Trận lạc đà
đầu tiên đã xong, tuy bên trên còn chưa lắp giáp và thuẫn, gánh nặng của lạc đà khá nhẹ, thậm chí còn có thể chạy chầm chậm vài bước, mặc dù khó tránh khỏi phiền toái nhỏ như có con lười bị con khác kéo đi, nhưng Vân Diệp không thấy có gì to tát, chỉ cần chứng minh suy nghĩ của mình là
đủ rồi.
Có một cái thành công, làm những cái khác liền vô cùng thuận lợi, nhìn
thành lạc đà đang từng chút từng chút một biến thành hiện thực, Vân Diệp hài lòng vô cùng.
Hiền lành là tính cách quan trọng nhất của lạc đà, Vân Diệp rất ít khi
thấy lạc đà nổi giận, bất kể là hoàn cảnh gian khổ tới đâu, chở nhiều đồ thế nào, lạc đà luôn im lặng chịu đựng, không chịu được mới phun người
ta.
Một ngụm nước bọt thôi mà, Vân Diệp cho rằng có phun lên mặt mình cũng
chẳng sao, chỉ cần không ương bướng như đám lừa là được. Cứ một trận có
một quân sĩ hiểu tính lạc đà chỉ huy thứ sinh linh lương thiện này, nhìn trận lạc đà vũ trang hoàn bị dễ dàng đi lại trên sa mạc, bất kể ai nhìn cũng thấy kinh sợ.
Có họa sĩ không ngừng vẽ thành lạc đà, vì hoàng hậu muốn nhìn lạc đà của mình rốt cuộc dùng làm gì, nên từng bức hành quân đồ xuất hiện.
Leo dốc vẫn là vấn đề, dốc nhỏ một chút thì không sao cả, một khi lên
trên dốc, sức nặng trên lưng lạc đà liền sinh biến hóa, dễ đè sụp lạc đà phía sau, đây là nút thắt chết, không cách nào giải quyết, sau khi kiểm tra năng lực leo dốc lớn nhất của lạc đà, học sinh thư viện ghi vào hồ
sơ tuyệt mật, không phải ai cũng có thể xem.
Tuyết trên Thiên Sơn đang tan ra, Viên Thủ Thành không ngồi yên được
nữa, đã tháng tư rồi, đây là lúc lên núi tốt nhất, ông ta từ thái độ hờ
hững của Vân Diệp đã nhìn ra, y hoàn toàn chẳng bận tâm lên núi vào lúc
nào, hiện không đi chẳng biết phải đợi tới bao giờ.
Ý chỉ của hoàng đế trải trước mặt Vân Diệp, cái này không tiện làm trái. Nếu như chỉ có Lão Viên và mình, nói một câu tướng ở ngoài có lệnh
không cần nghe là phủi được hết mọi chuyện, nhưng bên cạnh có hai tên
hoạn quan theo cùng đàn lạc đà tới, vậy liền không thể từ chối.
Mười ngày, đó là nhượng bộ cuối cùng của Vân Diệp, bất kể trong mười
ngày đó có tới được thiên trì hay không, Vân Diệp đều lập tức quay lại,
không rảnh tốn thời gian vào chuyện vô nghĩa này.
Nói đi là đi, sáng ngày hôm sau Vân Diệp dẫn Vô Thiệt cùng ba mươi lão
binh, sau lưng có một nghìn kỵ binh tinh nhuệ hộ tống, Đơn Ưng đã tới
thành Toái Diệp tìm đám Khúc Trác, Vân Diệp cho rằng họ cần Đơn Ưng hỗ
trợ hơn mình.
Khoái mã chạy một ngày liền tới Thiên Sơn, nhìn rặng núi quen thuộc, tâm tư Vân Diệp như quay lại rất lâu trước đó, muốn lên Thiên Sơn, nhưng
lại sợ, mỗi khi tới nơi mình đã từng tới, tâm tình Vân Diệp sẽ không
tốt.
Quân sĩ nhóm lửa làm cơm, Vân Diệp tới dòng sông nhỏ dưới chân núi, mò
hai cục đá trắng muốt, gõ vào nhau, lập tức có đốm lửa tóe ra, đá xanh
cũng được, nhưng không tóe ra lửa lớn bằng đá trắng.
Tháng tư, chân núi hoa nở lấm chấm, đỉnh núi vẫn tuyết trắng phau phau,
trong sơn cốc một dòng sông băng lớn đang tan, cho nên nước rất trong,
không có cá, thậm chí không có chút tạp chất nào.
Ăn tối xong Vân Diệp nằm trên ghế tựa không ngừng đập đá vào nhau, mỗi
lần lửa tóe lên, khuôn mặt y lóe lên trong bóng tối, vô cùng quỷ dị.
- Lão phu biết lúc này bắt ngươi rời quân doanh đi Thiên Sơn tìm thần
tiên có chút ủy khuất ngươi, nhưng Vân hầu, ngươi cảm thông cho tâm tình của lão phu một chút, Lão Viên này bảy tuổi học đạo, hiện đã hơn trăm
năm, ngươi biết lão phu cố sống vì cái gì không?
- Nếu không vì ngọn lửa cầu đạo trong tim không tắt, lão phu đã muốn
chết rồi, khi Nhan Chi Thôi chết, lão phu thấy sống nhiều cũng vô ích.
