Đám hải thương đang tán phét thì một người trung niên xen mồm vào:
- Chư vị, tiểu đệ người quan nội, chuyến này muốn đi đảo xa thăm thân, không biết vị nào đi qua đảo xa, tiểu để hậu tạ.
Tửu quán liền yên tĩnh, rất lâu sau Lão Chu mới nói:
- Ta biết ngươi là thám tử triều đình, đi đảo xa chẳng qua là để thăm dò tin tức, thực ra chẳng cần tốn công như thế, lấy yêu bài ra, tới tìm
Vân gia, hoặc Phùng gia, họ sẽ mời ngươi lên thuyền, đi nửa tháng là tới đảo xa rồi, nếu chê ngồi thuyền vất vả, sang hiệu sách đối diện mua
cuốn sách tên Đảo Xa, trên đó có mọi thứ ngươi muốn biết.
- Nếu ta là ngươi liền gửi cuốn sách đó cho triều đình, nói là mình nhìn thấy, rồi kiếm ổ điếm hợp khẩu vị rúc đầu vào hai năm, sau đó về thăng quan, con mẹ nó, đúng là quá sướng.
Mặt người trung niên vẫn thản nhiên, là người Đô thủy giám chút trình độ này phải có, nhưng bị một thuyền gia tùy tiện vạch trần thân phận, làm
hắn có cảm giác như không mặc y phục.
- Lão huynh làm sao biết tại hạ là thám tử, chẳng lẽ trên mặt tại hạ khắc hai chữ này.
Một thô hán khác cười khùng khục:
- Nếu ngươi nói tới An Nam thì ta tin, nơi đó hiện giờ toàn tội quan bị
đi đầy từ Trung Nguyên, còn nói đảo xa thì thôi đi, đó là nơi người gia
lưu giữ huyết mạch, phàm người tới đó đều nhận lệnh đi giữ hương hỏa,
toàn là người có tên có tuổi, nếu họ muốn đi đảo xa, sẽ chọn ngồi thuyền ba nhà kia, lén la lén lút như ngươi, không phải thám tử là cái gì?
- Trước kia ta cũng muốn chuyển nhà tới đảo xa, chỗ đó ta tới rồi, giống hệt điều sách nói, nhưng xa quá, nên bỏ tâm tư này.
Từ tửu quán đi ra, người trung niên lại chọn mấy tửu quán, muốn đáp
thuyền đi đảo xa, kết quả bị người ta cười nhạo, đại kỵ trên biển là
không đồng lòng, cả thuyền phải là một chỉnh thế, bất kể là buồm hay là
người, đều là một bộ phận của thuyền, một nơi có vấn đề khả năng khiến
tất cả mất mạng, một tên thám tử mưu đồ khó lường như ngươi ai cho đi.
Đứng trên hải cảng nhìn một chiếc thuyền lớn quá mức được rất nhiều
chiến hạm hộ vệ chầm chậm đi vào hải cảng, chẳng lẽ đó là chiếc Đại Đế
trong truyền thuyết?
Nghe tên thám tử bất giác nói ra chữ Đại Đế, người xung quanh đều tránh
xa hắn, đây là tên nhà quê, nhầm chiến hạm cấp Cá Mập với Đại Đế cấp Cá
Voi đúng là ngu quá mức.
Từ sắc mặt người khác, thám tử thông tuệ biết mình lại bẽ mặt rồi, chỉ muốn kiếm cái lỗ chui vào.
- Này khách Trung Nguyên, ngươi tới từ lục địa, không hiểu biển chẳng
cần xấu hổ, ngươi bảo lũ khốn kia phân biệt lạc đà với ngựa xem, chúng
cũng bêu mặt thôi. Nghe nói ngươi muốn đi đảo xa, mai theo ta, ngươi đem điều nhìn thấy nói cho triều đình cũng là chuyện tạo phúc.
Hoàng Phong toát mồ hôi, nhiệm vụ của mình là thăm dò đảo xa, là mật
thám, càng bí mật càng tốt, tới Quảng Châu mới phát hiện, ba người đồng
hành với mình đều không làm được, giờ thì đối tượng mình muốn điều tra
đều biết thân phận của mình.
- Ngươi không cần kinh hoàng, đảo xa tuy không thuộc quản hạt của triều
đình, nhưng người ở đó đại bộ phận là người Đường, quan phủ không tới
đó, nguyên nhân duy nhất là do quá xa, xa tới mức triều đình quên mất
rồi, giờ ngươi đã tới thì đi xem một chút.
Một lão đầu tóc trắng nói với Hoàng Phong:
- Lão hủ là chưởng quầy của Vân phủ ở Quảng Châu, ngươi có thể bẩm báo
chuyện này lên quan trên chờ định đoạt, nhưng gió mùa không đợi người,
nếu để lỡ phải đợi năm sau.
- Ta đi!
Hoàng Phong trả lời rất dứt khoát.
- Ha ha ha, lựa chọn chính xác, ngươi xem Đại thiếu gia nhà ta xuống thuyền rồi, chiếc Hải Sa kia là thuyền nhà ta đấy.
