Mới sáng sớm Vân Diệp đã bận rộn trong văn phòng, công văn tích trữ
rất nhiều, thủy sư Lĩnh Nam phát hiện ra một hòn đảo ở cửa Trường Giang, chuẩn bị xây ở đó một bến tàu trung chuyển, thường ngày tiếp tế cũng
thuận tiện.
Xử lý xong công vụ, cuối cùng lấy văn thư tư nhân ra phê duyệt, thật
là thuyền hành thủy vật cũng muốn xây một cái bến tàu, lấy bản đồ ra
xem, hiểu rồi, đây chẳng phải đảo Sùng Minh đời sau à? Sao lại nhỏ thế
này? Đông tây trăm trượng, nam bắc ba trăm trượng, chỗ nhỏ thế này làm
được cái gì, hơn nữa hòn đảo này mới hình thành, khắp nơi là cát làm sao xây bến tàu được? Chuyện này phải hỏi cho rõ, đợi họ về hẵng nói.
Hi Mạt Đế Á đã ưỡn ẹo đi qua văn phòng hai lần rồi, Vân Diệp vờ không thấy, tới lần thứ ba không nhịn được đi thẳng vào, đặt cái mông lớn lên bàn của y: - Hôm qua ta và Cao Sơn Dương Tử tắm suối nước nóng, ngươi
không muốn biết xảy ra chuyện gì à? [CHARGE] Vân Diệp cẩn thận chuyển
nghiên mực qua một bên trước, nhìn cặp đùi thon dài hấp dẫn của Hi Mạt
Đế Á vắt lên nhau, tay chống lên bàn, người hơi cúi, qua cổ áo thấy rõ
bầu ngực đầy đặn của nàng, nếu bỏ đi cảnh xung quanh, đây đúng là nữ thư ký ve vãn ông chủ, có điều ông chủ lại day huyệt thái dương nói: -
Trước tiên ta mặc niệm một chút cho nữ nhân đó, phải nói từ khi cô vào
thư viện, tố chất của thư viện không chỉ hạ xuống một cấp, tiếp tục thế
này chẳng biết rồi đi về đâu, nữ nhân cũng nhảy lên bàn nam nhân ngồi,
thói đời này còn gì để nói nữa.
Hi Mạt Đế Á xấu hổ nhảy xuống bàn:
- Thi thể trong mê lâm xem ra là cô ta phái tới, ngươi không định đi hỏi xem à?
- Tôn tiên sinh đang nghiên cứu cốt cách, cơ nhục con người, còn
thích xem lục phủ ngũ tạng người chết, thêm thi thể có gì không hay.
- Ta biết ngay ngươi chẳng có ý tốt mà, đã bố trí sẵn cạm bẫy chờ
người ta chui vào. Nói đi, ta không kể cho ai đâu, chỉ muốn biết ngươi
hại người thế nào.
- Cô có biết bảo mật là gì không vậy? Thật ra ta không hiểu, với điều kiện của cô kiếm nam nhân tốt mà cưới, sau đó sinh con đẻ cái, nghiên
cứu học vấn có hay không, suốt ngày kéo nữ nhân đi tắm suối nước nóng,
có vài vị tiên sinh đã trách cứ cô rồi.
- Ta chẳng thèm đám nam nhân ngốc, ta chỉ thích ôm thân thể mềm mại
của nữ nhân vào lòng, nam nhân ấy à? Có hay không cũng thế, thân thể ta
đã hiến cho thần trí tuệ, nam nhân thế gian đừng vọng tưởng nữa.
Vân Diệp gật đầu, thần trí tuệ của Hi Mạt Đế Á cũng là nữ, cô nàng cơ bản là hết thuốc chữa rồi, ôi thôi thì mình đã cố.
- Lý Thái làm một thí nghiệm khoa học cỡ lớn, cô có đi giúp hắn
không, học vấn phải để người đời biết, không thể khóa trong thư viện,
hoạt động triển lãm này về sau là một bộ phận trong công tác của thư
viện. Triệu tiên sinh đang bố trí mời một số người thích ngắm sao tới
tham quan Quan Tinh Đài của ông ta, bệ hạ cũng muốn xem xem rốt cuộc mặt trăng có gì, lần này phải làm kính viễn vọng bằng nước cất thật tinh
xảo vào, muốn người ta móc túi thì mình cũng phải bỏ vốn, để người ta
nhìn một cái là biết hàng cao cấp, tốn rất nhiều bạc mới làm được, hiện
nhà phú quý ở Trường An nhiều, tùy tiện tổ chức cái gì đó cũng lừa được
ối tiền.
- Cô xem thư viện mấy năm qua không ngừng xây tường bao, ta sắp xây
kín Ngọc Sơn rồi, chi phí rất lớn, Hứa Kính Tông từ sáng tới tối mệt như lừa, các cô không biết thương hắn, kiếm thêm chút tiền thì chết à?
Hi Mạt Đế Á bị Vân Diệp xổ một tràng làm chóng cả mặt, nghe tới tiền
liền xen vào: - Tinh kim và bí ngân của ta còn chưa có, ngươi suốt ngày
nhắm vào chút tiền của ta, hai nghìn quan mua hai thứ kim loại thông
linh này đều không đủ, hỏi ngươi, ngươi không cho.
