- Vân hầu, nếu lần trước cho lão phu binh sĩ của mình thì nói không chừng lão phu đã
thấy thần sơn rồi, không cần đi lần thứ hai.
Viên Thủ Thành xin kính râm Vân Diệp không cho, binh sĩ nhà mình còn không đủ dùng, ai quan tâm tới đám lão đạo.
- Binh sĩ của ta để tác chiến, không phải để dò đường, tìm thần tiên,
đây là chuyện tư, sao có thể lấy tài phú quốc gia cho ông tùy ý phung
phí.
Một lão đạo tựa hồ rất tức giận, lão tổ tông của mình bị Vân Diệp không coi ra gì, định phát tác, bị Viên Thủ Thành áp xuống.
Sông băng dài tới hơn trăm dặm, mặt băng làm ánh mặt trời chiếu thủng lỗ chỗ, một số ao nhỏ chứa đầy nước thành thấu kính lồi, Vân Diệp cho tay
vào thử, phát hiện nước ấm, liền rửa mặt, bảo mọi người nghỉ ngơi.
- Vân hầu, chúng ta mới đi chưa tới hai canh giờ, nên đi nữa, tranh thủ trước khi trời tối đi hết sông băng.
Đạo sĩ kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội chế nhạo Vân Diệp.
Lười nói với bọn ngốc, Vân Diệp lấy trên lưng một tấm da gấu, trải ra,
bảo lão binh chuẩn bị đồ ăn nóng, trong hoàn cảnh ác liệt này, hao sạch
thể năng của mình là tự sát.
Trong cháo cho bơ và sữa, mùi vị cổ quái, nhưng nhanh chóng bổ xung
nhiệt lượng, bơ còn đề phòng môi khô, khó ăn, nhưng là bảo bối không thể thiếu trên cao nguyên.
Vân Diệp không bài xích vị bơ, Lưu Tiến Bảo cũng không bài xích, khi ở
trên thảo nguyên, hắn và Vân Diệp đã ăn không ít, đám lão binh thì chưa
bao giờ bận tâm bỏ vào miệng cái gì, chỉ cần ăn được là được. Vô Thiệt
giống Lưu Tiến Bảo, thích bơ, ông ta nghiên cứu trà đạo cho không ít thứ này.
Người Vân gia chẳng hề gì, chỉ có Viên Thành Thủ và bốn tên đạo sĩ không chịu nổi, nghe Vân Diệp nói phải uống, đành nhấp ngụm nhỏ một, thi
thoảng phát ra tiếng nôn ọe.
Ăn xong bữa trưa, đoàn người đi tiếp, đường trở nên khó đi, khắp nơi là
thác băng lớn, Vân Diệp nhìn thấy hạn thát không ngừng ra vào tảng đá
đen, liền leo lên, giữa băng tuyết thấy khắp nơi là tuyết liên màu lục
nhạt, chưa tới tuổi, nên không thấy nó nở, có điều dùng làm thuốc thì
như thế này đã là tốt lắm rồi.
Tuyết liên mọc bốn năm năm mới nở hoa, đối với phụ nhân mà nói là thuốc
bổ, Vân Diệp lấy dao cắt tuyết liên cho vào ba lô, mang về cho Na Nhật
Mộ dùng.
Lưu Tiến Bảo là người thông minh, thấy hầu gia động thù là cũng ra tay,
hắn nhanh hơn Vân Diệp nhiều, một lát đã hái cả đống. Vô Thiệt cũng hái
một cái, cho vào mồm nhai rồi nhổ đi, nói với Viên Thủ Thành:
- Đúng là không tệ, nhưng dược tính hàn, hẳn là thuốc dành cho phụ nhân dùng.
Chẳng thèm ở chung cùng hoa cỏ
Một mình xinh đẹp đứng một nơi
Cớ gì không để người thưởng thức chứ
Thâm sơn cùng cốc hay lắm sao?
Vân Diệp ngẩng đầu hát, tiếng ca truyền đi rất xa, làm đám hạn thát giật mình thò đầu nhìn.
- Vân hầu, đây là hiểm địa, chúng ta không nên ở lâu, năm ngoái gặp phải tuyết long ở nơi này đấy.
Viên Thủ Thành cảng báo:
Vân Diệp cười không đáp, thấy mọi người đều hái mấy bông tuyết liên mới
đi tiếp, rừng tùng hai bên thấp dần, cũng thưa thớt hơn nhiều, đi tiếp
nói không chừng chỉ có bụi cây.
Một con gấu lấy lưng cọ vào cây không coi ai ra gì, người béo tốt, chứng tỏ tháng này ăn uống không tệ, chắc không công kích người. Khi tuyết
tan rất nhiều thi thể động vật bị đông lạnh nửa năm lộ ra, đủ cho nó ăn
no, huống hồ năm ngoái Viên Thủ Thành để lại hơn bốn mươi thi thể.
Nhặt được ngọc thạch đúng là chuyện làm người ta vui sướng, ngọc thạch
trong suốt to bằng nắm đấm, nắm trong tay thấy âm ấm, Vân Diệp vui vẻ
cho vào ba lô của Lưu Tiến Bảo.
