Nhìn Hứa Kính Tông giang rộng tay hét lớn vào gió, Vân Diệp rất hài
lòng, đây là đầu danh trạng, tuy tên này làm việc hơi tuyệt tình, nhưng
Vân Diệp tin, khi thực sự có nguy cơ, tên này tuyệt đối phủ nhận lời
mình nói, hiện giờ nói với Vân Diệp chỉ là một sự đầu cơ thôi.
Hứa Kính Tông không biết, nhưng Vân Diệp biết, trong Tần Lĩnh có sáu
căn cứ của thư viện, ví như chỗ thí nghiệm thuốc lần trước, đám Bách kỵ
ti đáng ghét hình như không biết.
Trong thư viện có một khoản tiền Hứa Kính Tông không thể hỏi tới, mỗi tháng Tôn Tư Mạc lấy đi một ít, Triệu Duyên Lăng cũng thế, còn hai
khoản do Lý Cương và Ngọc Sơn dùng, thường ngay cả sổ gốc cũng không có
ghi lại. Hứa Kính Tông biết ố tiền này dùng ở việc đao thương, thậm chí
liên quan tới tồn vong của thư viện, nên hắn vui vẻ giả hồ đồ.
Từ công trường về, mới rửa được cái mặt thì phó dịch vội vàng bẩm báo có cố nhân tới thăm, nhưng họ không nhận ra, hình như từ Lĩnh Nam tới,
một ông già dẫn theo một đôi thanh niên nam nữ.
Nghe phó dịch nói thế, nụ cười hiện lên ngay, đó là nụ cười vui vẻ
thực sự, đúng là cố nhân, nhớ tới nụ cười hồn nhiên của họ, Vân Diệp
thấy cả bầu trời âm u ngoài kia cũng vừa mắt.
Không biết Mông Lỗ và Mông Na đã thành thân chưa, có con chưa, đứa
con thuộc về Mông Lỗ, hay thuộc về Mông Na? Hẳn trưởng lão phải đau đầu
lắm.
Vượng Tài dường như biết tâm tư Vân Diệp, chạy thật nhanh về nhà, tới cửa nôn nóng dụi mã phu tháo xe, theo Vân Diệp vào phòng khách.
Khi Vân Diệp không ở nhà, ngoại nhân đều do Lão Tiền ra mặt chiêu
đãi, từ xa nghe thấy Lão Tiền và trưởng lão nói chuyện, hình như cả hai
đều rất vui vẻ, thi thoảng có tiếng cười truyền ra.
Mông Lỗ rảnh rỗi nhắm mắt dưỡng thần, Mông Na lại mở đôi mắt to long
lanh nhìn khắp nơi, thấy tranh chữ trên tường liền chọc Mông Lỗ, thấy đồ sứ trên giá cũng chọc Mông Lỗ, thậm chí nhìn thấy hoa văn điềm lành
trên trần nhà cũng chọc Mông Lỗ, từ Lĩnh Nam xa xôi tới Trường An gặp
bằng hữu, cái gì cũng khiến nàng thấy mới mẻ.
- A, trướng lão trí tuệ, được gặp ông ở Trường An thật là vui, Mông
Lỗ, huynh đệ của ta ngươi đã hái đóa hoa tươi mỹ lệ nhất trong trại
chưa?
Trưởng lão không thay đổi chút dì, vẫn quấn khăn trên đỉnh đầu, Mông
Lỗ nghe thấy lời Vân Diêp thì mở ngay mắt ra, nụ cười tức nở rộ, Mông Na bất chấp hết hét lên, ôm lấy cánh tay Vân Diệp líu ríu tuôn ra một
tràng dài. Lão Tiền thấy thế liền cáo lỗi, chuẩn bị yến tiệc cho khách,
ông ta nhìn ra đây là bằng hữu thực sự, không chiêu đãi tốt sẽ bị hầu
gia trách tội.
Vân Diệp nghe Mông Na nói luôn mồm, mặc dù chẳng hiểu gì cả, nhưng
lúc này gật đầu là luôn đúng, cuối cùng thấy nàng chỉ trâm trên đầu nhà
hoàn, liền tỏ vẻ đã hiểu, Mông Na thích trâm, ở trại bọn họ đem miếng ăn cuối cùng chia cho bằng hữu, nên xin đồ của bằng hữu là chuyện bình
thường.
Bảo nha hoàn đi tìm Tân Nguyệt lấy mấy cái trâm thật đẹp, thuận tiện bảo Tân Nguyệt ra gặp khách, đó là điều phải làm.
