Đường Chuyên

Chương 48: Q.22 - Chương 48: Đảo xa …




Nơi kiến thiết tốt nhất trên đảo là trang viên của Vân gia, ngay từ đầu người Vân gia tới đây không phải là tội phạm, mà là đám khai thác dã tâm bừng bừng, hơn nữa ba năm là thay người. Hầu Kiệt tới giờ vẫn không rõ vì sao người Vân gia tới đây đều tinh thần phấn chấn, mệt nhọc thế nào cũng không kêu một tiếng.

Nay ở sườn dốc mỹ lệ kia, tòa sơn trang đắp bằng đá đã có quy mô sơ bộ, hơn nữa mỗi ngày một cao, hiện cao tới ba trượng.

Gọi nó là trang viên, chẳng bằng gọi là thành phố nhỏ, Hầu Kiệt đi tới nói chuyện với quản sự mới rõ, những người thợ kia không phải là người Vân gia, mà chỉ tới kiếm tiền, phí an gia mỗi người một trăm ngân tệ đã n hận, chỉ cần làm ở đây ba năm lại có một trăm ngân tệ nữa mang về, làm việc ở đâu chẳng là làm, tiền công lại cao, cho dù đáp cả mạng vào cũng có sao.

Đàn áp cường độ cao chẳng đem lại hiệu suất, quản sự tốn công đem nguyên lời của hầu gia nói cho Hầu Kiệt, Hầu Kiệt mới hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình.

Mưa đổ xuống như trút, không có gió, chỉ có mưa, cá sấu và mãng xà trong hồ bắt đầu hành động, mãng xà dài bảy tám trượng có thể nuốt chửng cả một con dê. Sét lằng ngoằng đánh xuống, thậm chí có thể nhìn thấy con mãng xà lớn quấn trên cây vươn mình lên, tựa hồ muốn bị sét đánh chết.

Nhiều người nói sét không đánh chết được mãng xà, chúng thừa cơ trút vỏ, biển thành rồng bay lên trời, Hầu Kiệt biết đó là lời bố láo, hắn không chỉ một lần nhìn thấy thi thể mãng xà bị sét đánh tan nát.

Mỗi mùa mưa là một lần đại tự nhiên phản công nhân loại, đủ các loại cây cối sinh sôi nảy nở, cái giường đã ngủ bao năm cũng có thể này mầm trong mùa mưa nào đó.

Thuyền của Hoàng Phong gian nan đi trong mưa, bốn tháng đi biển đủ hắn quen thuộc với toàn bộ thủy thủ trên thuyền, vừa thấy mưa, phản ứng đầu tiên của hắn giống người khác, cởi sạch y phục mang chậu gỗ ra người tắm rửa, vì lênh đênh trên biển lâu ngày, bị muối thấm vào da, nếu không rửa kỹ, sẽ thành thịt muối.

Lúc này còn nghĩ gì tới nhiệm vụ, nghĩ gì tới có kẻ lập căn cứ ngoài biển mưu đồ không tốt với Đại Đường, sau khi ra biển hai tháng là suy nghĩ này biến mất, nếu có người dám nói với hắn lo lắng có kẻ mưu phản, hắn sẽ nhổ nước bọt vào mặt.

Giờ hắn mới thấy mấy thuyền lão đại ở bến tàu nói cao mình thế nào, mình nên nghe lời họ mua một cuốn sách, sau đó kiếm kỹ viện sống hai năm cho xong. Vân gia và Hầu gia dù có xây một tòa thành Trường An ở đảo xa thì hắn thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì quá xa.

Nếu mắt Hoàng Phong có thể nhìn xuyên qua mây đen, hắn sẽ thấy trên hải đảo xa xôi, một nữ tử mặt có vết đao, đang kể chuyện cho đứa con năm sáu tuổi.

- Truyền thuyết Bát kỳ đại xà có tám cái đầu, một cái đuôi, mắt đỏ rực, trên mình mọc đầy các loại rêu và cây cối, bụng thì thối nát chảy má tươi, người như ngọn núi, rất thích uông rượu.

- Thần thú cường đại này vì thích uống rượu nên bị Tu Tá Chi Nam dùng rượu lừa gạt, cuối cùng rất đáng thương bị chặt mất đầu, thành ma thần, khóc lóc trong mưa gió.

Hai mẹ con này rất lạ, rõ ràng là thần thoại nước Oa lại kể bằng ngôn nữ Đại Đường, đứa bé cũng mặc y phục trẻ con Đại Đường, nữ tử nghe thấy đứa bé vỗ ngự đảm bảo sau này không uống trộm rượu nữa, nữ tử lúc này mới mỉm cười, thơm đứa bé một cái, để nó chạy đi chơi.

Nữ tử đứng dậy dựa vào lan can nhìn đám hải tặc bận rộn trên biển, lộ ra vẻ hài lòng, là vua hải dương, sự thống trị của nàng rất hữu hiệu, dù là tên vua hải tặc dã man nhất nhìn thấy mình cũng phải quỳ gối, nếu không chờ đợi hắn sẽ là sự diệt vong, nữ vương hải dương chính là kẻ thống trị tối cao hải vực này.