Sắc mặt Viên Thủ Thành rất khó coi, mình đi tìm thần tiên, còn Vân Diệp
như đi du xuân. Có điều hình như mình đi không đúng lúc thật, lần trước
tới chỗ này đã mất mười mấy người, còn hiện giờ chẳng những không có
nguy hiểm, còn hái được thảo dược, nhặt được ngọc thạch. Uy hiếp lớn
nhất là con gấu gãi lưng lúc nãy, cùng con chim ưng lớn không ngừng bay
lòng vòng trên trời.
Loại ưng này cực lớn, hai cánh giang ra tới một trượng (~3.3m), nặng sáu bảy chục cân, dê cũng bị nó dễ dàng xách lên. Hi vọng lớn nhất của Vân
Diệp là bắt được hai con ưng nhỏ mang về nuôi.
Người Trường An toàn chơi diều hâu, mình không biết chơi, mượn tạm một
con của Trường Tôn Xung, bị nó lấy cánh vả vào mặt, nửa tháng trời không thể ra ngoài, thành trò cười trong đám hoàn khố.
Nếu như mình kiếm hai con nham ưng về, lúc đi săn không để nham ưng bắt
con mồi, chuyên môn đi bắt chó săn của người khác, xem đám khốn kiếp đó
còn dám cười chuyện cũ của mình không?
Hàn Triệt có hai con chim ưng như thế, tiếc là mình thả mất rồi, có điều mảnh sắt khống chế chim ưng vẫn còn, nói không chừng có lúc dùng đến.
Một tiếng ưng rúc vang, chỉ thấy con chim ưng lao xuống như mũi tên, tức thì tuyết tung tóe, khi chim ưng bay lên mới phát hiện móng nó quắp một con tuyết long dài hơn trượng, lúc này thân thể tuyết long đã khôi phục lại màu trắng, đầu bị móng chim ưng bóp nát, thân nhũn ra.
- Viên tiên sinh xem, trên đời một vật khắc một vật, tới thời điểm này
chim ưng ra kiếm mồi, đám tuyết long sẽ nấp hết, cho nên chúng ta mới có thể nghênh ngang lên núi.
Viên Thủ Thành hừ một tiếng, mình mất một đệ tử ở đây, giờ nghe Vân Diệp nói kháy, lòng làm sao thoải mái được.
Khi mặt trời sắp lặn đi được sáu mươi dặm, đây là cực hạn của Vân Diệp,
nếu không phải lót giày rất mềm thì lúc này dứt khoát chân đã bị rộp.
Phía trước rõ ràng là một vùng nham thạch đỏ, Vân Diệp lại yêu cầu mọi
người dựng lều trên mặt băng, Viên Thủ Thành và bốn đệ tử vốn định dựng
lên trên nham thạch, thấy vẻ mặt tựa cười tựa không của Vân Diệp, Lão
Viên hạ lệnh đệ tử làm theo y.
Mang một tảng đá lớn tới, đốt lửa bên trên, Vân Diệp nhìn mặt trời sắp
xuống núi, cùng Lưu Tiến Bảo thận trọng tới gần nham thạch đỏ. Lưu Tiến
Bảo lấy ra một bình máu gà, cho nước nóng tan ra, đổ lên đá, sau đó chủ
tớ nấp ở bên. Một thứ đen xì từ dưới khe đá thò đầu ra, té ra là con bọ
cạp cực lớn, Lưu Tiến Bảo lấy kìm kẹp lấy, Vân Diệp nhanh chóng rút đao
chặt đuôi, Lưu Tiến Bảo ném con bọ cạp xuống mặt băng, chỉ một lúc nó co lại không nhúc nhích nữa.
Dùng cách này bắt liền bảy tám con bọ cảm, thấy trời tối đi, hai người
đành phải về, Lưu Tiến Bảo lấy dao nhỏ lóc bọ cạp, bỏ tuyến độc, lộ ra
thịt trắng muốt, đây là món đồ nướng cực ngon.
Ăn tối xong, mỗi người chia chút thịt bọ cạp, quả nhiên ngon tuyệt trần. Viên Thủ Thành nhìn Vân Diệp đang nói chuyện với Vô Thiệt, ánh mắt kỳ
quái, ông ta không hiểu sao Vân Diệp lại am hiểu nơi này như vậy, tới có một lần không thể như thế.
Bốn lão đạo không thấy đâu, Vân Diệp đang định hỏi thì thấy họ đi tới,
còn kéo theo một con tuyết long, Vân Diệp nhìn máu con tuyết long chảy
đầy đất, lập tức quát lớn:
- Mau, mau thu dọn đồ đạc, sẵn sàng ứng phó.
Lão binh huấn luyện cực tốt, lập tức cầm nỏ lên, đao cắm trước mặt, cảnh giác nhìn bốn phía.
Vân Diệp nhìn quanh, không thấy gì khác thường, vội nói:
- Dọn lều, chúng ta đi nhanh, không ở lại đây được nữa.
Chưa nói hết lời bên kia đã có vô số tuyết long trườn tới như ong vỡ tổ, miệng há to ..
- Chạy!
Vân Diệp không nói câu thứ hai, chạy luôn, còn chạy dọc theo đường sa
thạch, ở địa hình này tuyết long không trườn nhanh được, đằng sau có
tiếng kêu thảm, Vô Thiệt muốn quay lại, Vân Diệp nắm chặt tay ông ta kéo đi, ba mươi lão binh và Lưu Tiến Bảo theo sát chủ nhân, còn ai rảnh để ý đám lão đạo kia.