Thi lễ với trưởng lão, rồi ôm chặt Mông Lỗ một cái, mắt Mông Na cứ
nhìn chằm chằm vào trang sức đẹp đẽ mà nha hoàn đeo, chẳng quan tâm ba
người kia nói gì.
- Trưởng lão, vì sao lại lặn lộn đường xa tới Trường An? Dọc đường
nhất định vô cùng vất vả, ta đã sai người đi an bài rượu thịt, hôm nay
chúng ta phải ăn một bữa đã đời, không say không về, có gì để mai nói.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy họ, Vân Diệp biết ngay bọn họ đã chịu muôn vàn khổ cực, trường lão toàn thân bụi đất, giày cỏ đã ránh bươm, khăn
quấn đầu chỉ còn một lớp mỏng, Mông Na xinh đẹp cũng trở nên vừa đen vừa gầy, váy vá chằng vá đụp, quần của Mông Lỗ mất nửa ống, vạn dặm đường
chỉ dựa vào đôi chân đi tới Trường An.
- Hay lắm, bằng hữu của ta, bọn ta đi mất nửa năm trời mới tới được
Trường An, đúng là cần nghỉ ngơi, hôm nay chúng ta uống rượu, ăn thịt,
không nói gì cả cũng không nghĩ gì cả.
Mông Lỗ lắp bắp:
- Bằng .. hữu, uống rượu.
Vân Diệp cao hứng vỗ vai hắn:
- Đến chỗ ta rồi là phải vui vẻ, bất kể mọi người gặp phải khó khăn gì,
ta đều giúp mọi người giải quyết.
Tân Nguyệt ở ngoài cửa thất kinh, trượng phu chưa bao giờ đưa ra loại lời hứa thiếu suy nghĩ như thế, ngay cả đối phương có vấn đề gì cũng
không hỏi rõ ràng đã vỗ ngực bảo đảm, đúng là kỳ quái.
Nhìn thấy Tân Nguyệt đi vào, Mông Na như nhìn thấy tiên nữ, váy lụa
thướt tha dài chấm đất, y phục đó còn đẹp hơn y phục nàng nhìn thấy cả
trăm lần, dung mạo đó cũng đẹp hơn nữ nhân xinh đẹp nhất mà mình nhìn
thấy cả trăm lần, nhất là những món trang sức tuyệt đẹp trên tóc, trên
cổ, làm nàng như muốn phát cuồng.
Kéo Vân Diệp tới, chỉ Tân Nguyệt ríu rít nói một đống, tâm tư đơn
giản, dễ đoán, chỉ Tân Nguyệt nói với Mông Na: - Đây là thê tử của ta,
tên Tân Nguyệt. Rồi nói với Tân Nguyệt: - Đây là Mông Na, thê tử của
Mông Lỗ, là bằng hữu mà ta quên khi lưu lạc ở Lĩnh Nam, đều là người rất tốt.
- Phu nhân xinh đẹp, người là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta gặp, xin hãy nhận lời chúc phúc chân thành nhất của chúng tôi.
Lời khen ngợi quá trực tiếp của trưởng lão lãm Tân Nguyệt bối rối
không biết phải ứng phó ra sao, ngoài trượng phu mình đây là lần đầu
tiên nàng nghe thấy một nam nhân khen mình xinh đẹp chẳng che giấu gì .
- Phu nhân đừng lạ, điều họ nói ra miệng là điều nghĩ trong lòng, đây là lợi khen ngợi tuyệt nhất. Ở cùng bọn họ không cần có chút giả tạo
nào.
Tân Nguyệt nghe vậy cũng tự nhiên hơn, kéo tay Mông Na xem từng cái
trâm đủ loại được xếp trên cái đĩa do nha hoàn mang tới, vàng, bạc, bảo
thạch, ngà voi, loại nào cũng cực kỳ quý giá, làm Mông Na không nỡ rời
tay.
Mông Na chùi tay lên người, cầm liền một lúc năm cái trâm màu sắc rực rỡ nhất cằm lên đầu, Tân Nguyệt cười đón lấy, tự mình gài lên cho Mông
Na, thấy Mông Na chỉ lên đĩa, ý bảo muốn cằm hết trâm lên đầu, Tân
Nguyệt dở khóc dở cười, gói số trâm lại đặt vào tay Mông Na, Mông Na mới thôi.
