Đường Chuyên

Chương 40: Q.20 - Chương 40: Danh tướng chết hết rồi




- Đại tẩu rất lo cho an nguy của huynh, cho nên đệ tới xem sao.

Đơn Ưng thấy Vân Diệp tới, nói thẳng mục đích của mình:

- Nàng ấy luôn như thế, có điều cũng tốt, thay ta tới thành Toái Diệp một chuyến, hiện giờ vẫn chưa có tin tức của Tiểu Miêu, Cẩu Tử, làm ta rất lo.

Vân Diệp không trách Tân Nguyệt, nếu cần cầu viện, cũng nên do mình viết thư cho đám Hi Đồng, nàng làm thế rất không đúng lễ.

- Lưu Phương tiên sinh mang rất nhiều tiền tới thành Toái Diệp, ông ấy định mua chuộc một bộ tộc cường đại, sau đó ủng hộ bộ tộc này tây chinh, như thế áp lực ở đây sẽ giảm đi.

Vân Diệp lắc đầu:

- Đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, trước tồn vong của bộ tộc, bao nhiêu tiền cũng vô ích, ta chỉ mong những kẻ kia còn chưa chuẩn bị xong, trì hoãn thời gian công kích, ít nhất để thành lạc đà của ta có thời gian làm xong.

- Tình hình tệ lắm sao? Chẳng lẽ đúng như đại tẩu nói, trăm vạn người của chúng đánh năm vạn người của huynh.

- Không tới mức đó, Tây Vực rất lớn, chúng không thể kéo hết tới được, có điều khả năng phái tinh nhuệ tới thăm dò.

- Về nhân số chúng ta không có ưu thế, về dũng khí và tướng sĩ thì chúng không hơn, dù tạm thời có thể giành thắng lợi, muốn giằng co lâu dài bọn chúng sẽ chết không chỗ chôn thây, nội bộ bọn chúng hiện nhất định đang cãi nhau, nên chúng chưa quyết định.

Vân Diệp rót cho Đơn Ưng một chén nước, thấy Vô Thiệt nhắm mắt không nói gì, cười:

- Ông còn giận ta à? Đúng, ta không có thiện cảm với thần quang, nói thật ta không có thiện cảm với tất cả các loại thần quang. Na Nhật Mộ tránh ông là vì lo cho đứa bé trong bụng bị ánh sáng tổn hại, ông thích thì cứ chiếu, chúng ta là tục nhân, làm theo cách của phàm tục.

- Uổng phí của trời! Vậy mà ngươi còn là đệ tử của Bạch Ngọc Kinh.

Vô Thiệt vẫn giận lắm:

Đơn Ưng cầm ngọc bài, lật xem kỹ càng mấy lượt rồi trả cho Vô Thiệt, định mời Vô Thiệt làm thần quang hiện ra xem thế nào.

- Ngươi đã là cha của ba đứa con rồi, sao còn tò mò nặng thế? Nói cho ngươi biết, chiếu cái đó không có lợi gì đâu.

Vân Diệp không nhịn được khuyên:

Vô Thiệt trừng mắt lên nhìn Vân Diệp, dẫn Đơn Ưng tới tiểu viện của mình, Vân Diệp chuyên môn sai người đào cho ông ta một cái hầm cực lớn, nghịch thần quang ở đó chẳng những tránh Viên Thủ Thành còn dựa phòng tổn hại có thể xảy ra.

Cùng lúc đó ở nha môn binh bộ, Trình Giảo Kim chỉ một cái thành trì kỳ quái:

- Không ngờ một tòa thành lại có biến hóa thế này, Lão Lý, trận pháp ngươi nhắc tới trong Lục Quân Kinh, không ngờ có thể biểu diễn ở tòa thành này phải không?

- Ngươi xem, nếu dàn hàng ngang nó thành một đoạn trường thành, cuộn lại sẽ là tòa thành rỗng, nhô ra hai cánh là cứ điểm cao, dựng tường thuẫn lên, tường cao hai trượng, muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, lúc cần thiết toàn bộ tòa thành đều có thể di chuyển, các biện pháp công thành chúng ta quen dùng không làm gì nổi.

- Lão Lý, ngươi công ba lần, ta thủ ba lần, mười vạn binh mã của ngươi còn được bao nhiêu? Cắt lương? Cắt nước? Vô ích, tên tiểu tử đó mang mấy vạn ngựa cái, có thể cho sữa, lạc đà cũng có thể cho sửa, thời gian ngắn không vây chết được người ta, còn phải ngày đêm đề phòng kỵ binh trong thành lạc đà xông ra.

Lý Tịnh ném thẻ trúc trong tay xuống:

- Y nhiều súc vật, biện pháp công kích tốt nhất là phế bọn chúng, phát tán ôn dịch là cách hay.

Ngưu Tiến Đạt cười ha hả:

- Có một số việc các ông chưa biết, lão phu từng nhậm chức ở thư viện, biết một ít bí mật, Lão Lý, cảnh cáo ông, tốt nhất đừng dùng mấy thứ ôn dịch với tên tiểu tử đó, nếu không ông sẽ chết không biết. Chuyện này không thể nói, có điều có thể nói một chuyện liên quan tới Tôn tiên sinh, ông ta từ chỗ kia ra, gần một năm không dám tới gần con người, cùng dược nhân sống trong Tần Lĩnh như dã nhân, ông ta không cho ai nhắc tới chuyện này, nhắc tới là nổi giận, nghĩ cũng biết thứ kia đáng sợ ra sao.

