Con ngươi Uyên Cái Tô Văn co lại, nhảy lên thuyền, quay lại nhìn Cao
Sơn Dương Tử nói: - Ba năm, hãy cho ta ba năm, ta sẽ dùng nghi lễ long
trọng nhất cưới cô, vì cô xứng đáng.
Cao Sơn Dương Tử cởi khăn che mặt:
- Nhìn rõ khuôn mặt này, đây
là hoàng hậu của ngươi, bất kể ngươi có bao nhiêu nữ nhân, chỉ có chủ
nhân của khuôn mặt này mới là hoàng hậu. Ta về nước sẽ toàn lực du
thuyết phụ hoàng giúp ngươi, toàn bộ tư binh của ta giao cho ngươi, Uyên Cái Tô Văn, đừng làm ta thất vọng.
Thuyền đi rồi, mang theo một vị đế vương tương lai, không biết Vân
Diệp đứng trong rừng xa xa nhìn Uyên Cái Tô Văn, còn có Vinh Hoa ở bên
nước mắt như mưa, Vân Diệp tuy không nghe thấy hai người kia nói chuyện, nhưng vỗ nhẹ vai Vinh Hoa an ủi, cười nói: - Cô sẽ thành tân hoàng hậu
của Cao Ly, nhất định là thế …
Ráng chiều Ly Sơn trong Trường An bát cảnh luôn là danh thắng của
Quan Trung, mỗi khi mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tán xuyên qua
lầu đài đình các, vách đá u cốc, tùng bách xanh um, như Phật quang bao
phủ, cảnh sắc đẹp đẹp vô kể.
Kim tử quan lộc đại phu, Vân quốc công, Tương châu đô đốc Trương
Lượng có điền trang ở nơi này, năm xưa bị tra tấn cũng không bán đứng
Tần vương Lý Nhị, lập công lớn, khiến ông ta có trang viên ba trăm mẫu ở nơi đẹp nhất của Quan Trung, lão mẫu thê nhi đều ở nơi này. Hai năm
trước một cuộc tranh chấp với Vân gia làm Trương gia tổn thương nguyên
khí, đại trạch trong thành không còn vinh quang như xưa nữa, đông đảo
người đi theo kẻ thì tòng quân, kẻ thì phân tán, nay Trương Lượng ở
Tương châu xa xôi, tất nhiên trong nhà không còn sự ngạo ngược như
trước, nếu không có việc gì đám phụ nữ trẻ nhỏ Trương gia không vào
Trường An một bước.
Tịch dương nhuộm đỏ rừng tùng, khi ánh sáng cuối cùng lặng lẽ biến
mất, xung quanh chỉ có rặng núi đen xì nhìn xuống ánh đèn leo lét của
Trương gia.
Tối nay Trương Phúc uống chút rượu, ngà ngà say khóa từng cánh cửa
lại, cuối cùng tới Phật đường, lão phu nhân mấy ngày qua tâm thần bất
an, ngủ không ngon, cả nhà chưa ngủ thì bà ta chưa ngủ.
Đẩy cửa vào Phật đường, lão phu nhân vẫn cầu nguyện, Trương Phúc
không dám quấy nhiễu, đặt chìa khóa lên bàn, khom người chuẩn bị lui ra.
- A Phúc, tất cả các viện đều khóa rồi chứ?
- Bẩm lão phu nhân, lão nô đã khóa tất cả các viện, không thiếu cái nào, trời đã tối, lão phu nhân nên nghỉ sớm đi ạ.
- Mấy ngày qua ta cứ cảm thấy lòng bồn chồn, cứ như có chuyện gì đó
sắp xảy ra, Lượng Nhi từ biên hoang tới Tương châu, đang lúc xả thân làm việc, trong nhà không thể có chút sai xót nào, nếu không làm loạn tâm
trí của nó. Lấy lại thánh quyến là chuyện Lượng Nhi mong mỏi, lúc mấu
chốt này không thể để xảy ra chuyện, mai ngươi truyền lời của ta, tất cả người của Trương gia không được rời nhà nửa bước.
Trương Phúc lòng buồn bã, trước kia khi lão gia ở Trường An, Trương
gia hiển hách nhường nào, quan cao hiển quý tới cửa bái phỏng không
ngớt, ai có thể ngờ hiện con cháu Trương gia không dam tùy tiện bước ra
khỏi cửa. Từ khi Vân Diệp từ Liêu Đông chiến thắng trở về, Trương gia
ngày càng khó sống, những huân quý ngày xưa hay qua lại, hiện tránh
Trương gia như ôn dịch,nghe nói hôn sự của Tam thiếu gia vốn đã thương
lượng xong rồi, chỉ thiếu mỗi văn thư, nay người ta không nhắc tới nữa,
lão phu nhân tới nhà người ta hai lần nói chuyện hôn sự, đều bị chủ nhân lấy cớ có bệnh không gặp.
Cho tới khi đó lão phu nhân mới biết nhi tử của mình không chỉ đắc tội với Vân Diệp, mà đắc tội sạch với huân quý rồi.
Trương Phúc đốt đèn lồng đưa lão phu nhân về hậu viện, nhìn nha hoàn
đỡ lão phu nhân vào phòng rồi mới đi, chuẩn bị về chỗ hạ nhân ngủ.
Ở dưới Ly Sơn hay thì thay, nhưng muỗi quá nhiều, khiến dơi bay tới
đầy trời, làm người ta ghét, giờ dơi khắp nơi, qua ánh sáng lờ mờ thấy
được khuôn mặt xấu xí của nó.
