Đường Chuyên

Chương 48: Q.12 - Chương 48: Ai sẽ làm hoàng hậu?




Cao Sơn Dương Tử cực kỳ bình tĩnh về thành Trường An, chuyển ra khỏi Yến Lai Lâu, lặng lẽ dọn vào tiểu viện tử do Hồng Lư tự cung cấp, trong tiểu viện gần hoàng thành này, Cao Sơn Dương Tử rửa sạch duyên hoa, bôi phấn trắng dày lên mặt, vẽ cái miệng đỏ chót, rồi đôi mày hình bầu dục, ngồi giữa đại sảnh như người gỗ, tiếp nhận toàn bộ người Oa quỳ bái.

Toàn bộ người Oa không ai không rơi nước mắt, quỳ rạp dưới đất, bốn tên hoạn quan khiêng kiệu đi chậm rãi, đám võ sĩ cường ráng hộ vệ hai bên, mặc dù trông cực kỳ quái dị, bách tính nghị luận xôn xao, nhưng không ai liên hệ với ca cơ hạ tiện nữa, đây là vị quý nhân dị quốc kỳ quái, bách tính đều nói như thế.

Tới bái phỏng từng đại nho của Trường An, dâng lên lễ vật phong phú, Cao Sơn Dương Tử dùng lễ đệ tử, cực kỳ cung kính, tới đâu cũng có mấy người thỉnh cầu được làm môn hạ đại nho, bị từ chối lập tức lấy đao rạch mặt, lại cầu khẩn, vẫn bị từ chối, lấy đao chặt tay, tiếp tục cầu khẩn, không ai không đồng ý.

Mặc dù bất mãn với thủ đoạn của người Oa, nhưng học vấn của mình được người ta chặt tay xin học là vinh dự cực lớn, giáo hóa thiên hạ, dạy học không phân biệt là bản ý của các lão phu tử.

Mặt Vân Diệp âm trầm khiếp người, Cao Sơn Dương Tử cuối cùng đã hiểu lực lượng của mình chưa tới mức có thể tùy ý làm càn, lùi lại một bước, học tập kẻ địch không phải là chuyện đáng xấu hổ, tuy chặt mấy cánh tay, nhưng đã có hơn trăm người Oa thành công được làm môn hạ đại nho, học tập các loại học vấn, không chỉ nho học còn có toán học, cùng cách vật học đang nổi lên gần đây cũng là trọng điểm.

Ngay cả chùa miếu Trường An cũng có hòa thượng nước Oa mặc tăng bào màu đen, Vân Diệp không sao ngăn cản được.

Vốn định dùng Bạch Ngọc Kinh thu hút sự chú ý của Cao Sơn Dương Tử, để ả đem toàn bộ tinh lực tập trung vào Bạch Ngọc Kinh, mấy trăm người Oa sẽ bị ác ma Bạch Ngọc Kinh nuốt chừng. Không ngờ Cao Sơn Dương Tử trải qua thất bại đau đớn nhất, quyết đoán vứt bỏ Bạch Ngọc Kinh, vững vàng làm lại từ con số không, không vào được thư viện, vậy ra tay từ bên ngoài, mấy vị đại nho đói khát kia đã mấy năm không có được một đứa học sinh ra hồn, giờ gặp người cố chấp cầu học như thế, còn cố kỵ gì có phải người Oa hay không.

Đại Đường cởi mở, Lý Nhị lòng dạ rộng rãi nhất định không có chuyện bế quan tỏa cảng, Cao Sơn Dương Tử nhận ra điểm này, tùy bệnh bốc thuốc, vứt bỏ cách làm ngu xuẩn cực độ trước kia, vậy là lịch sử quay trở lại quỹ đạo vốn có.

Lễ nghi đầy đủ, nghi trượng vẹn toàn, có quan viên Hồng Lư tự tháp tùng, Cao Sơn Dương Tử vẫn phải lấy dũng khí mới dám tới Vân gia, nỗ lực lần cuối.

- Hầu tước tôn kính, đây là mười hai học sinh là người trẻ tuổi giỏi giang nhất của nước Oa, chúng đọc thuộc các loại điển tịch, đồng thời có nhận thức nhất định về quan chế, luật pháp, nông sự của Đại Đường. Dương Tử kiêu ngạo nói, bọn chúng thông qua được khả thí của thư viện không phải là vấn đề lớn.

- Hầu tước mang tấm lòng nhân từ công bằng công chính, hãy cho bọn chúng một cơ hội cầu học, chúng tôi gian nan vượt qua biển, là để tới Đại Đường học tập, mang về mở mang cho bách tính cùng khổ ngu muội. Dương Tử mới đầu không hiểu sự vĩ đại Đại Đường, không biết uy nghiêm của Vân hầu, muốn dùng nữ sắc đạt mục đích, kết quả thành trò cười.

- Chút tiền tài của chúng, Vân hầu không coi ra gì, chút tư sắc của thiếp thân, Vân hầu cũng không để vào mắt, nay ngài cười cũng cười rồi, thiếp thân cũng biết sai rồi, nếu ngài cho chúng tôi vào thư viện học tập, thiếp thân nguyện hi sinh mọi thứ của mình để bày tỏ cung kính.

Quan viên Hồng Lư tự rất hài lòng, lời nói của Cao Sơn Dương Tử ôn hòa khiêm nhường, nhìn có vẻ Vân hầu cũng bị đánh động, mặt tỏ ra do dự, cũng phải thôi, nữ nhân này nếu lau đi thứ phấn trang điểm đáng sợ kia sẽ là mỹ nhân thanh thuần đáng yêu, nghĩ tới thân thể Cao Sơn Dương Tử dưới lớp áo rộng kia, tức thì toàn thân khô nóng.