- Sống hơn trăm năm làm lão phu thấy hết sinh tử vinh nhục thế gian, hoa nở rồi hoa rụng, nếu sinh mệnh không thể kèo dài mãi mãi, sống thêm vài năm với lão phu không còn ý nghĩa gì.
- Ngươi tới từ Bạch Ngọc Kinh, lão phu đã điều tra kỹ càng, đúng là như
thế, câu đố trên người ngươi quá nhiều, nhiều tới mức làm người ta không thể lờ đi, dị tượng thiên địa ở Lũng Hữu làm lão phu không kiềm lòng
nổi.
- Dựa theo bức tranh trong từ đường của ngươi, bọn ta vẽ lại hình ân sư
ngươi, đạo môn thiên hạ vất vả tìm mười năm mà không có manh mối gì, đây là thủ đoạn nạp ảnh tàng hình.
- Ngươi và ân sư ngươi hành tẩu thiên địa, người đời lại không ai biết
sự tồn tại của các ngươi, đôi khi lão phu tưởng tượng ra cảnh có một ông cụ thanh bào, lòng bế đứa bé hai ba tuổi, đi giữa chợ tấp nập, thuận
tay nhón một cái bánh cho vào miệng ngươi, người bán bánh lại không hay
biết gì, cho rằng một trận gió vén tấm vài che bụi của hắn mà thôi.
- Hai sư đồ ngươi đi khắp thế gian không để lại tung tích, nhìn thế nhân già đi, nhìn thế nhân sinh bệnh, nhìn thế nhân chém giết như người
ngoài. Vân Diệp, ngươi không giấu được ta đâu, ngươi nhìn triều đình
phân tranh như nhìn hai con chó cắn nhau, thấy kẻ nào thuận mắt thì giúp một cái, thấy ngứa mắt thì mặc tự sinh tự diệt, loại khí tức xuất trần
đó trên đời này chỉ ngươi mới có.
- Ngươi thấy lão phu cầu trường sinh vô cùng ngu xuẩn, nên coi thường
con người của lão phu, không sao hết, lão phu đã cầu trường sinh, ắt sẽ
bị cao nhân hiểu lầm.
- Ngọn ngúi trước mắt chúng ta là linh sơn, lần trước lão phu chỉ thấy
dã nhân và tuyết long, lần này lên ngươi nhất định sẽ giật mình.
Vân Diệp ngẩng đầu nhìn ông ta, hờ hững nói:
- Ông sống hơn một trăm hai mươi tuổi còn chưa đủ à? Mười năm trước tuổi thọ bình quân của Đại Đường chỉ có ba mươi, thủ đoạn trường sinh mà ta
biết không có cái nào mà không cực kỳ tà ác, cuối cùng đều uổng công.
Lão Viên, ông quá tham lam, bất kể ông nhìn thấy gì ở Thiên Sơn đều
không hấp dẫn quá lớn với ta. Ngủ sớm đi, mai canh bốn chúng ta lên núi, chuẩn bị tốt trang bị, rơi vào khe băng thì ông thực sự trường sinh
rồi, có băng cứng bao bọc thân thể vạn năm không hỏng.
Viên Thủ Thành thấy Vân Diệp vẫn không muốn tiết lộ với mình, thở dài về lều.
Vân Diệp về lều là cắm đầu ngủ, canh ba mở mắt, Lưu Tiến Bảo thắp nến,
giúp y thay quần áo, lần này Vân Diệp mặc áo chẽn, giày có đinh, tay cầm gậy trượt tuyết, đi qua sông băng sẽ phải dùng tới thứ này. Trong ba lô trên người chỉ có hai cây nến to làm bằng mỡ cá voi, một ít thịt khô.
Thứ này tự mình phải mang, không nhờ ai khác được, khi nguy cơ thực sự
tới sẽ chẳng ai giúp được ai.
Ăn xong bữa sáng, đoàn người xuyên qua sông băng vào Thiên Sơn, Thiên
Sơn này khác rất nhiều ở đời sau, ít nhất ở đời sau sông băng không còn
nữa, hiện dẫm băng răng rắc bước đi làm Vân Diệp vô cùng hưng phấn.
Trên cao nguyên trời sáng rất sớm, Vân Diệp đeo kính râm làm từ thủy
tinh ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trời đẹp, không có gió, không có mây,
tầm nhìn xa tốt, là ngày thích hợp lên núi.
Sông băng rất dài, không ngừng có khe nứt xuất hiện, đó là do sông băng
di động gây ra, trong tảng băng lớn bao bọc đủ loại đá, có viên trông
rất có giá trị.
- Nhìn đường ấy, đừng ngó nghiêng lung tung, đi trên mặt băng lúc nào cũng phải chú ý đường ở dưới chân.
Vân Diệp đập vào đầu Lưu Tiến Bảo một cái:
- Vô Thiệt tiên sinh có nhìn đường đâu, ông ấy đang nhìn trời kìa.
Lưu Tiến Bảo làu bàu:
- Dám cãi à, ngươi so được với ông ấy à? Lão nhân gia dù bịt mắt cũng không rơi xuống hố, ngươi có bản lĩnh đó không?
Vân Diệp giáo huấn Lưu Tiến Bảo làm đám lão binh cười rộ lên.