡ, mình luôn muốn bắt hai con chim ưng, không ngờ giờ thành hiện thực, mạo hiểm chút không sao. Nhìn lão binh giữ được hai con chim ưng, y sung sướng muốn nhảy cẫng lên.

- Trị thương cho chúng, mau lên, đừng để chúng chết, là bảo bối cả đấy. Lưu Tiến Bảo, trong ba lô của ta có thuốc, nhớ khử trùng, lúc rút tên nhớ bỏ móc ngược.

Lúc này Vân Diệp không nói tới hầm canh nữa, còn chim ưng bắt mình rất lớn, lớn hơn hai con kia gấp đôi, hai con kia là ưng nhỏ, đúng là niềm vui bất ngờ.

Các lão binh đều là chuyên gia trị thương rồi, Lưu Tiến Bảo lấy thuốc tới, sau đó cẩn thận băng bó cho ba con chim

Thương thế không nặng, lông chim có năng lực phòng tên rất tốt, con chim to nhất bắt đầu vỗ cánh, hai cái móng bị lột mất một tầng da, sợi tơ ăn sâu vào tận xương, dù nó vùng vẫy ra sao cũng vô ích.

Vân Diệp cười híp mắt ném thịt khô trước mỏ nó, xem xem có hối lộ được không, con chim ưng chẳng nể tình, hai cánh quạt gió làm người ta gần như không mở nổi mắt.

Lưu Tiến Bảo vừa hơi nới thừng một chút, con chim ưng vọt tới, không biết là do sự cố hay nó muốn tự sát, đầu đập mạnh vào đá, co giật vài cái, chỉ có hai cái cánh còn vỗ.

Viên Thủ Thành không muốn Vân Diệp chôn con chim ưng kia, ông ta nói có bí pháp cứu sống chim ưng, từ sau khi chứng kiến bản lĩnh của Tôn Tư Mạc, Vân Diệp không dám xem thường mấy lão già này nữa, bán tín bán nghi giao chim ưng cho lão đạo, mọi người lên xe chậm rãi xuống núi.

Trăm dặm đường được xe trượt hỗ trợ, chỉ dùng hai canh giờ là đi hết, nhìn thấy giáo úy canh núi, mặt trời vừa đứng bóng, giáo úy thấy đại soái bình an trở về thì vui mừng cực độ, về phần thiếu hai lão đạo thì hoàn toàn không thèm để ý.

Về tới doanh trại, Vân Diệp không rảnh làm việc khác nữa, cầm công văn mấy ngày qua đọc kỹ.

Lưu Phương tiếp nhận quyền chỉ huy của Khúc Trác là chuyện trong dự liệu, nhưng chuyện của Tiểu Miêu làm Vân Diệp kinh ngạc không nói được gì, An Cát? Giết cả nhà người ta mà lại được yêu quý? Hiện truân binh một vạn, sẵn sàng đánh vào Toa Sách quốc, mở màn tây chinh?

Ngón tay không ngừng gõ lên bàn, đây là biến hóa mới, nằm mơ cũng không ngờ chuyện chuyển ngoặt như vậy, Lưu Phương dùng một vạn người thu hút tất cả tây chinh ra sao vẫn còn là ẩn số.

Mình gửi Đơn Ưng đi, thêm vào Hàn Triệt, Hi Đồng, Hạ Thiên Thương đủ thấy một vạn người này là quân hổ lang, Hàn Triệt muốn truyền giáo ở Tây Vực, đó là điều kiện của hắn, từ tây Thông Lĩnh trở đi đã không phải là Đại Đường nữa, hắn muốn làm gì thì làm. Hi Đồng muốn làm vua một tiểu quốc cho đã, tùy hắn. Còn Hạ Thiên Thương đầu bị lừa đá, muốn dẫn quân đội đánh tới tận chân trời, hắn từ khi bị Hàn Triệt xỉ nhục chỉ muốn chết, giờ có cơ hội sống oanh liệt như pháo nổ thế cũng hiếm có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.