Vân Diệp làm bộ mặt do dự rất lâu mả chẳng thấy người Oa lấy đao rạch mặt, nói: - Khi các ngươi bái kiến Sầm Văn Bổn, ông ta chỉ do dự một chút là các ngươi rạch mặt, vì sao ta do dự lâu như thế mà chẳng thấy các ngươi có động tĩnh gì, có phải thấy học vấn của ta không bằng Sầm Văn Bổn?

Cao Sơn Dương Tử thở dài đứng dậy cáo từ, không nỗ lực thêm nữa, quan viên Hồng Lư tự tiếc thay ả, quyết tâm thêm chút nữa, nói không chừng Vân hầu sẽ đồng ý.

- Ta tự biết mình, Sầm tiên sinh là người tốt bụng, ban đầu không đồng ý, chỉ cần thấy học tử nước Oa quyết tâm cầu học là sẽ chấp thuận, ông ta là quân tử trung hậu, nên Người quân tử có thể dối họ bằng sự hữu lý, cách này với Sầm tiên sinh có tác dụng. Nhưng với hầu gia không hề có hiệu quả, ta nhìn thấy trong mắt ngài chỉ có chế nhạo và tàn nhẫn, không hề có chút thương xót nào, đã t hế vì sao ta lại để học tử nước Oa bị xỉ nhục vô tình, Vân hầu đúng là lòng dạ sắt đá.

Quan viên Hồng Lư Tự nghe thế nhìn Vân Diệp với ánh mắt khinh bỉ, không đồng ý thì thôi, sao còn muốn người ta hủy hoại bản thân mới hài lòng, loại người gì vậy chứ.

Cao Sơn Dương Tử đi không chút do dự, tới lúc này Vân Diệp mới thừa nhận nhận định của Uyên Cái Tô Văn, nữ nhân này đúng là một kỳ nữ, có tâm kế, có thủ đoạn, cầm lên được bỏ xuống được.

Nư nhân này lựa chọn thần phục, không cho mình cơ hội nào đối phó với ả nữa, thời gian qua ả đúng là được triều đình thừa nhận, đúng là một vương nữ biết thương lượng giải quyết vấn đề….

Uyên Cái Tô Văn không cách nào đối phó với con rùa Vân Diệp, thêm vào minh hữu đã phản bội, nên lòng nguội lạnh, Cao Sơn Dương Tử đã nói mưu kế của Uyên Cái Tô Văn với Lý Nhị, thỉnh cầu tha thứ, Lý Nhị nổi giận, trách cứ Cao Sơn Dương Tử, vốn định bồn thường cho Cao Ly cũng hủy luôn, lệnh sứ tiết Cao Ly trong vòng một tháng phải rời Đại Đường, nếu không sẽ vào ngục.

Uyên Cái Tô Văn nhìn Cao Sơn Dương Tử tới tiễn mình, nói: - Ta làm tổn hại lợi ích của Cao Ly giúp công chúa đạt được mục đích, giờ tới công chúa thực hiện lời hứa.

Cao Sơn Dương Tử nhìn dòng nước cuồn cuộn, ném ngọc bội trong tay vào, khi nó chìm mất hút rồi mới thong thả nói: - Đại Đường quá hùng mạnh, mạnh tới mức làm người ta ngạt thở, Cao Ly trong tay Cao Kiến Vũ đã thối nát, một khi Đại Đường giải quyết ẩn họa phía tây sẽ xua quân đông tiến, Cao Ly không phải là đối thủ, Tân La có thể còn thoi thóp, Bách Tề sẽ bị nuốt chừng, không một ai thích bên cạnh có hàng xóm hùng mạnh, nên ngươi không cần hoài nghi ta. Nếu như ngươi thống nhất được ba nước hãy nhớ, chỉ có ta thành hoàng hậu của ngươi, dùng sức bốn nước mới áp chế được dã tâm của Đại Đường.

- Uyên Cái Tô Văn, ngươi là người duy nhất trong ba nước khiến ta để mắt, ta hi vọng ngươi thành công, nếu như một ngày chúng ta đánh tới Trường An, ta sẽ khiến Vân Diệp phải ngoan ngoãn dạy dỗ con của chúng ta.

- Cô còn ôm hi vọng với y à? Ý kiến của ta là thấy kẻ này phải giết ngay, không để lại một khắc nào. Uyên Cái Tô Văn nhìn về phía Vân gia trang tử thương cảm nói:

- Vinh Hoa sẽ không quay đầu lại được đâu, dù cô ta có phản bội hay không, cũng không thể quy đầu lại được nữa, chuyện xảy ra trước hoàng cung đã chấm dứt mọi khả năng cô ta về Cao Ly. Trong lòng ngươi chỉ cần nghĩ tới ta là được, hiện còn thời gian, nếu ngươi muốn thân thể của ta, ta sẽ cho ngươi, bất kể thế nào, từ nay về sau chỉ có ta mới là hoàng hậu của ngươi.

***

Ba nước bao gồm: Cao Ly, Bách Tể, Tân La gọi là Cao Câu Ly, về sau bị Đại Đường đánh bại, thành lập Ân Đông đô hộ phủ với thủ phủ là Bình Nhưỡng, độ hộ quan là bro Tiết Nhân Quý.

Quan hệ giữa Đại Đường và nước Oa rất mật thiết, nước Oa mỗi lần sang đều mang theo hàng trăm người học tập đủ loại kiến thức, luật pháp cũng học Đại Đường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.