Đi qua nhị môn, kiểm tra khóa một lần nữa, thấy cửa khóa chặt mới yên tâm, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người, khi ông ta quay lại, một ánh đao sáng loáng chém xuống ..
Máu từ cổ họng ồng ộc tuôn ra, lúc ngã xuống đất ông ta nhìn thấy vô
số hắc y nhân như những con dơi vượt tường bao đánh vào nội viện, tường
cao lớn căn bản không ngăn nổi chúng.
Đám người này rất có kinh nghiệm, hành động thần tốc, chân đi không
ra tiếng, cứ hai người một phòng, dùng đoản đao nạy then cửa, không đợi
tiếng thét kinh hoàng vang lên, đã vung đao, chỉ nghe thấy tiếng đao
chém vào thịt, rồi không còn tiếng động nào nữa.
Trương Cử Đạo lão Tam nhà Trương Lượng là một dũng tướng sa trường,
hai tên hắc y nhân vừa mới vào phòng hắn giơ đao lên thì bị chăng gối
ném vào mặt, đợi chúng gạt ra thì nghe thấy tiếng gầm lớn, giá treo áo
đã bổ xuống đầu, óc phọt ra.
Trương Cử Đạo nhặt hai thanh trường đao của hắc y nhân, rống lớn lao
ra khỏi phòng, thấy rất nhiều hắc y nhân ùn ùn kéo tới, lại thấy người
nhà mình không có động tĩnh gì thì biết lành ít dữ nhiều rồi, mua trường đao lao vào đám hắc y nhân, công phu rèn lên trên chiến trường tức thì
đánh đâu thắng đó, trường đao đi qua máu thịt tung tóe.
Một hán tử đứng trên tường lạnh lùng nhìn hắn, thấy hắn đột phá vòng
vây chuẩn bị tới thượng phòng thì nhảy từ trên tường xuống, rút hai
thanh đao múa tròn ném về phía Trương Cử Đạo.
Trương Cử Đạo chém trái đỡ phải, còn chưa chạm tới hai thanh đao kia
thì thanh đao thứ ba đã bay tới trước mắt, quyết đoán vứt trường đao đi, nằm rạp xuống đất, ba thanh đao bay sượt qua lưng, một tên hắc y nhân
thừa cơ đâm tới, Trương Cử Đạo kéo thi thể đỡ, mũi đao xuyên qua thi thể suýt trúng yếu hầu, buông thi thể ra, ôm lấy chân tên hắc y nhân vung
lên, vừa vặn chặn được mũi đao kẻ khác.
Bên tai nghe thấy tiếng gào thảm thiết của già trẻ trong nhà, Trương
Cử Đạo như hổ điên lao về phía trước, hướng về phía tên hắc y nhân cầm
đầu, tên đó rút hai thanh đao, thuận tay chém một cái khiến tên hắc y
nhân mà hắn cầm trong tay bị bổ đôi, máu mang theo nội tạng tuôn ra đổ
lên mặt hắn, còn chưa đợi hắn lui lại, lưng, sườn trúng đao, đùi, bụng
cũng có không biết bao nhiêu đao đâm vào, ngã xuống, toàn thân đầy máu.
Nhìn đôi mắt sáng của kẻ cầm đầu, Trương Cử Đạo gian nan hỏi: - Vì sao?
Tên hắc y nhân cầm đầu không đám, cắm một đao vào ngực hắn.
Các loại tiếng động trong viện dần nhỏ xuống, rồi trở nên tĩnh lặc,
tên thủ lĩnh lấy trong lòng ra một tấm sắt nhét vào tay Trương Cử Đạo,
sau đó phất tay, đám hắc y nhân lấy vải dầu bọc thi thể chiến hữu bị
chết, kể cả tên bị bổ làm đôi, phá cửa viện, rời Trương gia, dẫm trên
ánh trăng biến mất trong bóng đêm vô biên.
Sầm Văn Bồn đang ở thư phòng thẩm duyệt tấu chương mai tảo triều dâng lên hoàng đế, vốn chẳng cần muộn như thế, nhưng năm tên học tử nước Oa ở trong nhà quá hiếu học, không ngừng thỉnh giáo học vấn hai canh giờ,
làm ông ta vừa đau khổ lại vui sướng, học sinh thế này thật hiếm có.
Sầm gia ở trong thành Trường An, phòng ốc không lớn, thê nhi ở tận
Lạc Dương, nên trong nhà chỉ có mấy đứa đệ tử và mộ lão phó, một trù
nương, học tử nước Oa tạm thời cũng ở đây, đợi khi nào tìm được chỗ ở
thích hợp sẽ chuyển đi, Sầm Văn Bổn rất hài lòng với những học sinh vừa
chịu được khổ lại cần cù này.
Cửa bị gõ khe khẽ, Sầm Văn Bổn gọi vào, chi thấy học tử nước Oa tên
Bát Bôi Chủng Ma sách ấm trà vào, thi lễ, đổi trà nguội ngắt trên ban,
khom người thi lễ xách trà lạnh đi.
- Chủng Ma, về sau ngươi không phải làm loại chuyện này nữa, có Lão
Đỗ là được, ngươi vượt biển cầu học không dễ, đặt tâm tư vào việc học
hành, tiên sinh chưa già tới mức không làm việc được.
Chủng Ma quỳ xuống khấu đầu nói:
- Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, vì bọn học sinh mà tiên sinh tới giờ vẫn chưa được nghỉ, là lỗi
của bọn học sinh, hầu hạ tiên sinh là điều nên làm.