Trong thư phòng của Lý Dung, Lưu chưởng quầy nhắm mắt dưỡng thần, Lý Dung lật xem thư trong tay, nói:
- Lưu gia gia gặp Cầu Nhiệm Khách rồi, ông thấy cái đầu phi hổ đó có thật không?
Lưu chưởng quầy mở mắt ra cười:
- Năm xưa Cầu Nhiệm Khách bị Cao Sơn Dương Tử bắt treo lên cột buồm, hầu gia ngại thể diện Lý Tịnh mới cứu ông ta, cho một bộ công cụ và một Oa
nữ, thả lên một hải đảo sóng rất cao, để ông ta sống ở đó cả đời.
- Ai dè Cầu Nhiệm Khách thoát được, tay trắng lập nên uy danh to lớn,
nói ông ta có chút tài phú thì chắc rồi, lão nô và Cầu Nhiệm Khách tiếp
xúc vài lần, toàn nhận lệnh hầu gia đi gặp, cảnh cáo ông ta không được
vượt qua eo biển, nếu không giết không tha.
- Phi hổ hoàng kim cái gì, thuyền của Cầu Nhiệm Khách đến buồm cũng vá
chằng vá đụp, làm gì có trang sức quý giá, đồn sai truyền bậy đừng tin.
- Tiểu hầu gia, nhà ta chẳng cần bảo tàng vua hải tặc, Cầu Nhiệm Khách
lúc còn sống đều phải tiến cống cho nhà ta, chút tài phú đó nhà ta chẳng thèm, tiền tài là thứ nhà ta ít thiếu nhất. Lão nô đoán chừng có kẻ
muốn quấy rối đây, ha ha ha, trên đại hải thực lực quyết định tất cả, cứ đợi chủ mưu xuất hiện chúng ta hành động cũng không muộn, ra tay là
phải đầy chúng xuống địa ngục, biển khơi do hầu gia dùng đao thương khai phá, sao cho chúng đụng vào.
Lý Dung là quận vương chính thống, nhưng lão nhân ở Vân gia cố chấp gọi
hắn là tiểu hầu gia, Lý Dung cung thích cách xưng hô này, từ đó phân
biệt người cũ, người mới.
- Lưu gia gia, có một tin đồn thú vị lắm, nói ở biển phía tây cũng có
con cháu Vân gia xưng vương xưng bá, chẳng lẽ trừ Tiểu Thọ, Tiểu Hoan,
ta còn huynh đệ khác sao?
Lưu chưởng quầy cười ngặt ngoẽo tới mức làm Lý Dung hơi xấu hổ mới nói:
- Đồn bậy thôi, nhà ta chỉ có ba huynh đệ tiểu hầu gia, có một lần nghe
hầu gia nói, ngài và mẫu thân tiểu hầu gia có nghiệt duyên từ kiếp
trước, dây dưa tới kiếp này, cho nên mới có tiểu hầu gia.
- Giai nhân tuyệt sắc trong nhà còn ít sao? Có điều hầu gia đời này chỉ
có năm phu nhân, tất cả con cái tới từ năm phu nhân, hầu gia giữ mình
nổi danh ở Trường An, tuy tin đồn rất tồi tệ, nhưng chúng ta sao không
biết. Cho nên nếu sau này tiểu hầu gia gặp thứ gọi là con cháu Vân gia
trên biển cứ giết là được.
Lý Dung gãi đầu:
- Ta cảm thấy không đúng, đám người đó tựa hồ rất am hiểu Vân gia, ông
còn nhớ bốn năm trước có lá thư từ biển, bảo hoàng gia gia ta chú ý bị
bốn phía vây công, kết quả nói đúng rồi, ba tháng sau Đại Đường bị rơi
vào nguy cơ, cha ta phải tới đại mạc tác chiến, ông nói xem người đó là
ai.
Lưu chường quầy mở mịt lắc đầu:
- Mấy năm qua lão nô cũng suy nghĩ chuyện này, nhưng nghĩ mãi mà không
ra, hầu gia hình như chẳng lấy làm lạ, hầu gia biết, nhưng không nói.
- Thực ra nếu Cao Sơn Dương Tử không chết thì có câu trả lời rồi, nhưng
trong đêm đẫm máu kia, hầu gia bố trí sát cục, Cao Sơn Dương Tử không có khả năng thoát được.
- Tiểu hầu gia muốn biết chân tướng, viết một phong thư cho hầu gia là
được, thuận tiện hỏi hầu gia chuyện hôn sự với Tiểu Viện. Ý công chúa
là muốn tiểu hầu gia thành thân khi mười sáu, bị hầu gia mắng một trận,
nói con cái Vân gia mười tám tuổi mới thành thân, thiếu một tuổi cũng
không được.
Nhắc tới chuyện này Lý Dung có chút tức giận, thành thân cái gì chứ,
hiện Phùng gia đem mục tiêu chủ yếu đặt ở Nhai châu, một hòn đảo lớn như thế sắp thành lãnh thổ tư nhân của Phùng gia.
Phùng gia nhân khẩu nhiều, năm xưa bị cha giết mất hai đứa, vẫn còn
hai tám đứa phân bố khắp Lĩnh Nam làm quan, nếu như bỏ đi tình cảm của
mình với Phùng Viện, Lý Dung đã muốn ra tay với Xuân châu ở gần nhất
rồi.