Nha hoàn bày thức ăn lên bàn, mời mọi người vào chỗ, Mông Lỗ ngồi
trên ghế cựa quậy rất nhiếu tự nhiên, muốn gắp thức ăn, nhưng lại sợ làm hỏng thứ đồ sứ tinh xảo, Mông Na cũng trở nên câu nệ, sắn ống tay áo
thùng thỉnh ra, cẩn thận gắp thức ăn, làm Tân Nguyệt cứ cười trộm suốt,
rất thiếu lịch sự.
Vân Diệp lệnh phó dịch thay hết đồ sứ tinh xảo bằng cái bát gốm to
đen, ăn thế này khác gì hành hạ Mông Lỗ, Vân Diệp cũng không thích dùng
đũa ngà voi, gặp miếng đỗ xào nữa ngày không được, trưởng lão đã lấy tay nhặt ba lần rồi.
Khi tất cả thức ăn được Vân Diệp lệnh cho vào bát gốm đen xì, trưởng
lão, Mông Na, Mông Lõ đều thở phào, đũa trúc càng được hưởng ứng, trải
một cái chiếu, thức ăn chuyển ra đó, bốn người ngồi vây quanh đũa gắp,
thìa múc, hứng lên thì tay bốc, canh bê cả bát để húp, đây mới là ăn
cơm.
Tân Nguyệt nhìn trượng phu và ba người thô tục kia tranh nhau ăn, đột nhiên thấy lòng chua xót, mặc dù Vân Diệp chưa bao giờ nói tới những
khổ nạn trong rừng, luôn nói với vẻ đùa cợt chỉ chọn chuyện vui để kể,
cứ như dẫn Vượng Tài đi du lịch một chuyến. Trượng phu dùng tay xé gà,
đưa phần ức cho trưởng lão, hai cái chân cho Mông Lỗ và Mông Na, mình
thì cầm cổ gặm từng chút thịt một liền biết ba người này thực sự là
khách quý, trượng phu luôn thích ăn chân gà, dù thái tử tới, trượng phu
cũng không cho mang chân gà lên.
Tay ba người kia đen xì xì, với tính thích sạch của trượng phu, vậy
mà Mông Lỗ gắp cho trượng phu một miếng thịt, trượng phu chẳng nghĩ ngợi gì đã ăn luôn, còn đem số thịt còn lại đổ vào bát Mông Na. Nhìn những
cảnh đó Tân Nguyệt có thể tượng tượng trượng phu lúc ở rừng ra khốn khổ
ra sao.
Bát cơm to như đầu người, Mông Na ăn liền hai bát, vẫn thèm thuồng
nhìn số thức ăn thừa. Ăn cơm xong, lấy canh súc miệng, Vân Diệp cầm vò
rượu nho rót cho mọi người, bọn họ có thể không quen uống rượu mạnh.
Rượu ngà ngà rồi Vân Diệp mời hỏi chuyện trưởng lão: - Năm nay trại thu hoạch ra sao? Hội bái nguyệt tổ chức được mấy lần rồi?
Trưởng lão vuốt râu đắc ý nói:
- Năm ngoái thu hoạch tốt lắm,
công chúa thu chút thuế rất ít, lương thực đủ ăn, chuối tiêu trong rừng
tới năm nay còn chưa hết, ăn từ đầu năm tới cuối năm không hết, còn đem
ra chợ, đổi được rất nhiều vải.
- Có dã phú phá trại không? Có bị người khác tới ức hiếp không?
Nghe thế Mông Lỗ vỗ ngực, oai phong nói:
- Không ai, dám, nghe nói ngươi đang đánh nhau với người khác, ta tới giúp, ngươi.
Mông Lỗ nói tiếng Hán không lưu loát, làm Vân Diệp mắt cay cay,
chuyến đi Liêu Đông của mình đã kết thúc, viện binh giờ mới tới, một ông già, một nữ tử, một tráng hán, đó là viện binh của mình, đó là viện
binh duy nhất của mình.
Đám người trên triều chỉ đợi tin Vân Diệp chiến bại, huân quý đại lão trong quân đội cũng chỉ đợi cái cớ để xuất binh, ngay hoàng đế cũng
chuẩn bị ứng phó khi Vân Diệp thất bại, ai ngờ ở trong cái trại nho nhỏ
ngoài vạn dặm, có một đám sơn dân nửa mông muội lo lắng cho bằng hữu của mình, sợ bằng hữu chẳng may không đánh được địch thì sao, vì giúp bằng
hữu mà phái đi hán tử cường tráng nhất, trưởng lão thông minh nhất, nữ
tử xinh đẹp nhất đi giúp bằng hữu. Trong câu chuyện thần thoại của trại, đội ngũ dũng sĩ chẳng phải kết hợp giữ dũng cảm, trí tuệ và xinh đẹp
sao? Đây là lực lượng mạnh nhất họ có thể phái đi, giúp đỡ bằng hữu
ngoài vạn dặm.