Lý Tích tay run lên, lo lắng hỏi:

- Tên tiểu tử đó đánh say máu lên làm thế thì con người chết hết à?

Tất cả nhìn Lý Tích, Ngưu Tiến Đạt biết không có gì lạ, hiện ông ta vẫn đeo chức ở thư viện, hậu sơn thư viện nay đã thành cấm địa, nghe nói chỉ có vài người như Lý Cương, Nguyên Chương, Lý Thái, Vân Diệp, Hứa Kính Tông có thể tự do ra vào, cùng với ít kẻ kỳ quái.

Kẻ kỳ quái là đám khốn kiếp quan chức không lớn, nhưng quyền lực lớn kinh khủng.

- Đừng hỏi, bệ hạ từng tìm ta nghiên cứu sức sát thương của nó, ta từng nói thứ này không tới lúc mất nước thì không thể dùng.

Mắt Lý Tích né tránh:

- Thế thì còn đánh cái chó gì nữa, chỉ cho y đánh người ta, không cho người ta đánh ngươi, ngươi mà đánh thắng sẽ khiến ngươi chết sạch. Uổng cho chúng ta sốt ruột, bệ hạ không phải không lo, lão phu đoán chừng người của Đô thủy giám đã mang thứ đó tới Đát La Tư, đoán chừng tình thế bất ổn là mang ra dùng, diệt hết người Hồ trong một lượt. Lại để loại biết nguồn cơn như Vân Diệp thủ ở biên canh dăm ba năm, không cho thứ đó lan vào nước, đợi ôn dịch qua đi là có thể ban sư về triều.

- Sau này còn cần gì tướng sĩ dũng mãnh, chủ soái cơ trí? Còn tác dụng chó gì nữa, cần tên nửa mùa như Vân Diệp là đủ rồi, về nhà thôi, nghiên cứu làm cái gì? Sau này không có tướng tài nữa, lão phu nên đốt Lục Quân Kính đi thôi.

Lý Tịnh ném hết số thẻ trúc trong tay xuống đất, xoay người bỏ đi, bóng lưng cô độc, thời đại của danh tướng đã qua.

Tần Quỳnh cũng có chút thương cảm, nhỏ giọng hỏi Lý Tích:

- Thực sự khủng bố như vậy sao?

- Nếu như thả vào Trường An, trong vòng hai tháng chỉ còn lại ba thành bình an vô sự, năm thành người không ra người ma chẳng ra ma.

Lý Tích yếu ớt nói:

- Ngọc Sơn thì sao? Ta nói người thư viện ấy?

Úy Trì Cung truy hỏi:

- Ngọc Sơn à? Thư viện sẽ chẳng sao cả, vẫn lên lớp như bình thường.

Nếu đã nói ra rồi Lý Tích nói hết luôn:

- Con bà nó, mai lão phu lên Ngọc Sơn hỏi Lý Cương thuốc giải, nếu không cho lão phu cho bó lửa đốt thư viện luôn.

Úy Trì Cung thở phì phì, thực ra những năm qua ông ta mới là người hụt hẫng nhất, vũ khí quân đội cải tiến mạnh mẽ, vũ dũng cá nhân không còn mấy đất dụng võ nữa.

Tần Quỳnh cưới khổ:

- Té ra mấy năm qua chúng ta còn có thể diễu võ giương oai là do bệ hạ niệm tình cũ, nực cười chúng ta còn cho rằng mình có tài không được dùng, thôi, an bài trong nhà xong, ta dâng tấu cáo bệnh, sống những ngày còn lại thật thoải mái.

Ngưu Tiến Đạt thấy trong phòng chỉ còn lại hai người, lắc đầu nói:

- Không đơn giản như vậy đâu, ôn dịch giết người không phân biệt ai với ai hết, ta nghe Vân Diệp nói, dịch bệch là con sâu nhỏ, thứ này biến biến hóa, thư viện dù có thuốc giải cũng chỉ có thể đối phó với một loại sâu, nếu con sâu này đột nhiên mọc ra chân, thuốc giải sẽ vô hiệu, tới lúc đó chết hết. Cho nên thứ này chỉ có thể dùng để dọa người, không thể đem ra sử dụng.

Trình Giảo Kim đột nhiên nổi giận vỗ bàn:

- Vân Diệp làm cái gì? Vì sao nó lại làm ra thứ này, chỉ giết người, không cứu được người, đó mới là tai họa lớn nhất trên đời, chẳng may có binh tai, ông nói có dùng không? Chẳng may thứ đó biến hóa, con người chết hết thì ai thắng?

- Đợi Vân Diệp từ Tây Vực về lão phu dùng gia pháp hỏi nó, rốt cuộc là vì sao?

- Cứu người!

Lý Tích trả lời ngắn gọn:

- Cứu người?

- Đúng vậy, mới đầu là vì đề phòng lỗ sang, năm đó lỗ sang lan tràn, ông cũng biết mà. Vân Diệp và Tôn tiên sinh mới nghiên cứu làm sao trị lỗ sang, ai ngờ tìm được thuốc giải, nhưng phát hiện ra thứ lỗ sang càng lợi hại hơn, chỉ đơn giản như thế thôi. Trên đời này phúc họa là huynh đệ sinh đôi, dù ông muốn hay không chúng vẫn ra đời cùng nhau.

- Cút mẹ nó đi!

Trình Giảo Kim ném đóng thẻ trúc lên trời, cũng đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.