- Tiểu hầu gia, đây chính là liên thân, năm xưa tình hình không như thế, nhà ta ở Lĩnh Nam là thế yếu, Phùng gia thế mạnh, vì đảm bảo an nguy
cho Ung châu, không thể xung đột trực diện với Phùng gia, hiện Phùng Áng đã già không quản việc được nữa, chủ nhân Phùng gia là nhạc phụ Trí Đái của người, chủ nhân trên biển là Trí Dũng.
- Phùng gia đem toàn bộ tinh lực đặt lên biển, sớm muộn cũng giao chuyện ở đất liền cho tiểu hầu gia, chỉ cần tiểu hầu gia và Tiểu Viện có con
cháu, cái khác không dám nói, thế lực Xuân châu sẽ phải giao của hồi môn này.
Chủ tớ trò chuyện bất tri bất giác đã tối, Lý An Lan hiện không thích
hoạt động, ở lỳ tại Ung châu, đó là nhà nàng, ở đó thoải mái nhất.
Lĩnh Nam vào tháng chín vẫn nóng nực, Lý An Lan ngồi trong chòi nghỉ
nhàn nhã quạt gió, nhớ tới phong thư kia của Vân Diệp, không kìm được
thóa mạ một phen.
Nói tới khuê nữ dùng nửa phong thư, hỏi nhi tử dùng nửa phong thư, hỏi tới mình chỉ có một câu, không được vụng trộm.
Chết tiệt, bản thân lại nạp thiếp, trái ôm phải ấp, còn hạ cấm lệnh với
lão nương, đúng là vô lý. Có điều thông qua câu ấy cũng nhìn ra được,
tên người chết đó cũng biết lão nương cô đơn.
Nghĩ tới đó liền phì cười, trừ cô đơn một chút thì mình sống không tệ,
Lý Dung qua năm sau là thành thân rồi, bất kể là Vân gia hay Phùng gia
đều vô cùng mong đợi hôn sự viên mãn này, tới khi ấy tên người chết
cũng sẽ tới.
Chuyện của Vân gia ở Lĩnh Nam giao cho Lý Dung, Tân Nguyệt hẹp hòi chắc là tức chết? Tên người chết đó ở chuyện này rất rộng rãi.
Cả triều đường đều đang đợi Vân gia và Phùng gia liên thân, chỉ cần hôn
lễ thành công, hoàng gia có thể danh chính ngôn thuận xen vào công việc ở Lĩnh Nam, Huyền giáp quân ở Mai Lĩnh cổ đạo cũng có thể rút về Trường
An.
Hoàng Phong lên chiếc Hải Ngư của Vân gia, nói là chiến hạm, kỳ thực là thương thuyền sửa lại, không thể so sánh với chiến hạm thực sự của thủy sư Lĩnh Nam. Hôm qua mình và thượng ti thương lượng cả đêm, quyết định
mình đi đảo xa một chuyến, dù mất hai năm cũng được, không tận mắt thấy
thì không tính, đó là thiết luật của Đô thủy giám.
Chinh chiến suốt bốn năm rồi, Hầu Kiệt thanh trừng hết dã nhân trên đảo
xa, dã nhân theo mình từ đầu đã biết nói tiengs Quan thoại, mặc áo xanh
mũ nội đi qua đường phố Nại Hà châu, trong tòa thành không lớn, có mấy
thương phiến đội chuối tiêu hoặc hoa quả thều thào rao bán, ruồi nhặng
kết bầy ở hải càng, nhất là chỗ mổ cá hình thành cả đám mây đen.
Sự thống trị ở đảo xa rất tàn khốc, ít nhất ở giai đoạn này, Hầu Kiệt
cho rằng phải trấn áp, chỉ có cái chết mới khiến đám hán tử trên biển
phục tùng.
Biển khơi chưa cạn, hải tặc chưa hết, đây đúng là một danh ngôn chí lý,
Vân Diệp càn quét quy mô lớn, biển khơi yên bình hơn một năm, giờ đám
hải tặc lại tiếp tục hành nghề cũ, nguyên nhân đơn giản vì đủ các loại
dê béo trôi nổi trên biển.
Hải tặc rất ít khi tới đảo xa, vì nơi này quá xa, Nại Hà châu tất nhiên
có cầu Nại Hà, qua cầu này là cả đời không thể về cố hương, trên cầu vô
số bài ca ly hồn, chia ly, thường đi tới đây là trọng tội của gia tộc,
đám công tử phồn hoa tới nơi hồng hoang, để lại toàn lời tuyệt vọng.
Hầu Kiệt sau khi thấy cảnh này nghiêm cấm huân quý đem tội phạm tới biển xa, đám người này ý chí bạc nhược, chỉ biết sống cho qua ngày, không
được tích sự gì.
Cả đảo có ba mươi vạn người, nghe thì đông lắm, tản ra thì trăm dặm
chẳng có lấy một người, hòn đảo n ày quá lớn, nếu nói nó thiếu cái gì,
Hầu Kiệt hô lớn là thiếu người.