Người Đột Quyết hoành hành ở cách đó không xa, tàn dư đế quốc La Mã nỗ lực kháng cự, có điều nhìn thế cục có vẻ không tốt, người La Mã đã chẳng còn sự dũng mãnh và trị tuệ của tổ tiên.

Nữ tử khoác áo lụa bước thong thả, hải vực hẹp dài này đúng là đất lành trời ban cho mình, Lệ Chi Môn, cái tên thạt là đẹp, chỉ là mỗi năm tảo đỏ làm nó biến thành đỏ rực một thời gian, mọi người đều gọi nó là Hồng Hải.

Kệ tên là gì, Cao Sơn Dương Tử không để ý, vì nàng thích gọi nó là gì, thì nó sẽ có tên đó, eo biển chật hẹp làm nàng không phải lo người khác đột kích, nay mình có hơn năm trăm chiến hạm, hơn ba vạn hải tặc, dù gặp phải bất kỳ kẻ địch nào, nàng cũng thấy mình có thể liều một chuyến.

Người La Mã đã cầu viện mình, hi vọng có được mãnh hỏa thần kỳ trong tay nàng, để dùng thứ lửa địa ngục ấy đối phó với người Đột Quyết.

Cao Sơn Dương Tử không thương hại người La Mã, bọn chúng suy bại mới cung cấp đủ hải tặc cho mình, chỉ khi nào thế lực của mình lớn tới chưa từng có, nàng mới có thể đưa nhi tử diễu võ giương oai về Nam Hải, dù Vân Diệp tàn bạo cũng phải né tránh thế lực của mình.

Chỉ có thế nhi tử của mình mới có thể thành vua Oa quốc, vùa của hải dương.

Nhưng nàng biết đó chỉ là mộng tưởng, đế quốc Đại Đường sẽ không cho mình cơ hội ấy, Vân Diệp giảo hoạt hung dữ tới nay vẫn xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Cho nên nàng đặt tên con mình là Vân Hải, hi vọng một ngày chuyện tồi tệ nhất xảy ra, Vân Diệp vì khổ tâm của mình mà tha cho đứa con này.

Cao Sơn Dương Tử nhìn thấu thế gian, nếm đủ ngọt bùi đắng cay, có thể nói thế này, chuyện đáng nhớ lại trong đời nàng không nhiều, Vân Diệp là người hiếm hoi khiến nàng nhớ tới giờ.

Bất kể mình mưu tính kỹ càng ra sao, chuẩn bị vẹn toàn thế nào, đều thất bại trước mặt Vân Diệp, cuối cùng nàng không rõ mình yêu thích hay căm ghét n am nhân đó, dù khi Cầu Nhiệm Khách ra sức dày vò cơ thể nàng, nàng tận lực đem khuôn mặt râu ria kia tưởng tượng thành Vân Diệp.

Chẳng lẽ bị Vân Diệp xâm phạm sẽ làm mình dễ chịu hơn.

Vì thế con nàng tên là Vân Hải.

Đi trên bậc thềm đá trắng, Cao Sơn Dương Tử loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu bi thảm của huân quý La Mã, người nhà chúng không muốn trả khoản tiền chuộc khổng lồ, nên bọn chúng không có thức ăn và nước uống, chỉ có đòn roi.

Những kẻ này cuối cùng sẽ trả về, Cao Sơn Dương Tử nghĩ tới đó là cười thầm, một nam nhân bị ngược đãi cực độ về thể xác và tinh thần, sau khi trở về sẽ đối diện với thê tử nhi nữ của mình thế nào?

Thù hận không phải vô duyên vô cớ sinh ra, nhưng có thể dẫn dắt, Cao Sơn Dương Tử rất thích trò chơi này, nàng đem toàn bộ cảm giác tội lỗi đổ cho Vân Diệp.

Đây là thứ ngươi dạy ta, nam nhân khủng bố.

Biển khơi của Đường quốc quá bình yên, chỉ khi truyền thuyết bảo tàng vua hải tặc thành giấc mộng có thể vươn tay tới được, lòng người mới trở nên cuồng nhiệt, chỉ khi biển khơi đầy thuyền hải tặc lớn nhỏ, mình mới có cơ lợi dụng, Cao Sơn Dương Tử chưa bao giờ ngừng nỗ lực tiếp cận Nam Hải.

Bảo tàng của Cầu Nhiệm Khách đã bị lợi dụng, thi thể của hắn đã bị mình đem nuôi cá, tiếp theo nên dùng bí mật nào mới khiến tất cả động lòng?

Đảo hương liệu của Vân Diệp thì sao?

Nghĩ tới đó Cao Sơn Dương Tử phì cười, qua năm năm nỗ lực, mình đã biết được vị trí đảo hương liệu, không biết một tấm bản đồ da cá mập cũ kỹ sẽ gây nên phân tranh lớn thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.