Không kịp cuộc chiến có sao đâu, không giết được địch có sao đâu,
thậm chí có tác dụng gì không cũng chẳng hề gì, bọn họ lặn lội tới đây,
có viện binh là tốt, bất kề lúc nào cũng không muộn.
Nâng bát lớn lên, cùng Mông Lỗ uống cạn. Trưởng lão hơi xấu hổ, ấp
úng mãi mới nói: - Khi tới ta mới nghe quản gia nói ngươi đánh trận xong rồi, không tới kịp.
- Đừng nghe ông ta nói bậy, mới bắt đầu đánh thôi, trưởng lão trí
tuệ, Mông Lỗ dũng cảm, Mông Na xinh đẹp, đúng là viện binh tốt, có mọi
người, ta dám đánh với ác ma. Trước đó chỉ giết ít tiểu binh, ác ma chưa xuất hiện, mọi người nghỉ ngơi một thời gian, nếu hoàng đế định đánh
nhau với ác ma, chúng ta cùng đi, nếu hoàng đế chưa định khai chiến, mọi người về trại đợi, thế nào cũng có ngày đại chiến.
Mông Lỗ cười gật đầu, cầm bát rượu chạm cạnh một cái. Mông Na đứng
dậy lấy túi của mình, đô ra rất nhiều chuối khô, còn có cả nấm, Mông Na
vốc một vốc, định đặt vào tay Tân Nguyệt, nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn
trắng trẻo của Tân Nguyệt, bảo nàng nâng váy lên chứa.
Vân Diệp kệ Tân Nguyệt bối rối, nhón một miếng chuối khô vào vào miệng nhai thật kỹ, chỉ thấy đây là món ngon vô song trên đời.
Vượng Tại thì đầu vào, kêu một tiếng, Mông Na nghe thấy vui sướng ôm
một vốc ra cho Vượng Tài, chỉ thấy nó thè lưỡi cuốn liên hồi, làm nàng
buồn, cười khanh khách.
- Mông Lỗ, ngươi đã thành thân chưa?
Vân Diệp để tâm tình bình tĩnh lại, nghe ngóng chuyện của họ:
- Mông Lỗ chưa gả tới, Mông Na ở với hắn rồi, đoán chừng sớm có con thôi, chỉ là không biết giao cho cho ai, lão đau đầu lắm.
Tân Nguyệt ăn chuối khô giật mình nghe chuyện kỳ lạ, nam nhân mà gả
cho nữ nhân, liếc nhìn Mông Lỗ chất phác, lại nhìn Mông Na đang chơi đùa với Vượng Tài, dường như hiểu ra điều gì.
Người đi xa cần nhất là tắm rửa, sau đó ngủ một giấc, Vân Diệp chỉ
Mông Lỗ và Mông Na cách tắm rửa, sau đó giao chuyện cho quản gia, Lão
Tiền biết chiêu đãi an ủi.
Khi phòng chỉ còn hai phu thê, Tân Nguyệt đặt chuối không trong tay
xuống, nhỏ giọng hỏi: - Trước kia khi phu quân từ Nam Chiếu tới Lĩnh Nam chắc cũng không hơn họ bây giờ?
Vân Diệp thở dài:
- Hơn thế nào được? Rừng núi mênh mông chỉ sơ
xảy một chút là mất mạng, nàng chẳng tưởng tượng ra được ta gặp phải
những gì, mãng xà cực lớn, hổ báo hung dữ, lần ta vượt sông, nếu không
phải Vượng Tài thông minh thì ta đã nuôi cá xấu rồi. Quan Đình Lung nói
chẳng sai chút nào, khi ta từ trong núi ra nếu không gặp họ sẽ bùng phát hung tình, con người khi áp ức cực điểm sẽ phản ứng ngược lại, ta thực
sự giết người vào lúc đó, rồi không kiềm lại được ...
- Quý khách thế này không thể thất lễ, thiếp thân đi xem Mông Na có
yêu cầu gì không, thiếp thấy cô ấy rất giống với Na Mộ Nhật.