- Ha ha ha, trách ta hả, tinh kim, bí ngân ta không thấy, nhưng hình
như cô mua rất nhiều đồ trang sức, thương đội tây vực bán cánh tay vàng
nặng nửa cân, cô mua không chớp mắt, đừng nói với ta đó là tiền riêng
của cô nhé. Hai nghìn quan hiện giờ còn được một nghìn quan không? Cho
cô biết, đó là kinh phí nghiên cứu năm nay của cô, thêm một xu cũng
không có.
Hi Mạt Đế Á vội nắm tay Vân Diệp nài nỉ, đảm bảo không tiêu tiền bừa
bãi đữa, miệng còn phát ra tiếng như mèo kêu, Vân Diệp đang bực mình thì Hứa Kính Tông đi vào, Hi Mạt Đế Á vờ vịt chỉnh y phục, ưỡn ngực đi ra
ngoài.
Vân Diệp vội nói ngay:
- Lão Hứa đừng hiểu lầm.
- Không có chuyện hiểu lầm đâu, ta ở ngoài nghe một lúc rồi, nữ nhân
này là con yêu tinh, chúng ta không chấp cô ta, nếu các tiên sinh khác
làm thế, đủ tống vào Đại lý tự rồi. Sau này bất kể là tiền quyên góp do
tiên sinh hay học sinh kiếm được đều phải cho vào sổ sách, sau đó thống
nhất chi tiêu, bỏ nhiều công thì được nhiều, không thể như thế này, ai
tổ chức quyên thì của người đó, loạn mất.
- Nói rất đúng, vậy bắt đầu làm từ ta đi, ta vừa mới quyên được từ hộ bộ một nghìn quan, cho vào sổ sách thư viện đi.
Đánh xe ngựa cùng Hứa Kính Tông tuần thị các công trường của thư
viện, nhất là tường bao, phải biến thư viện thành thành trì công thủ vẹn toàn, đó là một công trình to lớn, chưa bao giờ dừng lại, dù chậm thế
nào cũng vẫn tiến hành.
Với công trình lớn như vậy, đội ngũ xây dựng năm trăm người vẫn tỏ ra ít ỏi, có điều năm trăm người này đã hoàn toàn chuyển hóa từ nông dân
sang thợ xây, hiệu suất của bọn họ làm Vân Diệp thấy khó tin.
Nhiệm vụ hiện giờ của Hoàng Thử là tìm kiếm suối ngầm, nghe thư viện
an bài cho mình công việc này, Hoàng Thử lập tức bỏ áo bào viên ngoại
bằng gấm thục, bện tóc lên, tóc đuôi ngựa, khi trời nóng bức, đuôi ngựa
phất qua phất lại rất phong cách.
Vác toàn bộ đồ nghề, thăm dò mạch nước của sông Đông Dương, sau đó
đào bới khắp nơi, mỗi khi thăm dò được nguồn nước đều lấy tảng đá đen
lớn làm tiêu chí, tương lai tường thành của thư viện sẽ chạy theo mạch
nước, sông hộ thành của thành Đại Vương để lại ấn tượng quá sâu với Vân
Diệp.
Ở cái thời phải dựa vào tường thành duy trì an toàn này, kế hoạch vĩ đại của Vân Diệp hiện thành nhận thức chung của thư viện.
Yêu cầu của Hứa Kính Tông đơn giản tới biến thái, đứng trên cầu
thừng, gió mạnh trong núi thổi qua, lắc lư làm người ta hoa cả mắt, con
đường hai trăm mét này do Hứa Kính Tông thiết kế, xích sắt cực lớn được
đóng vào vách núi hai bên, tưởng phòng hộ hình chữ V ngược bảo vệ vững
vàng cho xích sắt, từ đứng trên đỉnh núi ném đá xuống cũng chẳng chạm
vào được xích sắt.
- Lão Hứa vì sao lại an bài đường lui ở Tần Lĩnh, với những người già yếu bệnh tật của thư viện vào Tần Lĩnh thì mấy người sống nổi? Ngươi
định chỉ cần có chuyện là lập tức vào Tần Lĩnh làm dã nhân à?
Hứa Kính Tông cười hăng hắc:
- Hầu gia biết năm xưa gia phụ vào
Tần Lĩnh tránh chiến hỏa phải hi sinh thế nào không? Một khi thành trì
của thư viện cũng không giữ nổi, vào được Tần Lĩnh là có phúc rồi, với
địa vị của thư viện hiện nay, ai làm hoàng đế cũng không gây hại cho thư viện, mà còn toàn lực bảo vệ. Cho nên người Hán thay đổi triều đại
không đáng sợ, chỉ sợ dị tộc xâm nhập, vó sắt khắp nơi, bọn chúng không
biết sức mạnh ẩn chứa trong sách, bọn chúng thì thừa nhận một loại sức
mạnh, đó là trường đao trong tay.
- Hôm nay ngươi nói chuyện rất bạo dạn, không giống con người của ngươi.
- Nơi này trên không tới trời, dưới không chạm đất, nói nhảm vài câu
cũng sẽ bị gió thổi đi, sao phải lo? Hứa Kính Tông cả đời này chỉ cần
nhìn tòa hùng thành xây lên là thỏa mãn rồi. Ha ha ha, đại ẩn vu thị, có công tích này hơn xa khúm núm trên triều, tiêu diêu cả đời có gì không
tốt.