Hoàng Phong quay đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên nhảy từ trên ván
thuyền xuống, hơi lảo đảo một chút liền đứng vững, đó là triệu chứng do
đi biển lâu ngày gây ra. Lý Dung từ xa nhìn thấy ông già, đi tới nói:
- Lưu gia gia, sao lại tới đây? Bên biển gió mạnh lắm.
Lưu chưởng quầy nhìn thiếu niên, lòng tràn đầy vui mừng, đứa bé này khi
còn trong bụng mẹ thì mình đã theo hầu, chớp mắt thành chàng trai rồi.
- Già rồi, việc giao cho người khác, rảnh rỗi ra bến tàu đi dạo, đại thiếu gia hôm nay về nhà, lão nô ra xem.
- Lưu gia gia còn khỏe lắm, đợi năm sau Tiểu Dung mười tám thành thân, còn hi vọng ông chăm con mà, giờ đừng nói già.
Lý Dung và Lưu chưởng quầy nói cười, nhìn thấy Hoàng Phong liền muốn
hỏi, Vân gia chưa bao giờ dùng người ngoài, Lưu chưởng quầy liền kể lai
lịch của Hoàng Phong.
- Hoàng gia gia cũng thật là, ta dâng tấu mời lão nhân gia tới Quảng
Châu xem biển thì toàn từ chối, giờ lại phái mật thám tới. Mai chiếc Hải Ngư ra biển, ngươi đi cùng đi, ngươi không tận mắt nhìn một lượt, hoàng gia gia không yên tâm.
Lý Dung nói xong đỡ Lưu chưởng quầy đi, Hoàng Phong mơ hồ nghe thấy Lý
Dung bình luận hoàng đế lòng dạ hẹp hòi, cả quốc gia này dám bình luận
hoàng đế không nhiều, trừ khi được hoàng đế vô cùng cưng chiều. Lý Dung cũng là người nổi trội trong đám vãn bối, vậy còn cần che giấu gì nữa,
chính chủ đã thấy rồi, còn muốn bí mật đi đảo xa là không thể.
Đảo xa thực sự quá xa, Hoàng Phong tới Quảng Châu mới có nhận thức mới
vè sự xa xôi này, thì ra thuyền đi trên biển không phải đi thẳng, mà
vòng vòng vèo vèo, xa tới mức làm người ta hãi hùng.
Xa xôi chính là sự bảo vệ tốt nhất, ở trên biển muốn qua mặt Vân gia,
Phùng gia, Hầu gia là gần như không thể, ngành hàng hải Đại Đường gần
như do ba nhà này một tay nâng đỡ, dù họ cố ý hay vô ý, quyền không chế
hải dương nghiêm ngặt đã hình thành, quyền này không vì thế lực trên bờ xen vào mà biến hóa, người ra biển đều bản năng muốn cắt đứt liên quan
với đất liền.
Nay người ra biển nhiều lên, dần dần có nhận thức sơ bộ về hải dương,
nhận thức đó là hải dương là nơi cuối cùng mang tới tài phú khổng lồ.
Tin đồn rất nhiều, nổi tiếng nhất là tin đồn về vua hải tặc, Cầu Nhiệm
Khách tung hoành vô địch bốn biển, bị Vân Diệp nhiều lần tiễu trừ lần
nào cũng phục sinh, nghe nói ông ta cướp một vương quốc giàu có ở biển
Đại Thực, lấy hết tài phú người ta tích góp mấy trăm năm, trên đường về
gặp phải hạm đội Lĩnh Nam, phải bỏ chạy, cuối cùng hết đường chạy vào
biển ma quỷ, từ đó bặt vô âm tín.
Có người thề rằng mình nhìn thấy một chiếc thuyền lượn lờ quanh biển ma
quỷ, nhưng trên không hề có người, tựa hồ được quỷ hồn điều khiển vượt qua đá ngầm.
Cũng có người nói rằng, khi trăng tròn nhìn thấy chiếc thuyền đó bập
bềnh theo sóng biển, buồm tan nát, nhưng trên thuyền có nữ tử ca hát,
Cầu Nhiệm Khách không phải lạc đường biến mất, mà gặp phải yêu tinh, bị
yêu tinh xinh đẹp mê hoặc, ngày đêm chèo thuyền trên biển, tới khi biến
thành xương khô.
Nếu thu thập những truyền thuyết kiểu này ở Quảng Châu, ngươi sẽ có cả
ngàn bản khác nhau, nhưng trong tất cả các phiên bản có một thứ không
thay đổi, đó là tài phú của vua hải tặc vẫn còn.
Vân gia không tin, ra mặt giải thích tin đồn thì bị người ta nói là tâm
địa khó lường, muốn độc chiếm tài sản vua hải tặc, thế là có rất nhiều
người mạo hiểm vào biển ma quỷ, từ đó biến mất.
Lần này thì khác, có một tấm ván gỗ khảm đầu thú hoàng kim từ biển ma
quỷ trôi ra, qua thủy thủ kinh nghiệm từng gặp Cầu Nhiệm Khách giám
định, xác nhận đây là tiêu chí của Cầu Nhiệm Khách.
Thế là biển khơi lại một lần nữa dậy sóng, vô số người ngồi thuyền ra
biển, có người dũng càm còn ngồi thuyền con, ôm khát vọng vô tận với kim tiền, tấn công vào sóng biển ngợp trời.