Sai nha hoàn thu chuối khô lại, Vân Diệp đích thân giữ một cây nấm đen, thứ này nói không chừng sẽ thành thu nhập lớn của trại.
Mông gia trại là nơi mình vương vấn, lăn lộn trong hồng trần lâu, sẽ
cần một nơi để lòng hoàn toàn được thả lòng, trong trại còn có tân phòng mà Mông Lỗ làm cho mình, nếu có thời gian phải tới Lĩnh Nam ở vài ngày.
Từ xa nghe thấy Mông Na hét lên trong nhà tắm, Vân Diệp mỉm cười,
chắp tay về thư phòng, cẩn thận rải nấm ra phơi khô, có chút ẩm rồi,
nhân lúc còn có ánh mặt trời phơi cho bốc hơi hết.
Lý An Lan đi như con mèo, len lút đi tới sau Vân Diệp bịt mắt lại,
bảo y đoán là ai? Đây vốn là trò Na Mộ Nhật thích nhất, giờ chẳng hiểu
sao thành trò chơi của Lý An Lan, Vân Diệp đoán một loạt Hồng Hồng, Thúy Thúy, Lan Lan, Điệp Điệp, khiến Lý An Lan hờn dỗi mãi.
Ấn nàng lên bàn nhìn từ trên xuống dưới, nữ tử này giờ đã thay đổi
cực lớn, nếu như trước kia nàng là con lừa ương bướng, đánh không đi kéo không lùi, còn giờ nàng là bông hoa nở rộ, nhìn nàng giảu mỗi phụng
phịu như đứa bé.
- Làm mẹ rồi mà vẫn chơi đùa, biết hơn một tháng nữa nàng phải về
Lĩnh Nam, có phải nhớ cái nhà này? Thời gian qua ta đợi bệ hạ lên tiếng, vậy mà bệ hạ chẳng nói gì, nàng làm bình thê thì hoàng gia mất mặt, làm chính thê thì nàng không muốn, ai cũng thích cuộc sống thế nàên ổn bình tĩnh thật tốt. Đất phong ở Lĩnh Nam sẽ được cho Lý Dung, bệ hạ tuyệt
đối không cho Vân Dung, nàng luôn muốn tự cường, tự lập, sao bây giờ lại thiếu tự tin như vậy?
- Thiếp mệt rồi, chỉ muốn một bờ vài dựa vào, ngày ngày thuê thùa
trông con cũng tốt, trước kia luôn cho rằng ông trời nợ thiếp cho nên
muốn đòi lại. Giờ mới nhận ra ông trời không nợ gì thiếp, sao thiếp phải cố đối đầu với ông ấy, nếu không có chàng, nếu năm xưa thiếp không
ngang bướng, chẳng những hại mình mà còn hại Linh Đang. Nam nhân đều háo sắc, Linh Đang xinh đẹp như vậy mà chàng cũng nhịn được à?
- Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, ta nói cho nàng một bí mật. Nhắc
tới Linh Đang là Vân Diệp rầu rĩ, hiện giờ thấy Linh Đang là y trốn, ánh mắt ai oán của nha đầu đó làm Vân Diệp thấy mình nợ nàng.
- Bí mật gì?
Lý An Lan luôn hứng thú với bí mật của người khác:
- Thực ra Xuân Phong tán là thuốc bổ thận tráng dương, có chút hiệu
quả kích dục, nhưng tuyệt đối không thể khiến người ta không kiềm lòng
được. Nói rồi cười xấu xa tay mò lên ngực Lý An Lan:
Lý An Lan chỉ khoác trên người tấm áo sa mỏng, mặt đỏ rực, ngực phập
phồng dưới bàn tay Vân Diệp, miệng há hốc một lúc lâu mới thốt lên được: - Chàng …
Vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn chút tức giận của nàng cực kỳ đáng yêu, Vân
Diệp không kìm được, vừa cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, vừa ôm ngang
hông bế thốc nàng lên đi tới giường, đặt thân thể mềm mại của nàng
xuống. Lý An Lan vừa tắm nước nóng xong, làn da hồng hào quyến rũ, người còn chưa khô hết, tấm áo mong manh dán lên người, đường cong lung linh
ẩn hiện dưới ánh đèn, Vân Diệp cảm giác như dùng Xuân Phong tán lần nữa, nhào lên người nàng …
Lý An Lan khép mắt mắt, hàng mi dài rung rung, bất giác quay trở lại
đêm đó, nhưng không có thống khổ lần đầu làm nữ nhân, chỉ có hoan ái vô
tận …