Ai có thể chữa lành người có bệnh tim bẩm sinh? Vân Diệp không tin thời đại này có cách, nhưng Hủy
Tử sắp chết đung là sống khỏe mạnh, chẳng những chạy nhảy được, còn múa
kiếm truy sát Lão Tiền, tất cả đều nói lên bệnh nàng đã khỏe, chỉ là
tính cách thay đổi, bất quá điêu ngoa là đặc tính của Lý gia, Cao Dương
chính là như thế, chẳng có gì lạ. Đứa bé này mình nhìn lớn lên từ nhỏ,
nếu bị thay bằng người khác chẳng lý nào không nhìn ra, sự thân thiết
phát ra tận xương đó không thể làm giả.
Tôn Tư Mạc đứng ngoài dược lư nóng ruột nhìn ra đường, thần y cũng có
lúc nôn nóng, ông ta rất muốn biết làm sao Hủy Tử bình phục được, vị cao nhân kia rốt cuộc dùng cách gì.
Hủy Tử ngoan ngoãn vấn an Tôn Tư Mạc, thời khắc ấy đứa bé hiền lành đã
quay về, Tôn Tư Mạc đưa Hủy Tử vào gian trong, Vân Mộ theo cùng, phu thê Vân Diệp ở ngoài đợi.
Rất lâu không thấy Tôn Tư Mạc ra, đang chuẩn bị bảo Tân Nguyệt vào xem
thì thấy Lý Nhị và Trường Tôn thị tới, họ cưỡi ngựa tới, nhưng thế này
thì nhanh qua, lúc này đoán chừng Lưu Tiến Bảo còn chưa tới Trường An.
- Tôn tiên sinh nói sao?
Lý Nhị cởi áo choàng ném xuống đất, hỏi kết quả:
- Không biết, vào một lúc rồi, chưa có tin.
- Ngươi thấy sao?
- Chạy được, nhảy được, múa kiếm được, ăn uống không có vấn đề, nhưng
trong lòng thần cứ thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nên mới tới chỗ
Tôn tiên sinh xác nhận.
Trường Tôn thị nghe Vân Diệp nói xong lập tức vén rèm đi vào, Tân Nguyệt do dự một chút cũng đi theo.
- Không thích hợp thế nào? Ngươi cũng là người thân của Hủy Tử, cứ nói không sao hết.
- Hủy Tử nói với thần, Ngọc Nữ bọn họ chuyên đối phó với Tân Mỵ Nhân
thần, không phải thần tò mò với môn phái của họ, chỉ thấy hai chữ Ngọc
Nữ này cực kỳ không ổn.
Nghe xong Vân Diệp giải thích, Lý Nhị đứng dậy đi vòng quanh, mặt không
để lộ ra cái gì, Vân Diệp biết khi Lý Nhị bình tĩnh thì đừng quấy rầy,
vì lúc đó ông ta mới là kích động nhất.
Tôn Tư Mạc đi ra, mời Lý Nhị và Vân Diệp thư phòng nói chuyện, khó khăn mới lên tiếng được:
- Lão đạo không thấy tim Hủy Tử tốt lên chút nào, nhưng máu đứa bé này
rất dư dả, thật quái lạ. Tim là bản mệnh, muốn trường thọ thì tim phải
khỏe. Nhưng lão cũng phát hiện, hô hấp của Hủy Tử rất dài, hơn nữa nhịp
tim đập chậm hơn người thường một nửa.
- Lão đạo đã hỏi Hủy Tử, không ai truyền máu cho nó, tức là chuyện không liên quan tới ngoại lực mà do chính bản thân Hủy Tử.
( Vampire?)
Lý Nhị trầm tĩnh nói:
- Trẫm không hỏi nguyên nhân, chỉ cần biết bệnh Hủy Tử đã khỏe chưa, chỉ cần khỏe rồi, trẫm đại xá thiên hạ, nếu chưa, trẫm mời cao nhân khác.
- Bẩm bệ hạ, thần không rõ, khí huyết dư dả rất vô lý, Hủy Tử khỏe mạnh
rất vô lý, lấy khí vận huyết, thần chỉ mới nghe thấy lần đầu, cho nên
không thể biết hậu quả. Có điều khẳng định Hủy Tử không tiện cưới gả.
Lý Nhị gật đầu:
- Trước kia tiên sinh cũng đã nói thế, chỉ cần Hủy Tử khỏe mạnh, cả đời ở bên trẫm không gả đi cũng được.
Trường Tôn thị dắt tay Hủy Tử từ gian trong đi ra, cảm tạ Tôn Tư Mạc lần nữa, dẫn Hủy Tử về cung.
Tôn Tư Mạc nhắm mắt trầm tư hồi lâu, đột nhiên quát tháo:
- Vô lý, vô lý, đạo gia chú trọng luyện khí, nhưng lão đạo chưa thấy ai
luyện thành, mà luyện khí cần thời gian, Hủy Tử mới luyện hai năm đã có
thể lấy khí vận huyết, căn bản là không thể.
Ba người Vân gia sợ hãi nhìn Tôn Tư Mạc, ông ta chưa bao giờ nổi giận,
không ngờ nổi giận lại khiếp người như thế, không them nhìn họ, vào
phòng thi thể, không thấy ra nữa.
Lý Nhị tự lừa mình lừa người, ông ta chỉ cần Hủy Tử khỏe mạnh, dù phương thức kia có nguy hiểm, có điều đó mới là phản ứng sinh động của người
có tình cảm.
Là cha của Hủy Tử, Lý Nhị rất hợp cách.
Ngày hôm sau Vân Diệp ở binh bộ nhận được chiếu thư đại xá thiên hạ của hoàng đế, kỳ thực kiểu xá miễn vô nguyên tắc này Vân Diệp cho rằng
không thích hợp, trừ tội đại nghịch, còn lại đều xá miễn.
Từ năm Trinh Quan tới nay, thiên hạ đại phú, dân phong dần trở nên xa
hoa, tội án kỳ quái phát sinh, chỉ có đại nghịch mưu phản là rất ít
thấy, cho dù có, so với Đại Đường bao la, thực sự không có gì lạ cả, nay thả hết ra, có thực sự thích hợp không?
Tấu chương kháng nghị giao lên, nhưng như đá chìm xuống biển, cả đám
Phòng Huyền Linh, Mã Chu, Trường Tôn Vô Kỵ đều cho rằng làm thế là không thích hợp, đám phạm nhân chưa bị trừng phạt xứng đáng đã được tha, đoán chừng nhân gian sẽ xảy ra vô số bi kịch.
Thế nhưng Lý Nhị chẳng hề động lòng, ba ngày sau tất cả tù phạm trong
biên cảnh Đại Đường đều cao hứng rời nhà lao, bao gồm hung thủ giết
người, cưỡng bức, cướp đoạt tài sản ...
Hết giờ làm, từ hoàng thành đi ra, nhìn thấy Khúc Trác đứng bên đường,
nhưng không nói chuyện với Vân Diệp, chỉ bản thân, lại chỉ phía nam, rội vội vàng hòa trộn vào đám đông biến mất.
Hiện Khúc Trác nhậm chức ở Đô thủy giám, nhìn thủ thế kỳ quái của hắn,
Vân Diệp thấy lòng thư thái, có thể bắn tin cho mình, thực sự là hiếm
có.
Người Đô thủy giám đi về phía nam, vươn cổ nhìn xa tức là lần này đi rất xa, loại câu đó này với Vân Diệp mà nói đoán ra rất dễ dàng.
Nam tuần, Lý Nhị động lòng rồi, về phần ông ta muốn phái Đô thủy giám đi giám sát phương nam, hay là tới đảo xa đều không phải vấn đề, chỉ cần
ông ta hướng ánh mắt về phía nam đế quốc là tốt rồi.
Viết thư cho Hầu Kiệt xong, Vân Diệp lại đêm đốt, không phải vì có gì bí mật không thể lộ ra, mà vì không cần, người Đô thủy giám dù lên được
đảo xa, thế đơn lực mỏng chẳng làm được gì, chỉ có thể truyền điều mắt
thấy tai nghe trên đảo cho Lý Nhị.
Lo lắng và sợ hãi xuất phát từ vô tri, nghi kỵ càng từ vô tri mà sinh
ra, để Lý Nhị nhìn thấy đảo xa, còn hơn Vân Diệp nói cả trăm lần.
Vịnh Quảng Châu, đây là thế giới của thủy thủ, hán tử mới từ biển về đâm đầu vào tửu quán, chẳng cần nói, hỏa kế liền bê ra cả mầm rau xanh và
các loại hoa quả.
Vốn là uống rượu ăn thịt, giờ lại thành ăn rau uống thịt, củ cải được
hoan nghênh nhất, dưa hấu thứ hai, còn về rau cần chỉ cần sạch sẽ là có
thể nhau rau ráu như ăn mía.
Bà chủ quán lúc này có ưỡn ẹo mông như rắn nước cũng chẳng ai nhìn, trước tiên thỏa mãn cái miệng rồi mới tính tới thứ khác.
- Bà nội nó, trên biển không còn đường sống nữa rồi, Vân gia Ung Châu,
Phùng gia Quảng Châu, giờ còn có Hầu gia gì đó ở đảo xa, hương liệu tốt
nhất không có phần của huynh đệ chúng ta, thổ dân tốt nhất cũng không có phần của chúng ta, chúng ta chỉ có hoa quả dại mọc khắp mọi nơi.
Chỉ cần có người nói câu này là có người ngọt nhạt nói:
- Không sống nổi thì con mẹ nó lên bờ đi, đất triều đình cho ngươi đều
để hoang đấy, không làm ra được hạt lương nào còn phải đóng thuế, tội gì khổ thế!
Hai câu này dùng để mở màn thôi, chỉ cần là người trên biển, chửi ba nhà này đã thành thông lệ, còn về phần lên bờ làm ruộng, chút thu hoạch
chẳng bỏ công mệt nhọc. Ở An Nam lương thực nhiều tới mức để thối trong
ruộng, nhiều năm trước triều đình còn dùng đội thuyền vận chuyển lên
phía bắc, giờ ai vận chuyển lương thực, nhất định bị chửi là đồ ngu.
- Tìm thấy bảo tàng của Cầu Nhiệm Khách chưa? Nghe nói ở ngay biển ma
quỷ, Thôi lão đại, các ngươi không đi tìm à? Tìm thấy là phát đạt rồi.
- Đừng nói nữa, khi ta đi qua biển ma quỷ, đúng là muốn vào thăm dò một
phen, có điều thấy đá ngầm với hải lưu ngực, đành ngoan ngoãn đi eo
biển. Con bà nó, thuế qua eo biển đủ làm đau lòng nửa năm, tên tướng gia ở đó là kẻ cứng nhắc, cho hắn ngủ với Hồ cơ, để hắn nương tay chút, ai
ngờ hắn kéo quân lên xong vẫn bản mặt người chết. Lão Chu, ngươi lần sau đi đừng phạm sai lầm đó, không ích lợi gì đâu.